Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1230: Thanh Hồng gặp Hứa Khắc

“Cái này... Cái này...” Tôn Lộ Viễn ấp úng nửa ngày, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
May là Lý Bình không làm khó hắn.
Phất tay đánh ra một vệt kim quang, bay vào trong cơ thể Tôn Lộ Viễn, Lý Bình lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau, chỉ sợ là ngươi không thể quay về Vạn Tiên Minh nữa. Trước hết ở lại thánh triều của chúng ta đi.”
“Chờ qua một thời gian, ta sẽ sắp xếp để ngươi trở về Vạn Tiên Minh dưới thân phận khác.”
Tôn Lộ Viễn có chút mờ mịt ngẩng đầu nhìn Lý Bình.
Lúc này, Lý Bình vừa biểu diễn cho hắn xem cảnh tượng Mặc Sát diệt thế bên trong châu La Yên.
Trong lòng Tôn Lộ Viễn lại dâng lên nỗi sợ hãi vô tận, cũng nhất thời hiểu rõ tác dụng của vệt kim quang vừa rồi.
Rõ ràng là xóa đi ấn ký mà Vạn Tiên Minh để lại trong cơ thể mình.
“Thiên Âm kia dính dáng quá nhiều bí ẩn. Nếu như không triệt để xóa đi một châu, khó tránh khỏi sẽ bị người khác tìm hiểu nguồn gốc, truy xét đến.” Lý Bình giải thích nói.
“Vậy Tôn gia bọn ta...” Tôn Lộ Viễn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, thần sắc kịch biến.
“Vậy phải xem vận khí ngươi như thế nào. Nếu như Thiên Âm nói cho Vạn Tiên Minh biết chuyện gì đã xảy ra với nàng, như vậy Tôn gia tất nhiên sẽ bị liên lụy. Hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, dù là ai cũng không thể nào may mắn thoát khỏi.”
Lời nói của Lý Bình khiến sắc mặt Tôn Lộ Viễn trắng bệch vô cùng.
Nhưng lời nói kế tiếp xoay chuyển: “Nhưng ngươi ngược lại cũng không cần lo lắng quá mức. Thiên Âm vô hình vô tướng, nếu chính nàng không chịu hiện thân, Vạn Tiên Minh có muốn cũng không tìm thấy nàng. Thiên Âm và Vạn Tiên Minh, không phải là người cùng một đường.”
“Huống hồ, trước khi ta rời khỏi đạo công kích kia, tuy không tiêu diệt nàng, nhưng cũng làm nàng trọng thương. Trạng thái của Thiên Âm vốn không quá ổn định. Đợi nàng lại xuất hiện lần nữa, sau khi tỉnh lại, cũng chưa chắc sẽ nhớ rõ chúng ta.”
Tuy Lý Bình nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào làm cho Tôn Lộ Viễn an tâm.
Ý tứ ẩn giấu trong lời nói này của Lý Bình rất rõ ràng, sau lưng Thiên Âm còn có tồn tại khủng bố khác, khiến vị Đại Khải Thánh Hoàng thâm bất khả trắc trước mặt cũng phải kiêng kị.
“Khư Uyên Hiến đáng chết, nói cái gì mà chỉ đơn giản là chân chạy vặt. Ta còn thực sự tin lời nói dối của ngươi...”
Vừa nghĩ tới mình không hiểu sao lại bị liên lụy vào loại chuyện này, không chỉ mọi kế hoạch ban đầu bị xáo trộn, thậm chí toàn gia tộc đều phải chịu liên luỵ, trong lòng Tôn Lộ Viễn như có một ngọn lửa không nói rõ được.
“Cái lão bất tử này, quả nhiên giống như những cao tầng khác của Vạn Tiên Minh, đều không ra gì!” Hắn mắng thầm.
Lại liên tưởng đến sau khi mình biến mất, gia tộc sẽ gặp phải đủ loại nguy cơ, Tôn Lộ Viễn không khỏi tâm loạn như ma.
Mà đúng lúc này, Lý Bình lại lên tiếng.
“Kỳ thật ngươi muốn trở về không chút nghi ngờ, cũng không phải là không có cách. Chỉ cần báo cho Vạn Tiên Minh sự tồn tại của chúng ta, sợ rằng không chỉ không nhận trừng phạt, còn có thể lập được nhiều chiến công cực kì lớn.”
Giọng nói của Lý Bình vang vọng bên trong Thánh Hoàng tọa.
Tôn Lộ Viễn trong lòng khẽ động, vội vàng bày tỏ lòng trung thành nói: “Tiểu nhân làm thế nào có thể phản bội Thánh Hoàng?”
Ai ngờ Lý Bình cười cười: “Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm ý ta.”
“Trở về Vạn Tiên Minh, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói cho Khư Uyên Hiến tình hình của châu La Yên và thánh triều của ta. Đây là mệnh lệnh.”
“A?” Tôn Lộ Viễn nhất thời bối rối, hắn không hiểu, vì sao Thánh Hoàng lại đột nhiên bất ngờ ra quyết định hoàn toàn trái ngược với trước đó.
“Chẳng lẽ, hắn đã làm xong chuẩn bị khai chiến cùng Vạn Tiên Minh?” Trong lòng Tôn Lộ Viễn không khỏi nghĩ như vậy.
“Sau khi ngươi nhìn thấy Khư Uyên Hiến, sẽ nói như thế...” Lý Bình chậm rãi truyền âm.
Mà sắc mặt Tôn Lộ Viễn dần dần trở nên sáng sủa hơn.
Không quá lâu sau, Tôn Lộ Viễn lặng lẽ quay trở về Huyền Hoàng bản giới dưới sự bảo vệ của Bách Hoa đạo nhân.
Hắn vội vàng đi tới tổng bộ Vạn Tiên Minh.
Lúc này trong tổng bộ Tiên Minh, bởi vì chuyện châu La Yên bị hủy nên có vẻ hơi rối ren.
Nhưng bây giờ, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ tới việc này sẽ có liên quan đến Tôn Lộ Viễn, một Hợp Đạo Hộ Pháp đường.
Cho nên Tôn Lộ Viễn rất thuận lợi đi tới tổng bộ Hộ Pháp đường, một lần nữa gặp được Khư Uyên Hiến.
“Ngươi trở về rồi? Chuyện ta giao phó ngươi làm thế nào?” Khư Uyên Hiến ngay cả ánh mắt cũng không mở ra.
“Khư trưởng lão, xảy ra chuyện lớn.”
Tôn Lộ Viễn giống như vô cùng sợ hãi, dáng vẻ cứ như đang muốn nói lại thôi.
Khư Uyên Hiến bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Vung tay lên, sau khi bố trí cấm chế dày đặc, hắn trầm giọng nói: “Đừng hốt hoảng, nói chậm rãi cẩn thận.”
Tôn Lộ Viễn hít sâu một hơi: ‘Ta thực sự dựa theo phân phó của trưởng lão ngài, ở Vạn Tiên đảo Thanh Phong Đường, gặp được Thanh Phong tiền bối.”
“Thụ nhân tên là A Lục đã hoàn toàn điên rồi, Thanh Phong tiền bối nàng cũng nguyện ý rời đi theo ta. Chỉ là lại không muốn đến tổng bộ Vạn Tiên Minh, mà là muốn đi tới châu La Yên...”
Nghe trong miệng Tôn Lộ Viễn nói ra ba chữ này, lại liên tưởng đến kiếp nạn gần nhất của châu La Yên, Khư Uyên Hiến cũng không khỏi hơi biến sắc.
“Vậy châu La Yên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hắn thay đổi sự trầm ổn trước kia, lạnh giọng hỏi.
“Lúc ta sắp đưa Thanh Phong tiền bối đến chỗ cần đến, nàng bỗng nhiên trở nên hoảng hốt. Nói cái gì mà, trên đời, người tốt với ta quả nhiên không có mấy người... Sau đó thuộc hạ cảm thấy thân thể mình lơ lửng, giống như sắp hoàn toàn biến mất trong thế giới này.” Tôn Lộ Viễn có chút nghĩ mà sợ nói.
Khư Uyên Hiến hiển nhiên là biết thói quen này của Thanh Phong, không biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên gì.
“Ngay khi ta cảm giác mình sắp chết, một thân hình màu vàng chợt xuất hiện. Sau đó...”
“Hắn đánh nhau với Thanh Phong tiền bối.”
Tôn Lộ Viễn chiếu hình ảnh Lý Bình và Thanh Phong đấu sức trước đó.
“Lực lượng thiên địa, gia thân cho ta.”
Chỉ thấy giọng nói cao ngạo trong màn hình, thấp giọng quát.
Khư Uyên Hiến cẩn thận nhìn chằm chằm vào màn hình, vẻ mặt dần dần trở nên có chút nghiêm trọng.
Mãi cho đến khi một cây kim bạc xuất hiện, hắn mới hoàn toàn thất thố.
Màn hình im bặt.
“Tiền bối khác đưa ta rời đi. Sau khi ta quay về, ta mới biết được châu La Yên đã bị phá hủy. Mà Thanh Phong tiền bối cũng không rõ tung tích...” Dáng vẻ Tôn Lộ Viễn trông vô cùng sợ hãi.
“Khư trưởng lão, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì! Thanh Phong tiền bối rốt cuộc có thân phận gì?” Hắn trái lại hỏi.
Khư Uyên Hiến không trả lời.
Nhíu mày suy tư một lát, hắn mới nói: “Vị tu sĩ cứu được ngươi, ngươi có biết tên hắn không?”
Tôn Lộ Viễn gật đầu: “Hắn tự xưng Thiên Mệnh Thánh Hoàng. Nhưng không giao lưu quá nhiều với ta, rất nhanh đã đưa ta trở lại rồi.”
“Đúng rồi, Khư trưởng lão, vị trí tiểu thế giới của Thiên Mệnh Thánh Hoàng đó, hình như hơi kỳ lạ...”
Khư Uyên Hiến lại không để tâm đến nửa câu sau của Tôn Lộ Viễn, mà là tự lẩm bẩm: “Thiên Mệnh Thánh Hoàng.”
Tôn Lộ Viễn không quấy rầy, chỉ kiên nhẫn chờ đợi phản ứng của đối phương.
“Việc này, ngươi không nên hỏi nhiều. Coi như xưa nay chưa từng xảy ra chuyện này.” Khư Uyên Hiến chợt nói như thế.
Tôn Lộ Viễn ngạc nhiên.
Không phải giả vờ.
“Khư trưởng lão...”
Khư Uyên Hiến đưa tay ngắt lời Tôn Lộ Viễn mà nói: “Là ta cân nhắc không chu toàn. Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới đã phát triển đến mức như nước với lửa.”
“Ta sẽ tìm một cơ hội khác bồi thường cho ngươi. Nhưng việc này, nhất định phải giữ bí mật.” Ánh mắt Khư Uyên Hiến lạnh như băng khóa chặt Tôn Lộ Viễn.
Tôn Lộ Viễn giật cả mình, vội vàng thề đồng ý.
“Ngươi đi về trước đi. Có vấn đề gì, ta sẽ lại liên hệ ngươi.”
“Nhớ kỹ lời nói của ta.”
Trước khi chuẩn bị đi, Khư Uyên Hiến không quên dặn dò lần nữa.
Không ngờ sự việc vốn tưởng rằng vô cùng mạo hiểm, thế mà giải quyết thuận lợi như vậy.
Tôn Lộ Viễn như trút được gánh nặng, nhưng trong lòng thì tràn đầy cảm giác không chân thực.
“Có điều, phản ứng của lão già kia cơ bản đều ở trong dự liệu của Thánh Hoàng.”
“Như nước với lửa? Rốt cuộc có ý gì?”
Tôn Lộ Viễn trăm mối vẫn không có cách giải.
Nhưng lần này phong hồi lộ chuyển, chẳng những bảo vệ tính mạng, thậm chí còn nhận được một nhân tình của Khư Uyên Hiến. Nhưng phải nói là niềm vui ngoài ý muốn.
Tôn Lộ Viễn khẽ lắc đầu, tạm thời đè xuống mù mịt trong lòng.
“Dù sao cũng đã đến tổng bộ, không bằng đi gặp Lộc Nhi một chút.”
Tôn Lộ Viễn nghĩ lại, không lâu sau đi vào trong không gian Diễn Pháp Giác.
Đối với sự xuất hiện của hắn, Tôn Ngang hình như hết sức vui mừng. Không ngừng hỏi lung tung này kia.
Tôn Lộ Viễn cũng nói vô cùng kỹ càng.
“Thật sự đã làm khổ Lộc Nhi huynh.”
“Chỉ cần gia tộc không việc gì là tốt rồi.”
Tôn Ngang nói một câu, trong lòng Tôn Lộ Viễn đột nhiên sinh ra một chút áy náy.
Cũng không tiện chờ lâu, vội vàng rời đi.
Tôn Ngang, cũng chính là Lý Phàm, nhìn Tôn Lộ Viễn rời đi với vẻ mặt khó hiểu.
Cuộc trò chuyện giữa Tôn Lộ Viễn và Khư Uyên Hiến, đương nhiên không sót một chữ rơi vào tai của hắn.
Thánh Hoàng đột nhiên thay đổi chủ ý, cũng là chịu ảnh hưởng của hắn.
“Quả nhiên, bên trong Vạn Tiên Minh có người biết tình hình thực sự của Huyền Hoàng giới.”
“Huyền Hoàng giới đang bị tách rời, cải tạo, dung hợp.”
“Khư Uyên Hiến này, Truyền Pháp giả Tưởng nghĩ đến cũng đúng. Nhưng làm thuộc hạ Truyền Pháp, bọn họ không hề nghi ngờ là đứng về phía Truyền Pháp.”
“Đối với việc xuất thủ của thiên đạo Huyền Hoàng, bọn họ có lẽ đã sớm đoán trước. Chẳng qua cái này đã vượt ra khỏi phạm vi năng lực mà bọn họ có thể xử lý, cho nên lựa chọn đứng ngoài cuộc...”
“Dù sao, không phải ai cũng có dũng khí đứng ra phản đối Truyền Pháp. Ngay cả mấy vị Trường Sinh thiên tôn của Ngũ Lão hội cũng đều mặc kệ.”
Lý Phàm trong lòng hừ lạnh một tiếng.
“Có điều, ta tin rằng Huyền Hoàng giới này vẫn sẽ có tu sĩ nhiệt huyết khó lạnh.”
Trước mắt Lý Phàm lóe qua thân hình Thương Thiếu Quân.
“Điều còn thiếu hụt bây giờ là một cơ hội đoàn kết bọn họ lại.”
“Thiên Mệnh Thánh Hoàng...”
“Bây giờ lại mơ hồ trở nên có chút đúng như với tên gọi rồi.”
Huyền Hoàng giới lần này, thế mà lại chủ động thả Mặc Sát ra, trợ giúp phân thân Thánh Hoàng che lấp hành tung. Đây là điều Lý Phàm trước đó chưa từng nghĩ tới.
“Điều này tất nhiên có liên quan đến phân thân, thông qua biển U Ám trợ giúp, phản hồi với Thiên Đạo, nhưng càng nhiều là do Huyền Hoàng giới Thiên Đạo đã lâm vào tình cảnh tứ cố vô thân quá lâu. Hiện tại đột nhiên xuất hiện một Thánh Hoàng như thế, hắn liền giống như tóm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng vậy.”
“Đủ loại cơ duyên xảo hợp gia thân, diễn biến của phân thân này cũng có vài phần thú vị.”
Lý Phàm nheo mắt lại, suy nghĩ nhanh chóng quay ngược trở lại.
Tuy phân thân vẫn nằm trong sự kiểm soát tuyệt đối của hắn, nhưng trong khoảng thời gian Lý Bình và Thiên Âm đấu sức, có nguyên lực màu vàng và thiên đạo Huyền Hoàng gia trì, thực lực của phân thân đã mơ hồ vượt qua Lý Phàm bây giờ.
Khiến cho con đường đi tới của phân thân, xuất hiện chút sai lầm.
Giống như lái một chiếc xe trên đường, Lý Phàm vẫn có thể vững vàng nắm giữ các loại công năng của xe, nhưng bản thân con đường lại bởi vì trạng thái của xe cộ mà xảy ra biến hóa.
“Chẳng qua đối với ta mà nói, chưa hẳn không phải chuyện tốt.”
“Nhận được trợ lực của thiên đạo Huyền Hoàng càng nhiều, thì càng có thể dồn ép ra nội tình của Vạn Tiên Minh, thậm chí cả Truyền Pháp.”
“Còn có ác niệm Huyền Hoàng. Cũng là lúc đi dò thám tình hình rồi.”
Lý Phàm bản tôn và phân thân của Thánh Hoàng, trong đầu đồng thời lóe lên ý nghĩ này.
Không bao lâu, Tôn Nhị Lang và Vương Huyền Bá cùng nhau đi tới Thánh Hoàng tọa.
“Dị thú tiểu thế giới, tình huống trước mắt như thế nào.” Lý Bình đầu tiên hỏi Tôn Nhị Lang.
“Hồi sư tôn. Sau khi tự mình đi thăm thánh triều cường đại của chúng ta, nhất là sau khi nhìn thấy kỹ thuật dị thú ngày càng tiên tiến của Huyền Bá, đế nữ đã đồng ý quy thuận vô điều kiện.”
“Trước mắt, chiến lực chính của nó đang từ từ hợp nhất bên trong. Tuy nơi đó quân đội đều là người phàm, nhưng chỉ phải trải qua ba năm năm cải tạo, là có thể trở thành chiến lực của thánh triều chúng ta. Nhất là những dị thú số lượng đông đảo kia, trình độ nhất định đền bù vấn đề thiếu hụt tài nguyên của thánh triều.” Tôn Nhị Lang trầm giọng nói.
“Không tệ, công xưởng huyết nhục của chúng ta, dự tính trong ba năm hiệu suất phải tăng hơn gấp năm lần. Hơn nữa đế nữ kia đối với kỹ thuật khai phá dị thú, đúng là có cách nhìn rất đặc biệt. Còn lợi hại hơn so với ta!” Vương Huyền Bá mở miệng tán dương.
Nghe xong hai người báo cáo, Lý Bình khẽ gật đầu.
Sau đó báo cho hai người về ác niệm Huyền Hoàng, cũng chính là vị trí tiểu thế giới của Hứa Khắc.
“Các ngươi, cùng Tiểu Thanh và Tiểu Hồng cùng nhau đến nơi này một lần. Xem xem phải chăng có thể cho mời Hứa Khắc về.”
“Thái độ phải cung kính.”
Tôn Nhị Lang, Vương Huyền Bá liếc mắt nhìn nhau.
Trước đó bọn họ đã từng làm qua nhiệm vụ chân chạy vặt, nhưng Thánh Hoàng trịnh trọng như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Huynh đệ hai người không dám thất lễ, lập tức từ biệt Thánh Hoàng, vội vàng đi vào bên trong đế quốc tiểu thế giới.
Tìm được thánh sư Tiểu Thanh và Tiểu Hồng.
“Cái gì? Hứa Khắc?”
“Các ngươi xác định không nghe lầm?”
Tiểu Thanh và Tiểu Hồng sau khi nghe hai người giải thích, ngây người tại chỗ.
Sau đó Tiểu Thanh càng thất thố hơn, trực tiếp nắm chặt Tôn Nhị Lang, không ngừng xác định truy hỏi.
“Sư tôn nói như vậy, tất nhiên sẽ không sai. Hai vị, đi theo chúng ta một chuyến?”
Tuy trong lòng Tiểu Thanh và Tiểu Hồng có đủ kiểu nghi ngờ, nhưng cũng không đánh lại nỗi nhớ mấy ngàn năm.
Ngay lập tức đồng ý.
Bốn người kết bạn, đi tới lối vào tiểu thế giới.
“Đây là...”
“Trận pháp khí tức của Ngự Thú tông.” Tiểu Thanh cùng Tiểu Hồng kích động nói.
Khí tức trên người các nàng trở nên có chút lộn xộn, rõ ràng người muốn gặp ở phía trước, lúc này lại đột nhiên không có dũng khí bước ra một bước kia.
Vẫn là dưới sự thúc giục của Tôn Nhị Lang, bọn họ mới tiến vào trong tiểu thế giới.
Cô độc giữa thiên địa, chỉ có một vị lão giả tóc trắng xoá ngồi một mình trên đỉnh núi.
“Hứa Khắc!”
Giọng nói run rẩy của Tiểu Thanh vang lên.
Thân thể lão giả hơi cứng đờ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hai thân hình một thanh một hồng đang nhanh chóng hướng tới chỗ mình.
Ký ức quá khứ phủ bụi thoáng chốc tràn vào trong đầu.
Từng cảnh tượng vài ngàn năm trước lại lần nữa hiện lên trước mắt Hứa Khắc.
Chỉ là Tiểu Thanh và Tiểu Hồng, dáng vẻ trước mặt vẫn như cũ.
Mà Hứa Khắc hắn, đã dần dần già đi.
Ba người mặt đối mặt.
Có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết bắt đầu nói từ đâu.
“Tôn Nhị Lang.”
“Vương Huyền Bá.”
“Bái kiến tiền bối.”
Nhưng hai giọng nói không đúng lúc cắt ngang khung cảnh ba người gặp nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận