Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 908: Pháp cuối cùng Y Thiên

Tu sĩ tầm thường muốn thay trời đổi đất, sao mà khó thế?
Cho dù cường giả Trường Sinh ở Huyền Hoàng giới cũng chỉ có thể làm đến bước nghịch một vài thiên địa chi lý mà thôi.
Vì thế phần lớn phần còn thứ hai của ‘Bổ Thiên Lục’ là những phân tích và trình bày liên quan đến làm thế nào bổ sung toàn bộ thiếu sót, cường hóa bản thân.
Vượt khỏi hạn chế cơ cấu hệ thống tu sĩ, bước ra từ nguồn gốc sinh mệnh.
Trình bày hàng trăm phương pháp khả thi đột phá giới hạn của mình.
Phần cuối cùng của Bổ Thiên Lục cũng là phần chiếm nội dung nhiều nhất trình bày tường tận ‘Y Thiên’ như thế nào.
Nếu như trong xoay chuyển Thiên Đạo xảy ra bất thường thì sẽ xuất hiện các ‘triệu chứng’ giống như con người bị bệnh.
Hốt thuốc đúng bệnh mới có thể thuốc đến trừ bệnh.
Nói một cách nghiêm túc, Bổ Thiên Lục không phải là một công pháp. Mà là tổng kết của Thiên Y về kinh nghiệm tu hành của mình, là kết hợp cụ thể giữa phương pháp luận và thực tiễn tâm đắc.
Trong đó có vô số quan điểm và suy nghĩ thần kỳ mà Lý Phàm thật sự chưa từng nghe đến bao giờ.
Mà các hiện tượng dị biến Thiên Đạo ghi chép trong đó cũng khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Lý Phàm gần như có thể khẳng định, Thiên Y chắc chắn không chỉ đi qua một tu tiên giới.
Nếu không quan sát trên ba Thiên Đạo tu tiên giới thì căn bản không thể viết ra được kiệt tác như thế này.
Lý Phàm xem đến say mê, trong lòng không khỏi kính phục và cảnh giác với Thiên Y hơn mấy phần.
Tuy hắn nhờ vào ưu thế tiên tri tiên giác thông tin, tạm thời khiến Thiên Y tin hắn là truyền nhân của Thiên Tuyệt.
Còn bản thân Thiên Tuyệt điên điên khùng khùng, tinh thần lúc tốt lúc xấu, xuất quỷ nhập thần, trong tình huống bình thường sẽ không thể kiểm chứng lời nói của Lý Phàm.
Nhưng đối với Thiên Y không hẳn sẽ không có cách cưỡng ép dò xét ký ức ở trong đầu Thiên Tuyệt.
Lý Phàm nhớ rõ trước đây khi giằng co với Thiên Tuyệt, Phu Tử, chân thân Thiên Y chỉ hiện ra trong nháy mắt đã có thể chế ngự được Thiên Tuyệt điên điên khùng khùng.
Hơn nữa còn làm phẫu thuật cho đối phương.
Cho nên cho dù Lý Phàm đạt được chiến thắng nho nhỏ cũng không quên hết tất cả.
Chỉ dốc hết sức trước tiên cố gắng ghi nhớ ‘Bổ Thiên Lục’ mênh mông vô tận này vào đầu.
Nếu như Thiên Y phát hiện mình bị lừa, tìm đến tận cửa, vậy Lý Phàm sẽ Hoàn Chân ngay lập tức.
Cho dù các bố trí khác trong đời này đều lãng phí, nhưng có được quyển ‘Bổ Thiên Lục’ này cũng không phải lỗ hoàn toàn.
Nhưng mà đây chỉ là dự tính xấu nhất của Lý Phàm.
Thực tế, dựa vào thôi diễn của Lý Phàm, trên người hắn mang Vân Thủy Thiên Cung và truyền thừa Thiên Tuyệt quả thật có thể coi là truyền nhân của bọn họ.
Còn về việc truyền thừa đến như thế nào...
Có lẽ đối với Thiên Y không hề quan trọng.
Chỉ cần việc Lý Phàm mang ‘Hoàn Chân’ trên người không bị phát hiện, Thiên Y vốn không gây bất lợi cho hắn!
Bổ Thiên Lục thâm thúy khó hiểu, cho dù dựa vào kiến thức đầy đủ của Lý Phàm hiện tại để nghiên cứu học tập cũng khá tốn sức.
“Ở kiếp Thiên Huyền Tỏa Linh trước khi Huyền Võng giáng lâm cũng có một môn pháp tên là ‘Bổ Thiên Lục’.”
“Vạn Tiên Minh khi đó ép buộc tu sĩ trong thiên hạ tu luyện...”
“Cuối cùng thúc đẩy lột xác cuối cùng của Thiên Huyền Kính đến Huyền Võng.”
“Đều vì bổ toàn tự thân không đủ. Bây giờ xem ra, hai cái có điểm chung có lẽ vốn không có sự khác biệt.”
Trong lúc đọc Lý Phàm đột nhiên lại nghĩ đến trải nghiệm luân hồi trước đây.
Chuyển Thiên Huyền Kính thành Huyền Võng, cuối cùng kết hợp quá trình thay trời triệt để với lý thuận trong ‘Bổ Thiên Lục’, trong lòng Lý Phàm dâng lên các loại thấu hiểu.
Lập tức vui mừng không thôi.
Lý Phàm chìm đắm vào trong nghiên cứu học tập, không biết trôi qua bao lâu.
Khi hắn tiếp tục đọc đến đoạn cuối cùng của ‘Bổ Thiên Lục’ liên quan đến phương pháp chung cực cuối cùng của Thiên Y, cả người chấn động, lập tức tỉnh lại.
“Đây...”
Hai mắt Lý Phàm ánh lên vẻ khó tin, cả người hơi run lên.
Sau đó thở dài một hơi, cố gắng đè nỗi kinh hãi trong lòng xuống.
Lại tỉ mỉ đọc lại đoạn trình bày và phân tích mười mấy lần.
Chỉ là một khả năng mà Thiên Y thôi diễn, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng chưa từng thực hành.
Nhưng mà...
“Đại trận Phù Độ Hư Không bắt được thế giới khác, động thiên...”
“Đại chiến thượng cổ...”
“Vân Thủy Thiên Cung, Thiên Tuyệt...”
“Trong mấy ngàn năm, Huyền Hoàng giới thay đổi long trời lở đất...”
Ở đời 155, Bạch tiên sinh Thiên Đạo hiện thân, câu nói đã nói khi đối mặt với Truyền Pháp.
Vô số manh mối từ ngày xưa hiện lên trong đầu Lý Phàm, xác minh với từng nội dung trong đó.
Lý Phàm không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
“Nếu như thật sự như vậy...”
Trong ánh mắt Lý Phàm toát lên một tia hồi hộp.
Lúc này hắn không còn tâm trí đọc ‘Bổ Thiên Lục’ nữa.
Nếu như suy đoán này của hắn là đúng vậy thực lực thật sự của Thiên Y...
Thậm chí Lý Phàm còn sinh ra một cảm giác cấp bách vô cùng hiếm thấy, muốn nhanh chóng kiểm chứng suy đoán này.
Nhưng mà vẫn bị hắn ép chế xuống nhanh chóng.
“Không được, nhất định phải đợi đến kiếp sau.”
“Ngoại trừ Thiên Y ra có lẽ chỉ có mình ta biết được nội dung của Bổ Thiên Lục. Nếu như kiếp này thăm dò chắc chắn ta sẽ bại lộ!”
“Kiếp sau, chuyện gì cũng có thể đặt sang một bên, nhất định phải kiếm chứng chuyện này trước...”
“Nếu như thật sự như thế...”
Sự dương dương tự đắc vì lừa được Thiên Y trong lòng Lý Phàm lúc này bỗng biến mất.
Thay vào đó là sự nghiêm túc trước đây chưa từng có.
Tiện thể quyển ‘Bổ Thiên Lục’ được xưng là pháp môn vô thượng cũng bắt đầu trở nên kiêng kỵ.
Suy nghĩ hồi lâu, Lý Phàm mới quyết định đọc tiếp cho xong.
“Không thể dốc sức học.”
“Nhưng quan điểm trong đó có thể tham khảo, chuyển hóa thành áp dụng của mình.”
“Lấy tinh hoa trong đó dung hòa vào sở trưởng của ta, thôi diễn, sáng tạo ra một Bổ Thiên Lục thuộc về mình.”
Lý Phàm nghĩ như vậy, thần thức bắt đầu lướt qua biển học thức trong Bổ Thiên Lục.
Thiên Kiếm tông, kiếm chủng.
Phân thân Lý Tinh ngồi ngay ngắn bên cạnh Hắc Kiếm, nuôi nấng đối phương bằng cảm ngộ kiếm đạo của mình.
Ngày hôm nay, trong thần thức bỗng hiện lên hàng loạt nội dung.
Đều truyền đến từ bản tôn.
“Thiên Đạo thiếu sót, tự ta bổ sung.”
Lý Tinh tỉ mỉ thưởng thức huyền bí trong hàng chữ này, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Bởi vì hạn chế của bản tôn, Lý Tinh không biết pháp môn huyền diệu này đến từ đâu.
Nhưng mà theo góc độ kỳ diệu của nó, rõ ràng không phải là cảm ngộ của chính bản tôn.
Về điểm này, một người vô cùng hiểu rõ bản tôn như Lý Tinh có thể chắc chắn.
“Xem ra bản tôn chắc hẳn có kỳ ngộ nào đó...”
Lý Tinh không quan tâm đến mấy thứ này nữa, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu pháp môn.
“Hóa ra là như vậy...”
“Kiếm đạo là một trong những Thiên Đạo, nếu Thiên Đạo có thể thiếu sót, vậy Kiếm đạo cũng như thế.”
“Cho nên kiếm gỗ Thiên chi kỳ, theo bản năng cũng muốn bổ sung toàn thân. Hắc Kiếm này là một thử nghiệm bản năng của nó.”
Ánh mắt Lý Tinh sáng ngời.
“Kiếm gỗ Thiên chi thật ra sự đã đến mức hoàn mỹ vô hạn, muốn thêm một bước nữa, nói thì dễ nhưng làm thì khó.”
“Nhưng mà có lẽ có thể bắt tay từ đạo khác bằng con đường thay thế.”
“Cái này chính là lấy đá núi khác về mài dao ta.”
Nghĩ như vậy Lý Tinh trong lúc nuôi dưỡng bằng kiếm đạo lại bắt đầu pha tạp cảm ngộ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận