Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 981: Sự lựa chọn chính xác

“Tượng đá lại có gì khác bản tôn?”
Nghe được lời này của Bách Hoa đạo nhân, trong lòng Lý Phàm không nhịn được lộp bộp.
Tượng đá Chân Tiên không mặt vốn luôn yên tĩnh đứng sừng sững cũng trong phút chốc dường như chuyển động.
Dùng ánh mắt mang theo trào phúng, u ám của hắn nhìn về phía Lý Phàm...
Nhưng chờ lúc Lý Phàm nhìn lại, mọi dị tượng lại trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Lại biến thành như bức tượng đá bình thường.
Tin tức lộ ra trong lời Bách Hoa đạo nhân thực sự quá dọa người. Khiến cho Lý Phàm sợ hãi mà kinh hoảng, muốn trực tiếp hoàn chân tại chỗ!
Nhưng Lý thái sư bây giờ đã không phải là tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ lúc trước bị Thiên Y theo phân thân liên hệ tìm tới cửa, bị ép chật vật hoàn chân!
Nếu bị một câu không biết thực hư của người khác dọa đến trực tiếp hoàn chân, đây mới thực sự là chê cười!
Lý Phàm híp mắt, trong đầu nhanh chóng loé qua hình ảnh những chuyện trải qua đời này.
Sau đó trong lòng hơi yên ổn.
Tượng đá Chân Tiên không mặt và Chân Tiên không mặt đã cứu Huyền Thiên Vương năm đó có điều liên quan, đồng thời tượng đá còn có một phần uy năng của Chân Tiên, đây là chuyện đã xác định lúc trong đầu Lý Phàm hiện lên hình ảnh các tín đồ cầu nguyện.
Mượn tượng đá liên hệ tín đồ, thậm chí có thể trực tiếp trống rỗng ban thưởng tu vi, sau đó hấp thu nguyện lực màu vàng...
Đủ loại như thế, nếu như nói chỉ là tác dụng đơn thuần của tượng đá mà không có lực lượng của Chân Tiên không mặt duy trì, vậy khó tránh khỏi có phần không thể nào nói được.
Nhưng khi đó Lý Phàm nói cho cùng vẫn ôm lòng may mắn.
Không có lá gan đối mặt với Chân Tiên, nhưng lá gan mượn lực lượng Chân Tiên để lại kéo lông cừu, hắn vẫn phải có.
“Vẫn đã đánh giá thấp thực lực của Chân Tiên. Lực lượng đến tức là bản tôn đích thân đến...”
Vẫn là Lý Phàm đã rơi vào tư duy lầm lẫn, lấy thị giác tu sĩ bình thường ước đoán năng lực Chân Tiên.
Trong mắt Lý Phàm trước kia, tượng đá Chân Tiên tương đương với trận pháp có thể tăng cường cảm ứng của Sát Cơ Vô Tướng, Chân Tiên có thể thông qua bất cứ lúc nào cũng cảm ứng được rất nhiều chuyện xảy ra xung quanh tượng đá.
Hiện tại kết luận lại bị phủ định.
Bức tượng đá này tương đương với Chân Tiên đích thân đến!
Ý niệm tới đây, cho dù tâm trí Lý Phàm cứng cỏi, vượt xa người thường cũng không khỏi cảm thấy áp lực trầm trọng vô hình.
Dẫu sao lừa trên gạt dưới và tìm đường chết dưới mí mắt hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Nhưng sau khi suy tư một phen, Lý Phàm vẫn chịu đựng phần áp lực này, không tùy tiện hoàn chân.
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, cho dù tượng đá như Chân Tiên đích thân đến, nhưng bắt đầu từ lúc Lý Phàm đào ra tượng đá cho tới hôm nay, từ đầu đến cuối hắn đều không bại lộ mình mang bí mật ‘Hoàn Chân’. Ở trong mắt Chân Tiên, mình chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh mạnh một chút, mượn danh tiếng Hồng Trần Từ Bi Tiên giành chỗ tốt mà thôi. Dù là Trường Sinh kỳ cũng chưa chắc vào được pháp nhãn của Chân Tiên. Lại huống chi là Lý Phàm hắn? Người phàm sẽ tò mò vì sao một con kiến cánh trong tổ kiến cường tráng hơn con khác ư? Nếu như Chân Tiên không mặt thật sự có thể cảm giác toàn bộ những chuyện xảy ra bên này mà Lý Phàm hiện tại vẫn sống rất tốt chính là minh chứng tốt nhất cho việc hiện tại còn chưa dẫn nên sự chú ý của Chân Tiên.
Thứ hai, tượng đá vô diện không phải lần đầu xuất hiện trong Huyền Hoàng giới. Thời kỳ Huyền Thiên giáo thống trị, tượng đá gần như trải rộng khắp Huyền Hoàng giới. Sau đó thập đại Tiên tông nổi dậy, Huyền Thiên giáo bị hủy diệt, vô số tượng đá bị hư hao, chỉ để lại một bức cuối cùng được Bạch tiên sinh thu thập. Trong quá trình này, Chân Tiên không mặt từ đầu đến cuối đều thờ ơ, không mảy may bày ra lực lượng của mình, lấy đó trừng phạt. Điều này đã nói rõ, thực ra hắn không quan tâm chuyện bên Huyền Hoàng giới. Hoặc là nói, chỉ cần không bày ra lực lượng cấp bậc tiên nhân, có lẽ căn bản không xứng được Chân Tiên “gặp mặt”. Bởi vậy đừng thấy bên Lý Phàm ầm ĩ vui mừng, thực ra đối với Chân Tiên, đây căn bản chẳng phải là gì.
Điểm cuối cùng, cũng là căn cứ quan trọng nhất Lý Phàm cuối cùng quyết định tạm thời không hoàn chân, tiếp tục quan sát.
Đó là sự tồn tại của tiên nhân Tiên Khư và ‘tường cao’.
Tiên nhân Tiên Khư ngồi bất động trong Tiên Khư, ngộ đạo gần vạn năm.
Ở đời 115, Lý Phàm điều khiển Dược Vương đỉnh xông vào Tiên Khư đều có thể cắt ngang tiến trình ngộ đạo của hắn, khiến hắn mở mắt.
Nếu ở Huyền Hoàng giới cách Tiên Khư không xa thật sự có sự tồn tại có lực lượng sánh ngang với của hắn.
Tiên nhân Tiên Khư lại có thể an ổn ngộ đạo lâu như vậy?
Đạo lý bên cạnh giường nằm há để người khác ngủ yên, Lý Phàm không tin đến cấp bậc tiên thì không dùng được!
Lại thêm tường cao.
Bất kể tường cao là do tiên nhân Tiên Khư xây dựng hay là người ngoài tường xây.
Công năng lọc, ngăn cản cấp bậc tiên của tường cao đã được xác định.
Ở trong ngoài tường cao, cảm giác nhất định sẽ chịu ảnh hưởng ở mức độ nhất định. Chắc chắn sẽ không chân thật như đích thân đến.
“Nếu Chân Tiên không mặt phát hiện dị thường, vượt ngang tường cao mà đến...”
“Sợ là sẽ lập tức dấy lên sự cảnh giác của tiên nhân Tiên Khư.”
“Hai hổ gặp nhau, tất có một trận tranh đấu. Ta cũng có đầy đủ thời gian có thể hoàn chân.”
Trong chớp mắt, Lý Phàm trải qua cân nhắc đã đưa ra quyết định.
“Thoạt nhìn vô cùng hung hiểm, nhưng lại vì thực lực hai bên chênh lệch thực sự quá lớn, ngược lại không nguy hiểm như trong tưởng tượng.”
“Chỉ cần ‘Hoàn Chân’ không bại lộ.”
“Chỉ có điều nói đi thì cũng nói lại, nếu như không phải chính ta mang trên người ‘Hoàn Chân’, ta cũng sẽ không nghĩ tới thế gian thật sự có một bảo vật có thể hóa hiện thực thành hư ảo, nghịch chuyển tất cả.”
Từ từ thu lại suy nghĩ, Lý Phàm nhìn Bách Hoa đạo nhân sợ hãi không thôi trước mặt, khẽ cười nói: “Bách Hoa đạo hữu là chỉ biết một mà không biết hai rồi.”
“Tục sự trần thế, trong tình huống bình thường, Chân Tiên làm sao có thể có hứng thú để ý?”
“Rất nhiều công việc trong Huyền Hoàng giới này, tự có ta thay Chân Tiên giải ưu.”
Lý Phàm thản nhiên nói, giống như là bằng chứng, kiếp thân tràn đầy nguyện lực màu vàng chậm rãi từ trong cơ thể hắn bay ra.
Sau đó nhẹ nhàng điểm lên trán Bách Hoa đạo nhân.
Nháy mắt khi kiếp thân màu vàng xuất hiện, thân hình Bách Hoa đạo nhân như mặt hồ bị gió lốc thổi qua, lay động kịch liệt.
Lý Phàm đã nhận ra rất nhiều cảm xúc “hoảng sợ” “tham lam” “e ngại” từ trên người nàng.
“Quả nhiên...”
Trong lòng Lý Phàm nghĩ như vậy, chậm rãi khống chế rót một tia nguyện lực màu vàng dự trữ trong kiếp thân vào trong cơ thể Bách Hoa đạo nhân.
Nguyện lực màu vàng nhập thể, Bách Hoa đạo nhân không cách nào kiềm chế phát ra một tiếng rên rỉ.
Trên mặt vốn nhìn không rõ như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, bỗng nhiên hiện ra một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành.
Chỉ là quý khí vốn có đã biến mất, ánh mắt mê ly, hai mắt ngây ngốc nhìn ngón tay kiếp thân màu vàng đang chạm vào trán mình.
Cảm xúc cầu xin, khát vọng cuồn cuộn mà đến.
Những cảm xúc này lộ rõ trên mặt.
Ngay cả trong lòng Lý Phàm cũng nổi lên từng gợn sóng.
Hắn như nhìn thấy một đóa mẫu đơn quốc sắc, diễm áp trăm hoa thế gian chầm chậm nở rộ trước mặt mình, thỏa sức khoe ra mỹ mạo của bản thân.
“Hừ.”
Đối mặt với khẩn cầu của Bách Hoa đạo nhân, Lý Phàm sau nháy mắt lại kiên định tâm thần, thu hồi kiếp thân màu vàng.
Không để ý đến ánh mắt trống rỗng, u oán của Bách Hoa đạo nhân, Lý Phàm lạnh lùng nhìn nàng, lấy đó cảnh cáo.
Sau đó chầm chậm nói: “Xem ra ban tặng của Chân Tiên rất có ích với ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận