Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 374: Lục thủ tịch giá đáo

Rất nhiều công trình được xây dựng trên dòng sông màu xanh, bên dưới chỉ được chống đỡ bằng vài cây cột đá.
Dị thú cự kình phun ra một luồng khí lưu, mang thuyền Độ Trần từ từ đặt lên một bình đài bằng phẳng rộng lớn. Sau đó thì nó liền nhảy xuống dòng sông bên dưới.
Một hiện tượng kỳ lạ đã phát sinh: Cơ thể to lớn như thế của dị thú nhảy vào nhưng dòng sông xanh lại không bắn lên một chút nước nào, chỉ xuất hiện những đường gợn sóng tròn chứng minh rằng đây không phải là ảo giác.
Đông Phương dẫn theo đoàn người men theo hành lang đi đến những công trình xây dựng gần đó.
Bước đi phía trên dòng sông rộng lớn, mọi người đều có chút lo lắng hồi hộp, sợ là cột đá chống đỡ bên dưới không may mà đổ vỡ thì bọn họ chỉ còn đường rơi xuống sông mà thôi.
Nước sông màu xanh này dường như có cùng nguồn gốc với Hóa Linh Thạch. Chúng tập hợp lại, áp chế tất cả những loại linh lực khác một cách tuyệt đối nhất, linh lực trong người Lý Phàm hoàn toàn lắng đọng xuống.
Không còn linh lực để chống đỡ cơ thể già nua yếu ớt, Lý Phàm càng cảm nhận rõ hơn sự bất lực do tuổi già đem đến, chỉ đi vài bước thôi đã phải thở hổn hển như sắp ngã xuống đến nơi.
Trong lòng kinh nghi, Lý Phàm thầm gọi Hoàn Chân, phát hiện vẫn có thể sử dụng bình thường mới an lòng.
“Nơi quỷ quái này cũng chỉ có bọn ngươi mới ở lâu được.”
“Cho dù đã không phải lần đầu đến đây nhưng vẫn không thể nào quen được.”
Khá lâu sau bọn họ cũng đến được một sảnh đường rộng lớn. Hoàng Phủ Tùng lau mồ hôi trên trán, cảm khái mà phát biểu ý kiến.
“Phải chịu thôi, số lượng Sinh Linh châu có hạn. Xây dựng Đại Linh Trận lại gấp gáp tiến hành nên việc này không thể chậm trễ được.”
“Toàn bộ đều đã phân chia cho thủ hạ, dùng tốc độ nhanh nhất rồi, nên không còn dư thừa nữa.”
“Nếu không vẫn có thể đưa cho Hoàng Phủ huynh một cái để dùng khi cần thiết.” Đông Phương cười cười giải thích.
Hoàng Phủ Tùng khoát tay: “Nhiệm vụ quan trọng hơn, nhiệm vụ quan trọng hơn.”
“Ngươi nhanh hoàn thành nhiệm vụ, có thể sớm rời khỏi nơi quái quỷ này là tốt rồi.”
Đông Phương gật gật đầu, đang định nói gì đó thì bất ngờ biến đổi sắc mặt.
Một ánh sáng xanh bất ngờ từ bên ngoài bay thẳng đến trước mặt hắn.
Lý Phàm nhìn qua, đó là một con chim nhỏ nhắn màu xanh lam. Nó không ngừng đập cánh, chíu chít như đang kể lại việc gì đó.
Đông Phương dường như hiểu được “tiếng chim “, sau khi nghe con chim “nói “, hắn bất ngờ đứng phắt dậy, khuôn mặt ngày càng nghiêm trọng.
“Ta hiểu rồi, ngươi cứ đi đi.” Đông Phương mở miệng nói vậy.
Chim xanh hóa thành ánh sáng bất ngờ biến mất không còn tung tích.
“Chuyện gì thế?” Thấy vẻ mặt đông phương cứ như sắp phải đối địch, Hoàng Phủ Tùng có chút hiếu kỳ.
Đông Phương chắp tay: “Hoàng Phủ huynh, thứ lỗi ta không thể bồi huynh rồi.”
“Ta vừa nhận được thông báo bất ngờ. Thủ tịch sẽ nhanh chóng đến đây khảo sát, ta phải lập tức đi kiểm tra một vòng để chắc rằng không xảy ra điều gì sơ sót.”
Hoàng phụ tùng nghe thế cũng kinh ngạc, phải đứng dậy hỏi theo: “Thủ tịch? Là thủ tịch nào?”
Đông Phương cười khổ một tiếng: “Có thể khiến cho ta hồi hộp như vậy thì còn ai nữa? Tất nhiên là vị thủ tịch cao nhất rồi.”
Hoàng Phủ Tùng có chút kinh ngạc: “Lục…”
Chưa nói hết lời đã bị Đông Phương cắt ngang.
“Suỵt, Hoàng Phủ huynh biết được thì tốt rồi, đừng nên truyền ra ngoài.”
Khi biết được lãnh đạo sắp đến khảo sát, Hoàng Phủ Tùng cũng trở nên có chút lo lắng.
“Hiểu rõ, hiểu rõ.”
“Công vụ quan trọng, Đông Phương huynh nhanh đi làm việc đi.”
“Dựa theo những lời đồn đại nghe được thì vị này thật sự không dễ đối phó chút nào…”
Hoàng Phủ gật đầu, còn đang định nói gì đó thì bất ngờ sững người, nét kinh hãi lộ rõ trên mặt, vội quay đầu nhìn Lý Phàm đang ngồi bên cạnh.
Chỉ thấy Lý Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần cứ như không hề quan tâm đến nội dung hai người vừa nói.
“Đây chính là lý do hắn muốn đến nơi này?”
“Sao lại có thể?”
“Trùng hợp, hay là…”
Hoàng Phủ Tùng vốn không phải là người bình thường, chỉ một lúc sau đã che giấu đi sự kinh hãi của mình.
Đông Phương nhận ra được gì đó nên cũng nhìn lướt qua hướng Lý Phàm. Nhưng hắn cũng không hỏi chi tiết, chỉ cáo từ rời đi.
Sau khi Đông Phương rời khỏi, Hoàng Phủ Tùng cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gọi riêng Lý Phàm theo hắn vào một căn phòng không người. Hắn nhìn chằm chằm Lý Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu tử, ngươi đã sớm biết Lục thủ tịch sẽ đến?”
Lý Phàm chỉ mỉm cười, không tiếp nhận ngay mà cũng không phủ nhận.
Hoàng Phủ Tùng thấy vậy, trong lòng đã hiểu rõ câu trả lời, khiến hắn phải hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Là một thành viên của Sách Trận Đường, Hoàng Phủ Tùng biết rõ vị Lục thủ tịch này có địa vị cao đến thế nào.
Không nhắc đến tu vi Hợp đạo của nàng ta, chỉ với thân phận thủ tịch Sách Trận Đường của Vạn Tiên Minh, có quyền năng thống lĩnh tất cả những sự vụ về trận pháp. Nếu muốn, nàng ta có thể nghiền chết Hoàng Phủ Tùng như nghiền chết con kiến một cách nhẹ nhàng.
Tất cả những trận pháp sư trong Sách Trận Đường thuộc Vạn Tiên Minh theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì đều là thuộc hạ của nàng ta.
Mà vị Lục thủ tịch này lại có thủ đoạn vô cùng lãnh đạm vô tình. Sau khi nàng ta thử nghiệm chức vị, đám người trước kia từng tranh giành vị trí thủ tịch đều xảy ra sự cố, bị trấn áp, cuối cùng đều biến mất khỏi nhân gian.
Hành vi báo phục đả kích rõ ràng như vậy chẳng những không gây ra ngọn sóng phản đối, ngược lại còn được người quyết chính cao nhất hết lực ủng hộ.
Ngay sau đó một loạt hành động cải cách một cách nhanh chóng thực thi, cùng với thủ đoạn trừng phạt nghiêm lịch đã khiến cho những trận pháp sư trong chính sách đường e dè sợ sệt.
Thậm chí Hoàng Phủ Tùng đã từng nghe Kỷ Hồng Đạo vô tình nhắc qua, kế hoạch phổ cập Thiên Huyền Tỏa Linh trận cũng là do vị Lục thủ tịch này đề cử ra.
Quá nhiều những lời đồn về nàng ta liên tục xuất hiện trong não hải khiến trán Hoàng Phủ Tùng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Một nhân vật lớn như vậy, thế mà lại bị một tên không hề có vẻ gì đặc biệt, lại không có gốc gác biết trước được hành trình, tung tích.
Việc này có ý nghĩa gì?
Chính là cho dù kẻ đứng sau lưng Lý Phàm không phải là bản thân Lục thủ tịch thì chắc chắn cũng phải là người rất thân cận với nàng ta.

Suy nghĩ đến đây Hoàng Phủ Tùng không tránh khỏi có chút miệng khô lưỡi đắng.
“Khó trách mỗi lần quan sát tiểu tử này đều có cảm giác khí độ bất phàm, không phải thường nhân.”
“Thì ra thật sự có người chống lưng, kẻ đứng sau lưng này lại vững chắc như vậy.”
Những trải nghiệm trước kia của Lý Phàm lần lượt hiện qua não hải, lúc này Hoàng Phủ Tùng mới bừng tỉnh.
“Khó trách lại nỗ lực như thế để tranh bảng, sắp chết đến nơi vẫn mang dáng vẻ không hề để tâm lo âu, thì ra là đã có chỗ dựa nên không cần phải lo lắng.”
“Khó trách danh tiếng hắn là người biết cống hiến, không tư lợi lại rộng rãi truyền xa một cách nhanh chóng, gần như đã truyền khắp Vạn Tiên Minh rồi, ra là đã sớm có dự mưu.”
“Gì mà xả thân vì người, chỉ là nhân cơ hội đó để dát vàng lên người mà thôi.”

Não hải thoáng vụt qua ý nghĩ đó, Hoàng Phủ Tùng thầm mắng một câu.
Mặc cho Trong lòng có phỉ nhổ thế nào nhưng trên mặt Hoàng Phủ Tùng luôn giữ vẻ mặt cười tươi tắn.
“Lý tiểu…”
“Ừm ừm, Lý Phàm tiểu hữu, ngươi quả thật là chân nhân bất lộ tướng á!”
“Có quan hệ như thế mà lại giấu giếm. Ngươi xem ta như người ngoài phải không!”
Thần sắc Lý Phàm vẫn như cũ: “Hoàng Phủ tiền bối, không biết ngươi đã đoán ra điều gì. Nhưng có lẽ ngươi đã hiểu nhầm rồi. Vãn bối tuyệt đối không có bối cảnh gì đâu.”
Hắn nghiêm mặt đính chính.
“Đóng kịch, ngươi vẫn còn đóng kịch với ta à. Chẳng phải chỉ là sợ có ảnh hưởng không tốt về sau mà thôi à.”
Trong bụng thầm nghĩ vậy nhưng Hoàng Phủ Tùng vẫn lập tức gật đầu nghiêm nghị nói: “Ta hiểu, ta hiểu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận