Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 791: Người chết luôn bất tử

Rất nhiều khe rãnh lan tràn từ trên mặt đất.
Mặt đất hai châu La Yên, Lược Ảnh miễn cưỡng bị ép xuống mấy trượng.
Lực hai ngón tay của Truyền Pháp lại khủng bố như vậy!
Đối mặt với cự chỉ sắp nghiền đến đỉnh đầu, mặt Bạch tiên sinh lại không đổi sắc.
Ngược lại lộ ra một nụ cười vui mừng chờ mong đã lâu.
Động tác hai ống tay áo lấy ra tường chắn sương trắng hơi ngừng lại, sương trắng vốn dĩ mãnh liệt lưu động chợt dừng lại.
Rồi sau đó...
Vù!
Giống như vô số luồng ánh sáng, chiếu sáng trời đất tối tăm, dị tử.
Ngay trong lúc đó, dưới hai ngón tay của Truyền Pháp rõ ràng xuất hiện một cự võng dày đặc!
Do sương trắng phệ nguyên, trong phút chốc nén thành!
Cho dù ở trên trời cao vẫn có thể tản mát ra khí tức khiến tu sĩ cảm thấy tim đập nhanh.
Bạch quang trong vắt, nghênh đón cự chỉ rơi xuống.
Giống như tiếng gầm rú khổng lồ lệch trời, vang lên trong trời đất.
Âm thanh quá mức to rơi vào trong tai tu sĩ ngược lại là một mảnh tĩnh lặng không tiếng động.
Chỉ là không lâu sau, tu sĩ giữa hai châu đều phát giác, máu loãng ồ ồ trào ra từ trong tai.
Hai tay bịt hai lỗ tai, tràn đầy hoảng sợ.
Két... két két...
Bị cự võng phệ nguyên ngăn cản, chiều hướng hai ngón tay của Truyền Pháp vậy mà chưa ngừng.
Chỉ là hơi tạm dừng một lát, liền tiếp tục nghiền áp xuống phía dưới.
Tuy sương trắng đang bị tiêu hao với một tốc độ cực nhanh.
Nhưng mà Bạch tiên sinh đang rút ra bổ sung từ trong vách tường cuồn cuộn không ngừng.
Trong nhất thời, chiến đấu của song phương vậy mà rơi vào trong giằng co quỷ dị.
Tu sĩ có chút tu vi, lúc này đều có thể nhìn ra.
Truyền Pháp thực ra vẫn chưa dùng toàn lực.
Chỉ là xuất phát từ nguyên nhân nào đó khiến cho hắn có chút băn khoăn.
Sương trắng các nơi ở Huyền Hoàng giới bị Bạch tiên sinh rút ra, dùng để đối kháng Truyền Pháp.
Dần dần, tu sĩ các châu đều phát hiện một màn kỳ cảnh.
Sương trắng nồng đậm mấy vạn năm không tiêu tan đang chậm rãi trở nên nhạt.
Ban đầu có chút tầm nhìn hẹp, dầu dần trở nên sáng sủa.
Bởi vậy, bọn họ có thể nhìn xa hơn.
Lờ mờ nhìn thấy đủ loại dị tượng đến từ La Yên, Lược Ảnh Nhị Châu.
Sừng sững trên mặt đất trông về toàn cảnh Huyền Hoàng phía xa.
Nhận thấy sương trắng đang tán đi, Bạch tiên sinh lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện.
Xoay đầu về phía trước, nhìn hai ngón tay của Truyền Pháp vẫn sắp áp chế, sắc mặt nghiêm túc.
Ngay sau đó.
Các nơi của Huyền Hoàng giới đều di chuyển.
Linh khí của cả thế giới ở trong khoảnh khắc đó giống như bạo loạn.
Dùng tốc độ ‘người’ không thể lý giải, trong khoảnh khắc khoảng cách không nhìn thấy hơn mười, thậm chí mấy trăm châu tụ tập trên người Bạch tiên sinh.
Vì thế thân thể Bạch tiên sinh vốn đỉnh thiên lập địa, lần thứ hai bành trướng mấy lần.
Gần như chiếm cứ hơn phân nửa vòm trời, khiến cho dù người ta đang ở nơi nào Huyền Hoàng giới đều có thể nhìn thấy hắn.
“Thật xin lỗi.”
“Nhưng trong khoảng thời gian này, ‘Huyền Hoàng’ là thế giới của ta.”
Bạch tiên sinh thản nhiên nhìn Truyền Pháp phía trên vòm trời nói.
Rồi sau đó, hắn bắt lấy dòng sương trắng ào ào từ cả thế giới, chém về phía trước.
Sương trắng mờ mịt nháy mắt ngưng thật.
Biến ảo thành đao, mở trời nứt đất!
Giống như không trung đồng thời dâng lên vô số mặt trời, sương trắng mở thiên đao, chiếu sáng cả Huyền Hoàng giới!
Tất cả sinh linh trên đời đều theo bản năng nhắm hai mắt lại khoảnh khắc đó.
Không có tiếng vang kinh thiên động địa, sau khi bọn họ một lần nữa mở mắt ra.
Lại phát hiện hai ngón tay của Truyền Pháp đã biến mất không thấy.
Phía trên cả thiên mạc Huyền Hoàng, không biết từ khi nào đã bao phủ một tầng kết tinh màu vàng giống như hổ phách.
Yếu ớt nhưng cứng rắn.
Ngoài tinh thể màu vàng, dường như có bóng ma rất lớn đang di chuyển.
Một màn kỳ huyễn mà tuyệt đẹp này vẫn là lần đầu trình diễn trong trời đất ở Huyền Hoàng giới.
Không khỏi thu hút tâm thần của tu sĩ toàn bộ thế giới.
“Được rồi. Cuối cùng có thể yên tĩnh một khoảng thời gian.”
“Hiện tại, để chúng ta bắt đầu lên lớp.”
Bạch tiên sinh nhìn vô số chúng sinh Huyền Hoàng giới phía dưới, mỉm cười nói.
“Ngày xưa thiên tôn có pháp, là ‘Mượn thiên địa chi kỳ, để dựng đạo cơ’.”
“Nay ta cũng có pháp.”
“Không mượn ngoại vật, nhìn tâm rõ ràng bản tính, phân biệt bản thân.”
“Được đặt tên là: ‘dựa ta để trúc cơ’.”
“Tuy người là phàm vật, lại do trời đất sinh ra. Có sẵn sự tuyệt diệu của trời đất, âm dương tạo hóa.”
...
Bạch tiên sinh gằn từng tiếng, chậm rãi mà nói.
Chúng sinh của Huyền Hoàng giới nghe đến say mê.
Mà hành động này của hắn dường như hoàn toàn chạm đến nghịch lân của Truyền Pháp.
Tinh thể màu vàng bao vây cả Huyền Hoàng giới, chợt bị kịch liệt đánh sâu vào.
Giống như vô số tiếng sấm, dâng lên ở phía trên vòm trời.
Kết tinh hổ phách vô cùng cứng rắn, rõ ràng lộ ra một tia rạn nứt.
Bạch tiên sinh cũng căn bản không thèm quan tâm, vẫn giảng bài không ngừng.
Âm thanh của hắn giống như có ma lực đặc biệt, có thể trấn an thế tâm thần thế nhân.
Tuy từ trên chín tầng trời có tiếng gầm rú cuồn cuộn không ngừng truyền đến.
Nhưng vẫn không cách nào ảnh hưởng thế nhân, tập trung tinh thần nghe Bạch tiên sinh giảng bài.
Sau khi tường tận truyền thụ ‘dựa ta để trúc cơ’ cho chúng sinh Huyền Hoàng, Bạch tiên sinh cũng không ngừng lại.
Mà tiếp tục lại trình bày con đường sau khi đạt thành dựa ta để trúc cơ.
Cái gọi là: ‘hỗn nguyên Kim Đan’, ‘thân thể Nguyên Anh’, ‘tâm niệm Hóa Thần’.
Bạch tiên sinh cũng nói thẳng, đây chỉ là hắn thôi diễn trong vội vàng.
Có lẽ cũng không hoàn thiện, có rất nhiều lỗ hổng.
Hơn nữa con đường cũng ngừng ở cảnh giới Hóa Thần.
Về phần cấp bậc cao hơn, ở dưới định lý pháp mới, phương pháp tu hành không mượn ngoại vật.
Còn cần các tu sĩ tự mình thăm dò.
Đối mặt với Bạch tiên sinh giảng bài vô tư, truyền thụ lai hoàn toàn trái ngược với con đường của Truyền Pháp thiên tôn.
Tu sĩ trên đời biểu hiện ra thái độ khác nhau.
Có người hoài nghi, có người kích động khó hiểu, người như có chút suy nghĩ, có người dã tâm bừng bừng...
Cái gọi là chúng sinh trăm sắc thái, các kiểu khác nhau.
Bạch tiên sinh lại không để ý.
Chỉ là sau khi truyền dạy xong toàn bộ trong bài học lần này.
Không lên tiếng nữa.
Thân thể cũng trở về kích thước ban đầu, ngẩng đầu nhìn kết tinh hổ phách sắp hoàn toàn vỡ vụn.
Có khả năng đối mặt với sự báo thù kế tiếp của Truyền Pháp thiên tôn.
Trên mặt Bạch tiên sinh vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi.
Chỉ là bình thản chịu đựng gian khổ, tĩnh tâm chờ đợi.
Đúng lúc này...
Hắn chợt nhận thấy, một bóng người đang gấp rút lao tới bên cạnh.
Có chút già nua, run rẩy.
Nhưng loại kích động trong lòng của hắn lộ ra, tràn ra trong lời nói.
“Bạch tiên sinh...”
Hắn bay tới bên cạnh Bạch tiên sinh, tình cảm khó kiềm chế mà hét lên.
Dáng vẻ của người tới cực kỳ tương tự Bạch tiên sinh hiện giờ. Chỉ là trên mặt che kín nếp nhăn, không biết đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu năm tháng tang thương.
Sau lưng vác một quan tài màu đen, nhìn qua có chút quỷ dị.
Nếu Lý Phàm hoặc là đám người Tiểu Thanh ở đây.
Có lẽ có thể liếc mắt nhận ra, lão già này chính là Hứa Khắc năm đó.
Bao nhiêu năm sau, một lần nữa nhìn thấy Bạch tiên sinh sống lại.
Vốn dĩ hắn phải xúc động khó hiểu mới đúng.
Nhưng cố tình...
Trong khoảnh khắc hắn chân chính nhìn thấy đối phương, trên mặt có chút kinh ngạc.
Rồi sau đó trở nên vô cùng mất mát: “Ngươi không phải Bạch tiên sinh...”
Hứa Khắc có chút thất hồn lạc phách nói.
“Bạch tiên sinh” nhìn lão già gần như giống y như đúc mình ở trước mắt, vỗ nhẹ bờ vai của hắn.
“Đúng là ta không phải hắn.”
“Người đã chết, đã hoàn toàn ngã xuống, làm sao có thể cứ như vậy dễ dàng sống lại chứ?”
“Ta chẳng qua chỉ là khắc ấn của hắn, dấu vết để lại trong trời đất này mà thôi.”
“Đổi thành cách nói của tu sĩ các ngươi.”
“Kêu là...”
“‘Thiên địa chi phách.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận