Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1029: Ma ảnh vĩnh tồn tâm

Trước khi Lý Phàm nới lỏng hạn chế đối với tu sĩ Trúc Cơ đó, Giang Niệm Nhi đã tỉnh dậy từ trong quá trình tu hành.
Tinh thần cảnh giác cao độ, trong đầu bắt đầu lần lượt lặp lại quá trình bày trận.
Hôm nay đã trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ, hắn biết rõ đứng trước mặt đối thủ ở cảnh giới Trúc Cơ, hắn căn bản không chống đỡ nổi một chiêu.
Hoặc là đối phương đánh chết hắn chỉ trong một chiêu, hoặc là...
Là mình bày xong trận pháp trước khi đối phương ra tay!
Sống chết tồn vong trước mắt, Giang Niệm Nhi triển khai tiềm năng của mình lên tới cực hạn.
Tuy là lần đầu bày trận, nhưng lại hoàn thành trong nháy mắt cứ như đã được rèn luyện mài giũa lâu năm vậy.
Nhìn đối thủ mê mang tìm lối ra trong “Trúc Hải Long Trận”, Giang Niệm Nhi biết cuộc tỷ thí lần này mình đã thắng được một nửa.
Tiếp theo, thì phải xem mình và đối phương ai chịu đựng được lâu hơn.
Trong mắt Giang Niệm Nhi lóe lên một tia quyết tuyệt, lại tiếp tục phát huy tiềm năng của mình.
Tốc độ hấp thu linh khí trời đất xung quanh cũng nhanh hơn vài phần.
“Hơn trăm nghìn người trên đảo, chỉ còn một mình ta sống sót! Sao ta có thể chết tại đây được!”
“Cho dù ngươi có là tu sĩ Trúc Cơ, cũng đừng nghĩ tới việc thắng được ta!”
Một tia lệ khí từ trong lòng Giang Niệm Nhi tuôn ra.
Theo đó, trời đất trong Trúc Hải Long Trận cũng biến đổi. Vô số lá tre như phi đao xanh biếc, rít lên đánh về phía tu sĩ Trúc Cơ.
“Xem ra không khó để hắn thắng trận chiến này.”
Mỗi một thay đổi của Giang Niệm Nhi đều rơi vào trong mắt Lý Phàm.
Đồng thời giúp Giang Niệm Nhi sửa lại thân thể, Lý Phàm cũng đã để nhãn tuyến trong người hắn.
Dù sao cũng phải quan sát tường tận quá trình cắn nuốt quỷ dị, không chuẩn bị trước sao được.
Trận quyết đấu công bằng này cũng không kéo dài lâu.
Nhưng vị tu sĩ Trúc Cơ bình thường này, để có thể miễn cưỡng đổi lấy công pháp Trúc Cơ hắn đã tiêu hao toàn bộ tinh lực của mình.
Có thể nhìn ra hắn không biết gì về trận pháp cả, bất lực phẫn nộ trong Long Trận cả nửa ngày, cuối cùng vẫn triệt để bị đánh bại.
Hơi thở mong manh, tiến gần tới cái chết.
Giang Niệm Nhi cũng không quá trớn trực tiếp thu hồi trận pháp lại.
Mà ở bên ngoài trận pháp, lặng lẽ nhìn đối phương: “Cuộc chiến này, ta đã thắng rồi.”
“Tới rồi...” Tinh thần Lý Phàm chấn động.
Dưới góc nhìn thiên địa, hắn nhìn thấy rõ, khi Giang Niệm Nhi nói xong, bóng tối vốn tĩnh mịch đó đột nhiên dâng trào.
Bao phủ lấy tu sĩ Trúc Cơ như bóng mờ cự thú đang phồng lên.
Cuối cùng hoàn toàn nuốt chửng.
Thân thể của Giang Niệm Nhi cũng trở nên hơi mơ hồ.
Sức mạnh u ám của quỷ dị, hoàn toàn kết nối hắn và tu sĩ Trúc Cơ lại với nhau.
Như một bàn tay khổng lồ, cưỡng ép vò nặn bọn họ lại với nhau.
Một lát sau...
Giang Niệm Nhi biến mất ngay tại chỗ.
Tu sĩ Trúc Cơ vốn thoi thóp trong trận pháp, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia tinh mang.
Như cây khô gặp mùa xuân, khí tức trên người tăng lên gấp trăm nghìn lần.
Hắn đứng tại chỗ sững sờ hồi lâu, lúc này mới tiêu hóa hết toàn bộ ký ức trong đầu tu sĩ Trúc Cơ.
“Cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật của trời đất. Ai bảo ngươi thua cơ chứ...” Hắn lẩm bẩm tự nói trong miệng, ánh mắt chậm rãi chuyển hóa từ mê mang sang kiên định.
Lý Phàm có thể nhìn ra, trong thức hải của Giang Niệm Nhi, ý thức thuộc về tu sĩ Trúc Cơ ban đầu như một linh hồn, không cam lòng gào lên.
Ngoài điều đó ra thì không còn bất cứ cách phản kháng nào khác. Dễ dàng bị Giang Niệm Nhi trấn áp.
Đã quen thuộc với thân thể mới của mình, Giang Niệm Nhi từ từ đứng dậy, phát tay thu Khốn Long Trận lại.
Sau đó chậm rãi bái lạy trước mặt Lý Phàm.
“Thực lực của tu sĩ Trúc Cơ, cảm thấy thế nào?” Lý Phàm mang theo ý cười hỏi.
“Rất mạnh. Nhưng so với tiền bối...” Giang Niệm Nhi không dám ngẩng đầu.
“Ha ha, ngươi có năng lực của thân thể này, chỉ cần thôi phệ từng bước một. Từ Trúc Cơ tới Kim Anh, rồi lại tới Nguyên Anh...”
“Chẳng phải sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ thắng được ta sao.”
Lý Phàm vừa nói xong, Giang Niệm Nhi lập tức không khống chế được thân thể run lên như bị sét đánh.
Bởi vì câu nói này, chính là ý hắn vừa nghĩ sâu trong đáy lòng!
Không nói mấy câu ngụy biện như vãn bối không dám gì đó, trong lòng Giang Niệm Nhi lạnh băng.
Hắn biết cái mạng nhỏ của mình, chỉ nằm trong một ý niệm của đối phương. Giữ nguyên tu thế dính trán xuống đất, không dám động đậy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Giang Niệm Nhi chỉ cảm thấy quần áo trên cơ thể mình đều đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Lúc này, mới nghe thấy giọng nói của Lý Phàm vang lên.
“Đứng dậy đi.”
Lúc này Giang Niệm Nhi mới cảm thấy nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
“Tu vi của tu sĩ càng cao, thì chênh lệch giữa các cảnh giới càng lớn.”
“Thế gian có thể dùng Trúc Cơ thắng Kim Đan giả, là điều không tưởng. Nhưng có thể dùng Hợp Đạo thắng Trường Sinh giả...”
“Từ xưa tới nay chưa từng có.”
“Nếu ngươi muốn tìm ta báo thù, vậy thì tới cảnh giới Trường Sinh trước đi.”
Giang Niệm Nhi như rơi vào hầm băng, niềm vui vừa quyết đấu thắng lợi trong nháy mắt hoàn toàn tan biến.
“Cảnh giới Trường Sinh...”
Bốn chữ này như núi tựa biển, đè nén tới mức hắn hít thở không thông.
Đợi gần nửa ngày, vẫn không nghe thấy giọng nói của đối phương truyền tới.
Lúc này Giang Niệm Nhi mới lấy được dũng khí ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy không biết từ lúc nào, bóng dáng của người thần bí đó đã biến mất.
Giang Niệm Nhi ngẩn ra, nhìn bốn phía xung quanh, trên đảo Phàn Dung thật sự chỉ còn lại một mình hắn.
Thân thể mất sức, Giang Niệm Nhi đặt mông ngồi xuống đất.
Rất nhiều chuyện đồng loạt xuất hiện trong đầu từ khi quỷ dị bùng nổ, như thủy triều lên xuống.
Cuối cùng bình tĩnh lại.
“Văn Niệm Vũ...”
“Từ nay về sau, ta chính là Văn Niệm Vũ.”
Giang Niệm Nhi kiểm tra đồ vật trên người mình trước, sau đó phi độn về phía đảo Vạn Tiên.
Mới đầu quỹ đạo bay vẫn hơi vòng vèo, sau đó thì là một đường thẳng, tốc tộc cũng càng lúc càng nhanh.
Bóng dáng Lý Phàm dần xuất hiện.
“Năng lực thích ứng của thằng nhóc này không tồi.”
“Cứ thả hắn về Vạn Tiên Minh trước, xem thử rốt cuộc người mang sức mạnh quỷ dị có bị Tiên Minh phát hiện ra không.”
Vừa rồi Lý Phàm đã xem rõ quá trình dung hợp thôn phệ.
Thực ra đối với hắn mà nói, tác dụng của Giang Niệm Nhi đã không còn lớn nữa.
Nhưng trong lòng Lý Phàm mơ hồ có cảm giác, có lẽ với thủ đoạn phong cách làm việc của Giang Niệm Nhi này, sẽ mang đến chút kinh ngạc cho hắn cũng không chừng.
“Sức mạnh của quỷ dị, thực ra cũng là quy tắc thiên địa, cũng có thể thêm vào sử dụng.”
“Trước đây đã có cách chế tác nó thành Phẫn Thiên Tiễn , thậm chí còn có thể tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với Huyền Võng đã thay mặt cho trời.”
“Nếu tương ứng với thiên đạo Huyền Hoàng giới, vậy thì nghìn dặm trong các châu hỗn loạn, quỷ dị hoành hành.”
Sau khi tìm được thứ hoàn thành một mục tiêu nghiên cứu Lý Phàm không lập tức rời khỏi biển Tùng Vân, mà tiếp tục du lịch trong địa điểm rất nhiều quỷ dị bùng phát.
Thỉnh thoảng nhìn thấy tu sĩ của Thiên Cơ đường và Diễn Võ đường của Vạn Tiên Minh tới xử lý, nhưng tuyệt đại đa số đã rời vào một khoảng tĩnh mịch.
Khu vực biển Tùng Vân, đối mặt với việc quỷ dị bùng phát trong quy mô lớn như vậy, hiển nhiên cũng có phần lực bất tòng tâm.
Nhưng tình huống này đã có chuyển biến tốt sau khi Công Tôn Khải Huyền quay về.
Công Tôn Khải Huyền, người phụ trách của Thiên Cơ đường thuộc Vạn Tiên Minh.
Thân thể yếu ớt nhiều bệnh, có dáng vẻ thư sinh.
Vẫn luôn phụ trách việc theo dõi tình hình của quỷ dị trong biển Tùng Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận