Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1117: Đại trận rải khắp cõi

Trương Phúc từ lâu đã được nghe về sự khủng khiếp của U Ngục.
Và trong vòng tra tấn tàn bạo mà hắn vừa mới trải qua, hắn cũng đã trải nghiệm sâu sắc sự đáng sợ của trừng phạt tại đây.
Sau khi nghe những lời Khấu Hồng nói, lại tận mắt mấy tu sĩ bị tra tấn đến hoá rồ hoá dại, không còn hình người, hắn hiểu rõ, bản thân nhất định không thể chịu đựng được cực hình của nơi này. Vậy nên hắn dứt khoát đồng ý với Khấu Hồng.
“Nếu chuyện quả thực không thực hiện được, cùng lắm thì đổi ý, bán kẻ này đi là được.” Trương Phúc thầm nghĩ như vậy.
Nhưng toàn bộ những tính toán nhỏ nhặt này của hắn đều hóa thành hư không sau khi tụng niệm một đoạn lời thề theo Khấu Hồng.
“Từ Bi Chân Tiên sao?” Trương Phúc ban đầu chẳng hề để tâm đến cái gọi là Chân Tiên này, nhưng sau này bất cứ khi nào ý nghĩ muốn phản bội xuất hiện trong lòng, một luồng cảm giác đại nạn ập đến khó hiểu cứ luôn nảy sinh.
Trương Phúc lúc này mới khẳng định được rằng bản thân đã thực sự lên thuyền giặc.
Sau đó, hai người Khấu Hồng và Trương Phúc chậm rãi bắt đầu kế hoạch thẩm thấu trong U Ngục.
Mỗi một tù nhân mới bị giam giữ, trải qua tra tấn cực kỳ tàn ác, ý thức ở giữa tới ranh giới tan vỡ, Khấu Hồng luôn tiếp cận đúng lúc.
Dưới sự soi sáng của thần lực Từ Bi Chân Tiên, những tù nhân này đã gia nhập vào tổ chức cùng vượt ngục mà chẳng có chút chần chừ, như thể bám víu được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Và những kẻ tù tội bị giam đã lâu nhưng vẫn giữ được ý thức cơ bản của bản thân thì biến thành đối tượng chủ yếu nhất trong mặt trận thống nhất của Khấu Hồng.
Nhưng những tu sĩ bị giam cầm trong khoảng thời gian dài khá đa nghi, không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai. Mỗi lần thuyết phục một người cần một lớn thời gian và từng trải.
May mà tất cả thành viên mới gia nhập tổ chức đều tham gia vào.
Vì vậy, nào ngờ tiến độ thẩm thấu U Ngục cũng không quá chậm.
Ba năm sau.
Tiếng kêu rên không ngớt trong U Ngục che đậy cuộc trao đổi lén lút của các thành viên tổ chức vượt ngục.
“Khấu huynh, chúng ta còn phải đợi đến lúc nào?”
“Đúng thế, ngoại trừ nơi sâu nhất U Ngục, các khu vực khác về cơ bản đã bị các huynh đệ đánh hạ. Nhìn bề ngoài, có vẻ như nơi này vẫn nằm dưới sự kiểm soát của Vạn Tiên Minh. Thực tế, chỉ cần Khấu huynh ngươi ra lệnh, U Ngục sẽ đổi chủ trong nháy mắt.”
“Những năm qua, có sự che chở của thần lực Từ Bi Chân Tiên, tất cả chúng ta đều đã lấy lại thực lực. Một vài huynh đệ thậm chí còn tiến thêm một bước. Một Hợp Đạo, mười sáu Hóa Thần, hơn một trăm Nguyên Anh... Nói một cách khách quan, lực lượng trông coi trong U Ngục hoàn toàn không đỡ nổi một đòn.”
“Ha ha, không riêng gì tu vi khôi phục. Nhờ vào thần lực của Từ Bi Chân Tiên, lại có thể lặng lẽ mang đủ loại vật tư từ ngoại giới vào. Món ngon nhớ thương đã lâu trước đây, gần đây ta sắp chán ăn nó rồi.”
...
Mọi người sôi nổi bản luận, nhưng tất cả bọn họ đều tràn ngập tự tin về việc tập thể trốn thoát khỏi U Ngục.
Trong ba năm qua, được chứng kiến quá nhiều thần lực mà Từ Bi Chân Tiên thể hiện ra, bọn họ từ lâu đã trở thành tín đồ trung thực của Chân Tiên.
Cuộc thảo luận kéo dài hồi lâu, Khấu Hồng vừa mới cất lời: “Khởi sự thì dễ, nhưng sau khi ra ngoài mới là chuyện trọng yếu. Một khi U Ngục bị phá, Vạn Tiên Minh chắc chắn sẽ phản ứng trước tiên, gửi đại quân truy nã.”
“Sẽ không để lại cho chúng ta quá nhiều thời gian để ứng đối, vì vậy phải lên kế hoạch cho sau này thật ổn thỏa trước khi chạy trốn.”
Câu nói này của Khấu Hồng vừa vang lên, đám đông đều sững sờ.
“Sắp xếp về sau sao?”
“Chẳng lẽ là thánh mệnh của Từ Bi Chân Tiên sao?”
Tuy bọn họ đã gia nhập tổ chức ba năm. Nhưng chỉ biết đến sự tồn tại của Từ Bi Chân Tiên.
Tên thật, cũng như mục đích thực sự của tổ chức, tất cả bọn họ đều không hay biết gì.
Cho nên tất cả đều nhìn về phía Khấu Hồng bằng toàn bộ lòng mong đợi.
“Đúng vậy, xác thực là khảo nghiệm của Từ Bi Chân Tiên. Chỉ có hoàn thành khảo nghiệm mới có thể thực sự trở thành tín đồ của Chân Tiên, trở thành một thành viên của tổ chức.” Trong giọng nói của Khấu Hồng tràn ngập cảm giác về một sứ mệnh thần thánh.
Tiếp sau, hắn lại truyền cho mọi người một trận pháp khá hùng vĩ và một tấm bản đồ.
“Đại trận Thiên Địa Vạn Linh?” Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cái tên trận pháp, trong lòng các tu sĩ ở U Ngục hơi chấn động.
Căn cứ theo giải thích, trận này có khả năng bao phủ trời đất, nối liền vạn giới.
Đám đông lại nghiên cứu tấm bản đồ đó.
Bản đồ thể hiện phạm vi các châu trong nội cảnh Vạn Tiên Minh, chỉ có điều trên đó chỉ thể hiện hàng trăm chấm nhỏ.
Ngưng tụ thần thức trên mấy chấm sáng nhỏ này, mọi người hãi hùng nhận ra, những thứ này ấy vậy mà đại diện cho mỗi một tiểu thế giới.
Cũng vào lúc này, Khấu Hồng nói: “Khảo nghiệm của Chân Tiên thực ra không khó. Có điều sẽ phải hao phí chút thời gian.”
“Đến từng tiểu thế giới, bố trí ‘đại trận Thiên Địa Vạn Linh’ này. Mỗi khi một trận này được xây dựng xong, đều sẽ tự động nối liền, hình thành mạng lưới trận pháp. Vì vậy ngay khi xây dựng thành công, chúng ta đều biết sẽ biết về nhau...”
Khấu Hồng nói rất nghiêm túc.
Đồng thời thấy được sự hoài nghi của một vài tu sĩ trong tổ chức, hắn giải thích: “Các ngươi đừng lo lắng. Toàn bộ những tiểu thế giới được chọn đều là thế giới chỉ tồn tại người phàm. Với thực lực của các ngươi, hoàn toàn đủ để trấn áp trong thời gian ngắn. Từ Bi Chân Tiên còn ban thưởng thần vật ‘Thiên Địa Hồng Lô’, giúp các ngươi cải tạo tiểu thế giới...”
“Có thể nói, thử thách lớn nhất lần này chính là sự kiên trì và tín ngưỡng của các ngươi.”
Nhìn yêu cầu cụ thể của nhiệm vụ khảo nghiệm, các tu sĩ đều chìm trong suy tư của mỗi người.
Chẳng qua, bọn họ sớm đã bị ảnh hưởng bởi lực lượng của Từ Bi Chân Tiên trong quá trình mưa dầm thấm lâu, và cân nhắc đến chuyện sau khi phá ngục xông ra ắt phải đối diện với sự truy đuổi của Vạn Tiên Minh. Trốn trong tiểu thế giới chưa chắc đã không tốt với bọn họ.
Vì vậy, không chút do dự, tất cả bọn họ đều chấp nhận rất nhanh, đồng thời suy nghĩ chi tiết kế hoạch.
Phân chia xong tiểu thế giới thuộc sở hữu của mình, tất cả chi tiết bất kể lớn nhỏ về việc làm thế nào để đối mặt với những tình huống bất ngờ sau khi thoát khỏi U Ngục đều đã được thảo thận xong xuôi.
Ba tháng sau, khi lính canh ngục của Tiên Minh lại áp giải một kẻ chạy trốn khác đến đây, khi hắn đang định ném kẻ này vào lồng giam trụ cao và tra tấn trấn áp.
Hắn lại lấy làm sợ hãi khi chứng kiến cảnh ngàn vạn cây cột trong U Ngục liên tục vỡ nát.
Vô số kẻ tù tội cùng hung cực ác, với ánh mắt phiếm hung ác, tất cả đồng loạt khóa vào hắn.
Sự tấp kích của luồng khí hung ác khủng khiếp, khiến hắn hồn phi phách tán ngay tại chỗ.
Những lính canh ngục hình dáng sương mù và tu sĩ Tiên Minh kịp phản ứng, chạy đến định trấn áp. Tất cả đều bị bọn họ xé thành từng mảnh ngay lập tức.
“Lao ra, đừng dừng lại!”
Khấu Hồng khẽ quát lên, mọi người lao ra khỏi U Ngục như con thú dữ xổng chuồng.
Toàn bộ pháp trận phòng ngự đều giống như không có tác dụng.
Lũ tù phạm một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời gào lên trút hết sự phấn khích trong lòng mình. Nhưng không ai trong số bọn họ dừng lại ở nơi này, mà chỉ đơn giản là xác định vị trí của bản thân, sau đó dồn dập lao về phía tiểu thế giới mục tiêu của bản thân một cách gấp rút.
Gần như chỉ trong thời gian chóng vánh, một đám hung đồ đông nghịt đã phân tán khắp nơi.
Không lâu sau đó, đặc sứ của Vạn Tiên Minh bị kinh động, dẫn đội điều tra đến đây.
Nhìn thấy trận pháp phòng hộ không có dấu vết bị phá hủy bằng vũ lực, biểu cảm mang nét phẫn nộ.
Rất nhiều đội tu sĩ áo đen truy đuổi theo dấu chân rời đi của đám hung đồ chạy trốn, hung hăng đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận