Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1275: Lam Vũ Thiên Đô bí

Quan Hành Tu nói chuyện một cách hùng hồn trong phi chu, mới đầu còn hơi vấp, nhưng càng nói càng lưu loát. Như thể thứ hắn hiểu chính là Tự Nhiên chi lý trong tinh hải.
“Pháp tắc tinh hải, gần như có thể coi là thay thế cao cấp của pháp tắc Huyền Hoàng. Cho nên điểm then chốt mà chúng ta phải đột phá, chính là tìm được ‘Tinh Hải chi đạo’ phù hợp với đạo chúng ta tu nằm trong tinh hải Tĩnh Mịch. Các vị có thể đạt được Hợp Đạo, ta tin rằng tư chất chắc chắn sẽ không quá kém, chỉ cần loại bỏ nỗi sợ về tinh hải ở trong lòng, thay vào đó là giữ vững tâm trí, tĩnh tâm cảm ngộ như lúc ở trong Huyền Hoàng giới, ta tin rằng muốn làm điều này, cũng sẽ không quá khó khăn.”
Quan Hành Tu nói chi tiết về việc hắn đã cảm ứng được tinh hải chi đạo của mình như thế nào, nói tới đoạn cao trào, một giọng nói hoảng sợ tột cùng lại đột nhiên cắt ngang hắn.
Chính là Tử Mộc, một trong những người còn sống sót: “Lão Quan, nếu... Ta nói là nếu như, trong tinh hải, đã không còn đạo phù hợp với ta nữa, thì phải làm sao?”
Tử Mộc nhìn chằm chằm vào Quan Hành Tu: “Có phải có nghĩa là, tương lai đứt đoạn, không thể tiến lên thêm nữa?”
Quan Hành Tu im lặng.
Các Hợp Đạo khác có mặt ở đây, sau khi nghe vậy thì cũng biến sắc.
Có người tái nhợt, có người cực kỳ vui mừng.
Bởi vì bọn họ cũng đã phát hiện ra, có lẽ là do những tai kiếp phá hủy Tiên giới năm đó, đã khiến pháp tắc tinh hải bị phá vỡ, khiếm khuyết không trọn vẹn.
Không phải do bọn họ yếu kém, không cảm ứng được thứ nằm trong tinh hải chi đạo.
Mà là đạo này đã tan biến trong tinh hải.
“Có lẽ, có thể thử cảm ứng những pháp tắc khác xem sao. Dù sao các con đường trong thiên hạ cũng đều dẫn đến cùng một đích.” Mắt thấy những cảm xúc tuyệt vọng đang bắt đầu lan rộng, sau khi suy nghĩ một lát, Quan Hành Tu lập tức lên tiếng kiến nghị.
Nhưng lại bị phản bác không chút lưu tình: “Nếu là dưới Hợp Đạo, nếu là tu sĩ từ những thế giới khác thì có lẽ còn có thể làm như vậy. Nhưng những Hợp Đạo Huyền Hoàng bọn ta, đều đã thôn phệ thiên địa chi phách, thân thể hợp nhất với pháp tắc. Hừ, đổi sang con đường khác, nào có dễ dàng như vậy?”
“Nói vậy thì, người có thể có trình độ cao nhất trong số chúng ta, e rằng chỉ có Lam Vũ lão ca mà thôi.” Một Hợp Đạo tên Thanh Sương chợt nói một câu khó hiểu.
Bên trong phi chu lập tức rơi vào tĩnh lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Lam Vũ.
Còn Lam Vũ, cũng không phản bác điều này.
Không có ai cả, bởi vì trong tất cả Hợp Đạo có mặt tại đây, hoặc là nói trong toàn bộ Huyền Hoàng giới, chỉ có hắn là đặc biệt nhất.
Chính là Hợp Đạo Cổ Pháp duy nhất.
Không bị trói buộc với Thiên Địa chi lý của Huyền Hoàng giới, nói cách khác là Lam Vũ có thể dùng bất cứ pháp tắc nào trong Tịch Diệt tinh hải để ngộ đạo đột phá.
“Ta nói này Lam Vũ lão ca, ngươi mãi vẫn chưa có hiện tượng đột phá, không phải là do có nhiều lựa chọn quá nên bị hoa mắt rồi đấy chứ?”
“Chúc mừng Lam Vũ đạo hữu trước nhé!”
“A! Tân pháp! A! thiên tôn!”
Trong chốc lát mọi người đều có những phản ứng khác nha.
Vẻ mặt Lam Vũ nghiêm túc, chỉ đáp qua loa lấy lệ với mọi người. Nhưng thực ra trong lòng hắn lại có chút buồn bực.
Bởi vì hắn cũng không cảm ứng được, tinh hải chi đạo trong hư không.
“Chẳng lẽ, tư chất của ta lại kém tới mức đó sao? Hay là do ta đã quá lớn tuổi nên linh tính cũng cạn sạch rồi?”
Lam Vũ nhất thời hơi hoảng hốt.
“A, hình như ta nhớ ra rồi.”
“Ta, Ngô Phù Khâu, hình như tư chất cũng chẳng ra sao cả.”
Lam Vũ khẽ ngẩn người, như đang nhớ lại khi mình còn trẻ.
Khi đó, tiên đạo hưng thịnh, thập tông đứng trên cao. Hắn chỉ là một thành viên trong vô số tu sĩ bình thường dưới sự quản lý của thập tông. Tài năng bình bình, không có kỳ ngộ gì. Trước đây, Kim Đan cảnh đã là cực hạn của hắn.
Nhưng vào ngày hôm đó, sự tò mò nhất thời đã thay đổi toàn bộ vận mệnh của hắn.
“Vị đạo hữu này, phía trước có trận chiến lớn như vậy là đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngô Phù Khâu nhìn đường trên không bị phong tỏa ở phía trước, cùng với từng chiếc phi chu to như thành trì có hình dạng khác nhau liên tục bay qua đỉnh đầu, không khỏi tò mò dò hỏi.
“Suỵt, nhỏ tiếng chút. Quấy nhiễu ‘Đại lễ Kính Sư’ của thập tông, thì cẩn thận chết như thế nào cũng không biết đâu.”
Những người khác miệng câm như hến cùng với ánh mắt tràn ngập vẻ kính sợ, khiến Ngô Phù Khâu càng tò mò hơn.
Nửa ngày sau, đoàn thuyền du hành khổng lồ của thập tông cuối cùng cũng đi qua, đường trên không đã thông suốt trở lại.
Nhưng Ngô Phù Khâu lại nhìn theo hướng thập tông rời đi, hồi lâu sau vẫn chưa muốn đi.
Sau một hồi nghe ngóng, hắn mới biết cái được gọi là ‘Đại lễ Kính Sư’ này, chính là đại lễ do thập tông Tiên Đạo tổ chức mỗi năm một lần để cảm ơn ân đức của Thiên Đô đại pháp sư đã ban pháp. Các nhân vật quan trọng trong thập tông đều sẽ có mặt.
Thiên Đô đại pháp sư là ai, Ngô Phù Khâu không biết.
Nhưng uy danh hiển hách của thập tông Tiên đạo thống trị Tu Tiên giới, dù có là một tán tu lang thang như hắn thì cũng biết rõ.
“Thập tông đã lợi hại như vậy rồi thì vị đại pháp sư đã ban pháp cho thập tông đó phải mạnh tới mức nào?”
“Nếu may mắn có thể giành được lời tán thưởng của hắn...”
Ngô Phù Khâu thầm chấn động. Cùng lúc đó, trong lòng cũng đột nhiên nổi lên dã tâm trước nay chưa từng có.
Sau khi nghĩ kỹ, cuối cùng hắn vẫn không thể thoát khỏi ý nghĩ xấu xa quấy nhiễu trong lòng.
Hướng về phía Thiên Đô trong truyền thuyết.
Sau khi vượt mọi trăm nghìn cay đắng cuối cùng cũng đã tới bên ngoài Thiên Đô, nhưng mọi hi vọng trong lòng lại lập tức hóa thành bọt biển.
Ở Thiên Đô không có gì cả, chỉ có một tòa Nguyên Đạo cung đứng sừng sững giữa núi, như ẩn như hiện trong tầng mây.
Còn ở dưới chân núi có rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi ôm ảo tưởng trèo đèo lội suối tới đây tìm kỳ ngộ như hắn.
Ngô Phù Khâu chợt thấy hơi hoang mang.
Hắn biết Thiên Đô là hành cung của đại pháp sư. Nguyên Đạo cung này, là thứ gì vậy?
“Nguyên Đạo cung mà cũng không biết? Tên nhà quê từ đâu tới thế! Bản nguyên vạn pháp, đứng đầu các đạo. Dù có là thân truyền của thập tông Tiên pháp, đã tới đây rồi cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng!”
“Nghĩ kỹ đi! Đại pháp sư là người thế nào? Là người đám phàm phu tục tử như các ngươi có thể dễ dàng gặp được sao? Muốn gặp thiên nhan của đại pháp sư, thì trước tiên phải vào Nguyên Đạo cung, thành tâm cầu nguyện, nếu có thể lọt vào mắt đại pháp sư, thì sẽ dẫn ngươi tới Thiên Đô.”
“Cái gì, ngươi cũng muốn vào? Dễ nói thôi, nộp một nghìn linh thạch thượng phẩm, là có thể vào trong xếp hàng rồi!”
Ngô Phù Khâu hồn bay phách lạc bị đám người tới sau chen lấn đẩy ra ngoài.
Một nghìn linh thạch thượng phẩm, đã đủ để mua một bộ công pháp Nguyên Anh không tồi rồi. Nếu hắn có thể có nhiều linh thạch như vậy, thì còn phải vượt xa nghìn dặm tới đây làm gì, xin một cơ hội sao.
Tuy không có tiền, nhưng Ngô Phù Khâu cũng không hề có ý định cứ vậy rời đi.
Bởi vì hắn phát hiện, vẫn còn có rất nhiều người không trả tiền nổi để lên núi giống hắn.
Ngô Phù Khâu tốn nửa tháng làm quen với bọn họ, sau đó có được một thông tin quan trọng.
Thứ gọi là Nguyên Đạo cung kia, chẳng qua chỉ là nơi sau này được thập tông dựng lên. Không hề có quan hệ gì với Thiên Đô thật sự cả.
Nguyên Đạo chi địa chân chính, chính là chỉ khu vực lớn bên dưới Thiên Đô. Chỉ là thập tông đã khoanh tròn một vùng lớn, xây dựng lên Nguyên Đạo cung.
Nhưng vẫn chưa làm hết, vẫn còn để lại một vùng ở dưới chân núi.
“Đại pháp sư không biết đã bao nhiêu năm không hiện thân rồi. Nói là lên núi dễ dàng lọt vào mắt đại pháp sư hơn, thực ra chỉ là đang xin một niềm an ủi mà thôi.”
“Đúng thế, đại pháp sư ở tít trên cửu thiên, ở trong mắt hắn, trên núi với dưới núi, đâu có khác gì nhau.”
Theo lời mấy người xổm trên mặt đất, Ngô Phù Khâu cũng định cư dưới chân núi Nguyên Đạo cung.
Sự chờ đợi này kéo dài suốt hai mươi năm.
Có người mới tới, có người rời đi. Có người chết trong nuối tiếc, có người bị đánh chết tươi vì trong lòng ôm hận, buột miệng mắng chửi đại pháp sư.
Ngô Phù Khâu cũng từ một thiếu niên trở thành trung niên.
Hắn cũng không biết rốt cuộc là điều gì đã khiến hắn vẫn mãi chờ đợi ở đây.
Có lẽ đối với một kẻ tầm thường như hắn mà nói, đi đâu cũng như nhau mà thôi.
Trong mấy năm nay, khi ngồi chờ hắn cũng không hề bỏ dở việc tu hành. Nhưng, không có nguồn linh thạch, hắn chỉ đành ngồi sơn không. Tuy linh khí ở Đạo Nguyên chi địa nồng đậm, nhưng cũng không thể duy trì được khi có nhiều người cùng lúc hấp thụ như vậy.
Không chỉ không hề tiến bộ chút nào, mà còn mơ hồ có hiện tượng thụt lùi.
Chuyện đã tới bước đường này, Ngô Phù Khâu cũng đành cam chịu, không còn ôm ảo tưởng hão huyền gì đó nữa.
Dù sao từ nhỏ hắn đã là cô nhi, lang thang bất định, không chỗ nương tựa. Chờ đợi ở dưới chân núi Nguyên Đạo cung này hơn hai mươi năm, đã quen thuộc với cảnh vật ở nơi đây từ lâu. Trong lòng cũng gần như coi nơi này như quê hương của mình.
Mỗi khi có người trẻ tuổi ôm hi vọng tràn trề tới đây, cầu xin đại pháp sư ban ân, hắn đều cười không nói.
Như thể đã nhìn thấy mình năm đó.
Nhưng hắn cũng không phá vỡ ảo tưởng của đám trẻ này.
Bởi vì hễ có người làm như vậy đều sẽ bị người của thập tông xử lý sạch sẽ.
Thế nhưng, sự bí ẩn của trần thế lại nằm ở đây.
Vào lúc Ngô Phù Khâu đã hoàn toàn bỏ sự ban ơn của đại pháp sư ra sau gáy...
Ngày hôm đó, trên bầu trời chợt xuất hiện ánh sáng bảy màu dài vạn trượng.
Hàng nghìn hàng vạn tu sĩ ở bên dưới Nguyên Đạo cung ngẩn ra tại chỗ.
Không biết là ai kêu lên trước, đại pháp sư hiển linh rồi!
Sau đó các tu sĩ đều quỳ xuống đất trong trạng thái cực kỳ kích động và sợ hãi.
Chỉ có Ngô Phù Khâu vẫn đứng ngẩn ra tại chỗ do đầu óc đã trở nên trống rỗng.
“To gan! Vậy mà lại dám bất kính với đại pháp sư!”
Một luồng kiếm quang từ xa bay tới theo tiếng quát phẫn nộ.
Mắt thấy Ngô Phù Khâu sắp thân đầu mỗi thứ một nơi, lúc này, một lông vũ màu xanh nhạt nhẹ nhàng bay từ trên trời xuống.
Kiếm quang màu trắng, phát động trước. Tốc độ bay rất nhanh.
Lông vũ màu xanh lam, rơi sau. Lại cực kỳ thong dong, chậm rãi.
Thế nhưng, khi cảnh tượng kỳ lạ đó xảy ra. Dưới ánh mắt của mọi người, lông vũ màu xanh lam kia lại vượt lên trước kiếm quang màu trắng một bước, rơi xuống người Ngô Phù Khâu.
Kiếm quang tới chậm, nhưng lại không chém rơi đầu của Ngô Phù Khâu xuống. Chỉ xuyên qua người, chém ba tu sĩ quỳ bái phía sau chết ngay tại chỗ.
Còn Ngô Phù Khâu...
Ánh sáng Lam Vũ phủ xuống, hắn không kiểm soát được chậm rãi bay lên không.
Vẫn cứ bay lên trong tiếng hô kinh ngạc của mọi người.
Vượt qua đỉnh núi Nguyên Đạo cung, bay qua tầng mây, trong nháy mắt đã tới trước một cánh cửa đạo trường màu vàng tím.
Ngô Phù Khâu như đang ở trong mơ, đứng yên hồi lâu rồi mới tỉnh táo lại.
Thân thể run lên vì phấn khích, thậm chí còn khiến Ngô Phù Khâu quên luôn cả lễ nghi, trực tiếp đẩy cửa vào.
Khác với Thiên Đô thần thánh trong tưởng tượng, nơi đây vắng vẻ không một bóng người.
Yên ắng và tĩnh lặng.
Chỉ có tiếng tụng niệm mơ hồ, từ bên trong truyền ra.
Ngô Phù Khâu cẩn thận đi tới nơi sâu nhất trong đạo trường theo hướng âm thanh truyền tới.
Tòa nhà gỗ màu vàng tím được thiết kế theo phong cách cổ xưa, tản ra mùi thơm.
Ngô Phù Khâu quỳ xuống đất hành lễ, sau hồi lâu vẫn chưa nghe thấy lời đáp, thì lấy hết can đảm, đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng bên trong tòa nhà gỗ đập vào mắt.
Một bóng dáng mơ hồ, ngồi xếp bằng, lẩm bẩm trong miệng.
Một đứa trẻ mặc đạo bào màu trắng xanh đứng nhắm mắt ở phía sau lưng hắn.
Đứa trẻ môi đỏ trăng trắng, khuôn mặt thanh tú, không rõ là nam hay nữ.
Nhưng Lam Vũ lại nhận ra, hình như đứa trẻ đã từng đánh một trận với ai đó, đạo bào trên người có phần hư hại, còn có vết máu mờ dính trên đó.
Ngô Phù Khâu không dám lỗ mãng, lại dập đầu hành lễ.
Nhưng bất kể là bóng dáng đó, hay là đứa trẻ, cũng đều không có phản ứng gì.
“Bóng dáng kia, chắc hẳn chính là Thiên Đô đại pháp sư.”
Hồi lâu sau, Ngô Phù Khâu lấy hết can đảm đứng dậy, cũng ngồi xếp bằng như hư ảnh của học giả đó.
Chăm chú lắng nghe tiếng tụng niệm không ngừng của đối phương.
Dần dần, dường như hắn đã hiểu ra gì đó.
Lam Vũ rơi lên người hắn rồi biến mất trước đó, đột nhiên xuất hiện trong đan điền của hắn.
“Hóa Vũ Công...”
“Trong kỷ nguyên vô tận của thiên địa, vô số thế giới sinh ra rồi hủy diệt, như lông vũ rơi xuống từ hư không.”
“Lấy thân hóa lông vũ, đồng điệu với thế giới, nhưng thời gian trôi qua, sinh tử bất định, vượt qua tai kiếp, mãi mãi siêu thoát...”
Ngô Phù Khâu chăm chú lắng nghe, lúc thì nhíu mày, lúc thì mừng rỡ.
‘Vạn Kiếp Hóa Vũ Công’ này, đối với một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé như hắn mà nói, thật sự quá huyền ảo.
Nhưng dù chỉ thấy được một góc trong đó thôi cũng đã khiến hắn giác ngộ, cảnh giới bên trong cơ thể liên tục tăng lên.
Ngô Phù Khâu đắm chìm trong đó, không biết đã trôi qua bao lâu.
Đột nhiên cảm nhận được quang ảnh trước mắt dao động, khiến hắn tỉnh lại.
Chỉ thấy đứa trẻ đứng nhắm mắt trước đó phất tay với hắn.
Tuy không nói gì, nhưng Ngô Phù Khâu lại hiểu, đây là đang đuổi hắn đi.
Tuy cực kỳ không muốn, nhưng Ngô Phù Khâu cũng chỉ đành lặng lẽ rời đi.
Trước khi rời khỏi tòa nha màu vàng tím, hắn còn rất lễ phép đóng cửa lại.
Trước khi cánh cửa khép lại, một luồng lưu quang từ trong bay ra.
Ngô Phù Khâu vô thức cầm lấy, phát hiện đó là một tòa nhà thu nhỏ giống như một chiếc nhẫn.
“Pháp bảo, Diễn võ trường.”
“Còn có chức năng trữ vật.”
Sau khi Ngô Phù Khâu kiểm tra sơ qua, thì khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn lại dập đầu quỳ lạy vào bên trong, làm như vậy ba lần rồi mới rời khỏi Thiên Đô.
Lúc này, hắn mới hiểu ra, sau khi hắn rời khỏi nhà gỗ màu vàng tím, thì không còn nghe thấy giọng nói của hư ảnh ngồi xếp bằng đó nữa.
Trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng mất mát, thậm chí Ngô Phù Khâu còn đột nhiên nảy sinh kích động muốn vào lại lần nữa.
Nhưng dù sao đó cũng là đại pháp sư, thầy của thập tông Tiên môn, nên cuối cùng hắn vẫn không dám lỗ mãng, rời khỏi phạm vi của Thiên thượng chi đô.
Khi hắn quay lại thế gian, mới kinh ngạc nhận ra Nguyên Đạo cung dưới núi không biết đã biến mất khi nào.
Thậm chí địa hình xung quanh cũng nảy sinh biến đổi rất lớn, cứ như nơi đây đã từng nổ ra một trận đại chiến vậy.
Ngô Phù Khâu tìm kiếm rất lâu, mới tìm thấy tu sĩ còn sống ở quanh đó.
Từ thái độ cung kính lễ phép của đối phương, Ngô Phù Khâu kinh ngạc phát hiện, bất tri bất giác, mình đã trở thành cường giả đỉnh cấp của Huyền Hoàng giới, cảnh giới Hợp Đạo!
Còn thời gian thì đã trôi qua mấy trăm năm.
Sự thống trị của thập tông Tiên đạo không còn kiên cố nữa, một tổ chức mới tên là Vạn Tiên Minh xuất hiện...
“Lam Vũ đạo hữu?”
Giọng nói của Quan Hành Tu gọi Lam Vũ tỉnh lại từ trong hồi ức.
“Đúng vậy, ta vốn là một người tầm thường nhờ vào vận may mới trở thành Hợp Đạo.”
“Nhiều năm qua, những lời nịnh nọt của đồ đệ và thuộc hạ đã suýt khiến ta quên mất sự thật này.”
Trong lòng Lam Vũ chợt cảm thấy nhẹ nhõm.
“Nếu không phải tư chất của ta thực sự quá kém, thì cũng không tới mức đường đường ‘Vạn Kiếp Hóa Vũ Công’ lại chỉ giúp ta tu hành tới cảnh giới Hợp Đạo.”
“Không có đại pháp sư truyền đạo, cho nên mấy nghìn năm qua, ta không thể tiến thêm bước nào nữa.”
Lam Vũ khẽ lắc đầu, suy nghĩ quay trở lại hiện thực, nhìn về phía Quan Hành Tu: “Ta tin phán đoán của ngươi. Nếu hung thủ ẩn núp trong số chúng ta, thì chỉ cần tập trung lại một chỗ, đợi hắn tự để lộ ra sơ hở là được.”
Lam Vũ ngừng lại rồi lại nói: “Người này vừa đột phá, đã vội hành hung. Nếu không phải nguyên nhân do tâm lý thì chính là do công pháp tu hành, dẫn tới sau khi hắn đột phá nhất định phải huyết tế những tu sĩ khác. Tiếp theo, hắn chắc chắn sẽ không dừng tay.”
Mọi người nghe vậy thì đều gật đầu tán thành với suy đoán của Lam Vũ.
Tiếp theo đám Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh này đã tập trung lại ở trong đại sảnh của phi chu ‘Vãng Tôn’ quan sát lẫn nhau để tự bảo vệ mình.
Thế nhưng sự gian xảo của hung thủ, lại hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn họ.
Chín ngày sau, sau khi mọi người sử dụng phi chu vượt qua kiếp nạn còn sót lại trong hư không thành công.
Trên phi chu lại có thêm một thi thể khác.
Lam Vũ và Quan Hành Tu liếc nhìn nhau, xác định ‘Tử Mộc’ đã chết.
Áp lực trong lòng lại lập tức tăng thêm vài phần.
“Lão Quan? Lần này chúng ta đều ở cùng nhau phải không? Trong mọi người sức mạnh của ngươi cao nhất, rốt cuộc có nhận ra là con chó nào đã ra tay không?!”
Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của mọi người, Quan Hành Tu lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong đại sảnh trở nên xôn xao.
“Các vị bình tĩnh chút, vừa rồi tất cả chúng ta đều ngưng thần đối phó với tai kiếp hư không, cho nên đã nhất thời sơ ý, lại bị tên hung thủ đó đánh lén.”
“Tiếp theo phải làm sao? Tai kiếp này không đánh thì chết, tránh thì lại bị ám sát...”
“Hừ, theo ta thấy, tiếp theo chúng ta không cần phải lãng phí tâm tư để tránh tai kiếp gì đó nữa. Cùng lắm là đồng quy vu tận mà thôi!”
“Hứa huynh, đừng tức giận. Không phải chúng ta vẫn còn rất nhiều người sao!”
“Không được, ta muốn rời khỏi chiếc thuyền này!”
Lúc mọi người đang bàn luận xôn xao, thì đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, đè giọng nói của mọi người xuống.
Đám người Lam Vũ nhìn, chỉ thấy Hợp Đạo Thanh Sương vẫn luôn khá bình tĩnh trước đó, đột nhiên như bị sụp đổ tinh thần.
Vẻ mặt khác thường, trong mắt hiện lên chút sự điên cuồng.
Vừa lẩm bẩm, vừa muốn xông ra khỏi đại sảnh, rời khỏi phi chu.
“Cản hắn lại!” Quan Hành Tu gào lên một tiếng.
Chỉ có đám người Lam Vũ ra tay.
Ở trong phi chu, sợ sẽ tạo thành tổn hại cho phi chu, nên mọi người có ra tay thi cũng phải kiềm chế.
Trong nhất thời lại bó tay không có đối sách nào để đối phó với Thanh Sương như đang phát điên.
Đúng lúc đang rơi vào cục diện bế tắc, động tác của Thanh Sương chợt ngừng lại.
Biểu cảm trên khuôn mặt cũng cứng đờ, đứng ngẩn ra tại chỗ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Quan Hành Tu đã thay đổi sắc mặt, lập tức bay tới kiểm tra.
“Chết rồi.”
Một lát sau, vẻ mặt hắn cực kỳ khó coi quay đầu nói.
Một luồng khí lạnh lập tức bao trùm xuống mọi người.
So với vụ giết người ban đầu, thủ đoạn của tên hung thủ này hình như đã trở nên thuần thục hơn.
Vừa rồi ứng phó với tai kiếp hư không còn có thể coi như là viện cớ, nhưng bây giờ quả thực là mọi người đều đang tập trung quan sát.
Mà hung thủ vẫn thong dong giết người...
Phải đề phòng thế nào đây?
Bên trong phi chu lặng ngắt như tờ.
“Ta lại cảm thấy, câu nói trước khi Thanh Sương chết, không phải là không có lý.” Tôn Lộ Thường nói, phá vỡ sự im lặng.
“Từ tình hình trước mắt có thể thấy, thực lực của tên hung thủ này tăng lên quá nhanh. Có lẽ không bao lâu sau, khi tàn sát được nhiều người hơn thì hắn không cần phải lén ra tay nữa. Mà sẽ trực tiếp xuất hiện, quang minh chính đại giết từng người một. Ở lại trên thuyền, chắc chắn chỉ có còn đường chết. Chi bằng bỏ thuyền tự tìm đường sống trong hư không.”
Lời nói của Tôn Lô Thường, cũng đã thu hút sự chú ý của những Hợp Đạo khác: “Đúng vậy, tốc độ của phi chu ‘Vãng Tôn’ rất nhanh, chỉ cần chúng ta chia nhau rời đi theo từng khoảng thời gian, khoảng cách tương đối trong tinh hải là rất xa. tinh hải rộng lớn, dù hắn có bản lĩnh thông thiên thì cũng không thể tóm hết chúng ta được!”
“Hơn nữa nơi đây chính là phạm vi tác dụng của lực hút Tiên Khư, chỉ cần thuận theo hướng lực hút truyền tới là chúng ta có thể quay về Huyền Hoàng giới. Vả lại trên người chúng ta đều có pháp khí không minh lưu tinh do Tiên Minh phân phát, an toàn trở về không thành vấn đề!”
Ngươi một câu, ta một câu. Dần dần đạt được ý kiến thống nhất.
Cuối cùng có hơn nửa số người, chọn từ bỏ, muốn rời thuyền giữa chừng.
Quan Hành Tu nhìn về phía Lam Vũ, trưng cầu ý kiến của vị Hợp Đạo uy tín nhất này.
Lam Vũ khẽ thở dài: “Trời đất rộng lớn, tính mạng quan trọng. Bọn họ lựa chọn như vậy, cũng là dễ hiểu.”
“Để tránh thương vong nhiều hơn, cứ quyết định vậy đi.”
“Lam lão, ngươi không đi sao?”
Lam Vũ lắc đầu: “Đại nạn của ta vốn sắp tới, quay về cũng chỉ đợi chết. Chi bằng mưu cầu một tia sinh cơ trong hư không.”
Mọi người nghe vậy, đều cực kỳ kinh ngạc. Sau khi bày tỏ lời chúc phúc, thì đều lần lượt rời khỏi phi chu, quay về Huyền Hoàng giới.
Hành trình khám phá tinh hải thất bại giữa chừng, đúng là hơi uất ức.
Nhưng còn tốt hơn là bỏ mạng.
Sau một phen rắc rối, cuối cùng chỉ còn lại năm người trên phi chu.
Lam Vũ, Quan Hành Tu, Tôn Lộ Thường, Hứa Quan Hải, Tử Mai.
Quan Hành Tu hơi kinh ngạc nhìn Hứa Quan Hải: “Sao ngươi lại không đi?”
Hứa Quan Hải cười hì hì: “Ta cảm thấy, đa số đã rời đi rồi, bây giờ ở lại phi chu sẽ an toàn hơn.”
“Hơn nữa, cho dù thế nào, ta cũng muốn tận mắt nhìn thấy Huyền Thương Tiên Chu kia.”
Hứa Quan Hải nhìn về phía Tôn Lộ Thường: “Tôn huynh, còn ngươi lại có hơi kỳ lạ rồi thì phải? Trước đó lúc mọi người nháo nhào muốn đi, không phải ngươi hô nhiệt tình nhất sao? Sao giờ lại ở lại đây?”
Tôn Lộ Thường hơi xấu hổ: “Sức mạnh của ta yếu, e rằng rời khỏi phi chu, chỉ với sức mạnh của mình thì khó mà quay về Huyền Hoàng giới được. Ở lại đây, ngược lại sẽ an toàn hơn.”
Mọi người nghe vậy đều bật cười.
Bọn họ đã nhìn ra, lời Tôn Lộ Thường nói đúng là không giả.
Khác với đám người chủ động xin đi như bọn họ, Tôn Lộ Thường này là bị Tiên Minh cưỡng ép sắp xếp lên phi chu, sức mạnh kém nhất trong mọi người.
Tôn Lộ Thường tới gần chỗ Quan Hành Tu, Lam Vũ: “Hai vị, các ngươi nói, trong mấy người chúng ta, rốt cuộc là có hung thủ hay không?”
Bốn người còn lại nhìn nhau, vẻ mặt hơi mông lung.
Trước khi thân phận của hung thủ bị vạch trần, chẳng ai dám bảo đảm cả.
“Nếu các vị đều quyết định ở lại, vậy thì tuyến đường ban đầu của chúng ta sẽ không thay đổi.” Sau khi im lặng, Quan Hành Tu cất cao giọng nói: “Có thể giảm bớt không gian của phi chu ‘Vãng Tôn’, gia tăng tốc độ.”
“Đúng rồi, Hành Tu. Tại sao phi chu này, lại được gọi là ‘Vãng Tôn’? Lão phu luôn cảm thấy, cái tên này hơi lạ.”
Sau khi nghe thấy câu nói của Quan Hành Tu, không biết Lam Vũ nhớ tới gì đó, nhíu mày mở miệng hỏi.
Quan hành Tu hơi ngẩn ra, sau đó đáp: “Ta cũng không biết, là ý chỉ các Truyền Pháp giả đích thân hạ. Ta đoán, có lẽ là ý của ‘Vãng Kiến thiên tôn’.”
Vừa dứt lời, Lam Vũ càng nhíu mày chặt hơn.
Hắn ngẩng đầu quan sát phi chu này, hỏi một câu khiến bốn người còn lại đều cảm thấy sởn gai ốc: “Trên phi chu Vãng Tôn này, ngoài chúng ta ra, còn có ai khác không?”
“Chắc là... Không có đâu.” Quan Hành Tu hơi do dự nói.
Lúc này, Tử Mai vẫn luôn im lặng, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ? Chiếc thuyền này, là vật sống?”
Tôn Lộ Thường bị dọa sợ, vội hỏi: “Sao Tử đạo hữu lại nói vậy?”
Tử Mai khẽ nói: “Ta cảm ngộ tinh hải chi đạo, quan sát thấy sinh mệnh của Hợp Đạo trong phi chu như kiến hôi điêu linh. Có đột phá cố hữu.”
“Trong cảm ứng của ta, chiếc phi chu này...”
“Như có sinh mệnh của riêng mình vậy.”
Lời nói của Tử Mai khiến mọi người đều cảm thấy sợ hãi.
Quan Hành Tu lại hơi do dự nói: “Nếu là thật, vậy thì trước khi Tiên Minh đi, chắc chắn sẽ...”
Nói tới đây, Quan Hành Tu đột nhiên ngừng lại.
Lạc Tinh Thần Kiếm màu vàng trên đỉnh đầu chiếu kim quang, Quan Hành Tu tập trung toàn bộ hắc tuyến rút được từ trên người những Hợp Đạo bị ám sát lại một chỗ.
Các sợi tơ đan vào nhau trở nên to hơn vài phần trông như con sâu có sinh mệnh vậy.
Trước đó, hắn đã lấy hung khí này tiếp xúc với các tu sĩ có mặt hiện trường, không một ai có cảm ứng với nó.
Nhưng chỉ bỏ sót chính con thuyền này.
Năm người cuối cùng trên phi chu, liếc nhìn nhau, trong nháy mắt đã đạt được sự đồng thuận.
Kết trận giam hắc tuyến này ở giữa.
“Lão Quan, tới trung tâm điều khiển phi chu.” Hứa Quan Hải trầm giọng nói.
Lời nói này dường như đã chọc giận hắc tuyến, nó điên cuồng đánh vào phong ấn giam giữ nó.
Năm Hợp Đạo tụ lực, khóa chặt nó.
Đi thẳng tới trung tâm điều khiển phi chu ‘Vãng Tôn’.
Quan Hành Tu hít sâu một hơi, mở pháp trận điều khiển chính của phi chu.
Ở giữa pháp trận, hư ảnh của phi chu Vãng Tôn, lơ lửng trong đó.
Như nhận được sự chỉ dẫn từ trong bóng tối, hắc tuyến đang bị mọi người giam giữ, không chịu khống chế bay về phía hư ảnh trong pháp trận điều khiển chính!
Sắc mặt của năm người đồng thời tái nhợt.
Ầm!
Đúng lúc này, phi chu đột nhiên rung lắc dữ dội.
Hắc tuyến to khỏe đó, chợt bùng phát lực tấn công gấp mấy lần trước đó, lập tức thoát khỏi sự trói buộc của mọi người.
Quay về bên trong hư ảnh phi chu.
Đến đây, chân tướng đã rõ ràng!
Kẻ đầu sỏ giết chết những Hợp Đạo kia, vậy mà lại là chiếc phi chu bọn họ đang ngồi!
Đây là một kết luận khó mà tin được.
Tuy bây giờ sự thật đã bày ra trước mắt, nhưng Quan Hành Tu vãn cảm thấy hơi khó tin.
“Tại sao...” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Thân là chỉ huy sứ trên danh nghĩa nhận lệnh của Tiên Minh, có quyền khống chế với phi chu Vãng Tôn trong hành động lần này.
Tạo vật vốn chịu sự khống chế của hắn, lại giết đồng liêu của hắn ngay dưới mí mắt hắn!
Đúng là quá nhục nhã!
Soạt!
Lạc Tinh Thần Kiếm rời vỏ, nhắm thẳng vào hư ảnh phi chu.
Một lát sau, khi Quan Hành Tu chuẩn bị chém phi chu thành hai nửa.
Thì đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên trong không gian.
“Mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ lần này: Gặp mặt thiên tôn.”
“Đang thôi diễn, khả năng hoàn thành nhiệm vụ, thấp.”
“Đang tìm phương án giải quyết...”
“Đang thôi diễn, mỗi lần chuyển hóa một tu sĩ Hợp Đạo trên phi chu thành nguồn năng lượng cho phi chu. Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ tăng lên một...”
Tiếng phi chu liên tục vang lên, khiến mọi người như rơi vào hầm băng.
Sau đó, hàng chục thi thể lần lượt trôi qua màn hình, khiến bọn họ cực kỳ kinh ngạc.
Đây chính là những tu sĩ Hợp Đạo đã “Xuống thuyền” trước đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận