Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 125: Thất Thải Lạc Tiên trận

Thiên Cơ đường nằm ở khu vực hạch tâm trong trung tâm Vạn Tiên đảo, trát mời bảo hắn cứ đi đến lối vào khu vực thì sẽ có người ra đón.
Lý Phàm khá tò mò về vụ án tử vong bí ẩn này nên cũng không trì hoãn, dứt khoát đi đến khu vực trung tâm.
Rất nhanh, những toà kiến trúc với khí thế hào hùng nằm giữa Vạn Tiên đảo đã hiện lên trong tầm mắt của hắn.
Một vòng bảo hộ ánh sáng bảy màu lung linh và một con hào uốn quanh đã phân chia khu vực hạch tâm và khu động phủ thành hai phần tách biệt nhau.
Lý Phàm dừng lại trên chiếc cầu nhỏ ngay lối vào, đứng đó đợi người đón vào.
Hắn nhạy bén nhận ra rằng, từ sau khi đặt chân lên lên chiếc cầu này, ánh sáng bảy màu trên đỉnh đầu liền khoá chặt vào mình.
Lý Phàm cũng rất to gan, ngang nhiên ngẩng đầu lên quan sát vòm bảo hộ bảy màu này.
Dường như đây là một bộ phận của đại trận hộ đảo trên Vạn Tiên đảo nhưng uy lực của riêng nó còn mạnh hơn vài phần.
"Không biết đây là trận pháp gì." Lý Phàm thầm nghĩ.
Không lâu sau, một vị tu sĩ Trúc Cơ mặc trường bào màu vàng đen vội vàng chạy đến.
Hắn quan sát Lý Phàm một lượt rồi xác nhận thân phận.
Tiếp theo, hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn Lý Phàm theo sát mình, không được đi loạn.
Sau đó, cả hai người tiến vào trong.
Sát khí của ánh sáng bảy màu lập tức tiên tan, Lý Phàm không nhanh không chậm theo sát sau lưng vị tu sĩ Trúc Cơ này.
Vừa đi vừa dò xét xung quanh.
Chỉ thấy, tất cả những tu sĩ bên trong khu vực này đều mặc trường bào màu vàng đen giống vị tu sĩ tiếp dẫn này.
Họ đều đi lại vội vã với vẻ mặt nghiêm túc, dường như rất bận rộn.
Nhìn chung thì tu sĩ Luyện Khí đến Trúc Cơ đều đủ cả.
"Đây gọi là bên trong thể chế a." Lý Phàm nghĩ thầm trong bụng.
Hội trường Nghị sự, Dược đường, Phù đường, Diễn Võ đường...
Hai người đi ngang qua từng kiến trúc một, cuối cùng mới đến được Thiên Cơ đường nằm trong một xó xỉnh.
So với nơi khác, chỗ này vắng hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng chỉ có thể bắt gặp một, hai vị tu sĩ không nhìn ra tu vi đang nhắm mắt bấm ngón tay, dường như đang suy tính điều gì đó.
Tu sĩ tiếp dẫn đưa Lý Phàm đến một gian phòng rồi lặng lẽ lui ra.
Trong phòng, có hương thơm lượn lờ, một vị tu sĩ đang quay lưng về phía hắn, ngửa đầu nhìn lên một bản đồ Tùng Vân Hải khổng lồ.
Lý Phàm nhìn kỹ, bản đồ này bị vô số dấu mốc lít nha lít nhít che kín.
Có hình ngọn gió màu xanh, đánh dấu màu đỏ, chấm đen...
Không những vậy, tất cả những dấu hiệu này đều tựa như vật sống, đang di chuyển và biến đổi không ngừng trên bản đồ.
"Đây là..." Lý Phàm khẽ giật mình, cũng cẩn thận quan sát bản đồ này.
Chỉ mới nhìn vài lượt thì hắn đã cảm thấy hai mắt hoa lên, bèn vội vàng dời mắt sang nơi khác, không dám nhìn nữa.
Cứ như thế, Lý Phàm đứng loay hoay một hồi lâu sau, tu sĩ quay lưng kia mới xoay người lại.
Đây là một nam tử trẻ tuổi có bộ dáng thư sinh, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi mấy tuổi.
Vẻ mặt của hắn uể oải, bộ dạng không khoẻ cho lắm.
Hắn ho khan vài tiếng rồi vung tay lên, ngay lập tức, mấy chục bóng người thu nhỏ hiện lên trước mặt Lý Phàm.
"Những người này, ngươi có biết không?"
Lý Phàm nhìn lại, thần niệm của hắn tập trung vào một bóng người trong đó.
"Mao Phi, tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Nguyên nhân tử vong: Bị dị thú biển sâu công kích khi đi ra ngoài."
Lý Phàm lại xem qua người khác.
"Kiều Quang Dự, tu sĩ Kim Đan trung kỳ. Nguyên nhân tử vong: Khi cảm ngộ thiên địa chi pháp, tâm thần bị rối loạn, tự bạo mà chết."
"Lăng Mạnh, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ. Nguyên nhân tử vong: Khi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, vô tình ngã xuống trong di tích động phủ."
...
Xem qua từng hình ảnh một, nội tâm của Lý Phàm lập tức nghiêm nghị.
Hắn đương nhiên biết rõ những người này.
Đây rõ ràng là đám người tiến vào nhà tranh khi ấy.
Vốn tưởng rằng, đó là đại cơ duyên tăng lên một tiểu cảnh giới.
Ai ngờ, rốt cuộc là một cái bẫy trí mạng.
Không đòi mạng ngay lúc đó, mà ở trong tương lai gần.
Phu tử, thật độc a.
Hơn nữa, những kiểu chết này...
Lý Phàm lại quá quen thuộc.
Không phải là sát cơ trời giáng hay sao?
Nhưng mà, vì sao hễ tiếp nhận cơ duyên của phu tử thì lại phải chịu thiên địa sát cơ?
Phu tử, Thiên Y, Vân Thuỷ Thiên cung...
Trong nháy mắt, vô số ý nghĩ loé lên trong đầu của Lý Phàm.
Hắn vừa suy nghĩ vừa không quên gật đầu trả lời: "Trước đó, ta quả thực đã từng gặp những người này một lần."
Tức thì, Lý Phàm kể lại chuyện Thanh Ngưu kéo xe, mộc giản giảng bài khi ấy.
Vị tu sĩ nho nhã yếu đuối kia dường như đã sớm biết việc này, tỏ vẻ không có gì ngoài ý muốn.
Ngược lại, hắn quan sát Lý Phàm với vẻ tràn đầy hứng thú, hỏi: "Cơ duyên ngay trước mặt, lúc ấy, mọi người xung quanh đều đi vào hết nhưng vì sao ngươi lại không vào?"
Lý Phàm vẫn giở một bộ lý do thoái thác cũ kia ra.
Tu sĩ văn nhược nghe vậy thì câm lặng, nhưng cũng không so đo với Lý Phàm.
Hắn chỉ cười cười: "Vậy a, mệnh số của ngươi tốt thật."
Nói xong, hắn quay sang nhìn hình ảnh của những tu sĩ tự dưng lại bỏ mạng này, không nhịn được mà thở dài: "Trời muốn ngươi chết, ngươi không thể không chết a."
Một lúc lâu sau, hắn mới nói với Lý Phàm: "Ngươi cứ trở về đi. Ta biết việc này vốn không có liên quan gì đến ngươi, nhưng vì ngươi là người duy nhất trong sự kiện này còn sống nên phải đến trình diện theo thủ tục. Vì vậy, ta mới gọi ngươi đến đây hỏi thăm một lần."
Lý Phàm khẽ gật đầu, thoáng nhìn bản đồ trên tường rồi lặng lẽ rời khỏi.
Trong lúc mơ hồ, hắn dường như nghe thấy tiếng tu sĩ văn nhược cảm khái nho nhỏ: "Lại thêm một vụ."
Bước chân của Lý Phàm hơi khựng lại, nhưng lập tức trở lại bình thường.
Rời khỏi Thiên Cơ đường, một nghi vấn chợt nảy sinh trong đầu của Lý Phàm.
"Lại có thêm một vụ? Điều này có nghĩa là gì?"
"Ý là quỷ dị giết người hay là sát cơ trời giáng?"
"Dưới ảnh hưởng vô hình của Trường Sinh Thiên tôn, sao hắn nhớ rõ được?"
Lý Phàm lại nhớ đến vô số dấu hiệu trên bản đồ kia.
"Có lẽ, dù không thể nhớ được sự kiện cụ thể nào nhưng hắn có thể dựa vào những ảnh hưởng từ sự kiện đó để xác minh rằng từng có chuyện xảy ra."
"Ví dụ như, vào thời điểm nào đó, tu sĩ của Vạn Tiên Minh đột nhiên tử vong hàng loạt..."
Lý Phàm vừa đi vừa suy ngẫm.
Nhưng lại bị đám người ồn ào phía trước cắt đứt mạch suy nghĩ.
Những kẻ này ai nấy đều mặc trường bào màu vàng đen, trông khá trẻ tuổi, xem điệu bộ thì biết đều là bọn không hiểu thế sự.
Tu vi cũng đều chỉ có Luyện Khí sơ kỳ như nhau, hình như chỉ vừa mới bước vào giới tu hành không lâu.
Bọn họ đang ngửa đầu nhìn lên màn sáng bảy màu di chuyển trên bầu trời mà chỉ trỏ, rối rít trao đổi điều gì đó.
Ngược lại, vị tu sĩ dẫn đầu thì có vẻ lớn tuổi hơn, để chòm râu dài.
Chỉ nghe ông ta nói: "Nơi này là khu vực hạch tâm, chỗ đóng quân của mỗi chi nhánh thuộc Vạn Tiên Minh ta, được trang bị "Thất Thải Lạc Tiên trận". Nó là bản cải tiến từ trận pháp thượng cổ, có uy lực kinh người, ngay cả tu sĩ Hoá Thần thông thường nếu chẳng may rơi vào thì cũng thân tử đạo tiêu ngay tức khắc."
"Lợi hại vậy sao!"
"Cung đại sư, Cung đại sư, không biết còn phải học bao lâu nữa thì chúng ta mới có thể bố trí được trận pháp mạnh như thế này nha!"
Vị Cung đại sư kia cười ha ha: "Đám nhóc các ngươi, vừa mới tập đi không bao lâu thì đã muốn bay rồi."
"Ừm, để ta ngẫm lại đã."
"Theo lẽ thường, khi đột phá đến Trúc Cơ kỳ, các ngươi mới có thể thử bố trí đại trận hộ đảo."
"Kim Đan kỳ thì có thể gắng gượng tham gia việc bảo trì Vạn Tiên đại trận."
"Còn về "Thất Thải Lạc Tiên trận" này ấy hả..."
Cung đại sư chỉ cười cười chứ không trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận