Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 326: Đổi được tiên nhị đại

“Mình vốn tưởng bản thân đã rất cẩn trọng rồi, không ngờ rằng lại có thể thu hút vị cường giả có tu vi thấp nhất là Hợp Đạo cảnh như Ngư Phụ Lão Nhân ở nơi hẻo lánh như thế này.”
“Đúng là chuyện ngoài ý muốn. Ai mà ngờ lão già có vẻ điên điên khùng khùng này thế mà lại có liên quan đến thanh tàn kiếm ở Tùng Vân Hải cách nơi này đến vạn vạn dặm cơ chứ?”
Ngẫm lại thật kỹ từ đầu đến cuối quá trình tiếp xúc với Ngư Phụ, Lý Phàm phát hiện, tuy rằng việc lão ta bất ngờ xuất hiện khiến hắn giật mình nhưng mức độ nguy hiểm của lần tiếp xúc này quả thật kém xa tít tắp so với khi gặp mặt Thiên Y.
Ngay cả vị Hợp Đạo áo đen ở Nguyên Đạo châu đời trước cũng có uy áp cao hơn hẳn Ngư Phụ Lão Nhân. Chẳng lẽ thực lực của lão không bằng vị Hợp Đạo áo đen kia?
Lý Phàm không cho rằng như vậy.
Thực lực chủ nhân của Thiên Sát Kiếm chắc chắn vượt xa tu sĩ Hợp Đạo bình thường.
Mặc dù vì một nguyên nhân nào đó mà lão bị mất trí nhưng tuyệt đối không thể xem thường lão ta được, cảm giác trong u minh khiến Lý Phàm không khỏi nghĩ vậy.
Trong quá trình tiếp xúc với lão, hắn hoàn toàn không có cảm giác như đang giao tiếp với một vị Hợp Đạo tiên tôn cường đại mà chỉ như đang chuyện trò với một vị trưởng bối thân thiện thì đúng hơn.
Ngoài chuyện lý trí của bản thân buộc hắn phải có lòng đề phòng ra, hắn hoàn toàn không hề cảm nhận được một tia uy áp dù là nhỏ nhất từ lão.
Tại sao lại có chuyện như vậy…
Lý Phàm hơi nheo mắt.
"Là do Ngư Phụ Lão Nhân đã quên mất bản thân vốn là một cường giả?" Lý Phàm cảm thấy sự thật hẳn là như thế. Có thể sau chuyện này còn có bí ẩn nào khác nhưng đại khái chắn không sai lệch bao nhiêu.
“Cường giả có cấp bậc cao như Ngư Phụ nhưng lại điên điên khùng khùng, cứ lẩn quẩn trong địa phận của Vạn Tiên Minh thì thật là quá nguy hiểm."
“Lỡ như lão bất ngờ lên cơn, trở nên điên loạn thì sức phá hoại mà lão gây ra chắc chắn không kém gì trận chiến ở Thiên Linh châu.”
"Mặc dù vậy, Vạn Tiên Minh vẫn để mặc lão mà không hề có ý xua đuổi. Sau việc này chắc chắn còn có một nguyên nhân sâu xa nào đó."
"Nước quá sâu, một khi chưa có đủ khả năng tự vệ, mình nên hạn chế tiếp xúc với lão thì tốt hơn." Tâm trạng dần bình phục, Lý Phàm mới nhìn xuống vị nữ tu sĩ Vạn Tiên Minh vẫn đang hôn mê.
Nàng ta có một khuôn mặt khá đẹp, dù không đến mức quốc sắc thiên hương nhưng tuyệt đối có thể được xem là một mỹ nhân.
Từ vẻ ngoài, nàng ta trông còn khá trẻ, tuy nhiên, đối với tu tiên giả, dung mạo và tuổi tác lại chẳng liên quan gì đến nhau.
Nói không chừng nàng ta còn lớn tuổi hơn cả Lý Phàm, bởi vì hắn không thể cảm nhận được cảnh giới của nàng. Điều này chứng tỏ hoặc là nàng ta có dị bảo che giấu khí tức, hoặc là nàng ta có tu vi vượt xa Lý Phàm hắn, ít nhất cũng là Nguyên Anh hoặc Hoá Thần gì đó.
"Nàng ta có tác dụng lớn với mình? Lời này nghĩa là sao?”
Không biết Ngư Phụ lão nhân nhìn ra điều gì mà lại nghĩ vậy. Tuy nhiên, có lẽ lão không phải dạng người làm chuyện vô nghĩa.
Nâng vị nữ tu sĩ dưới đất lên, Lý Phàm rời khỏi ngọn núi đã bị khoét rỗng này.
Sau đó, hắn bay đến một khu rừng thoáng đãng rồi đặt nữ tu sĩ xuống và đánh thức nàng.
Thế nhưng, dù Lý Phàm có thử nhiều cách thì vẫn không thể nào khiến nàng ta tỉnh lại.
"Xem ra cái tát đó của Ngư Phụ quả là mạnh thật. ".
Vì không thể xác định được thân phận của nữ tu sĩ, Lý Phàm cũng không dám hành động lỗ mãng, hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh nàng, vừa canh giữ vừa tu luyện để chờ nàng tỉnh lại.
Qua trọn hai ngày sau, nữ tu sĩ mới phát ra tiếng rên nhè nhẹ. Nàng ta ngồi dậy trên đất với vẻ mặt có phần ngơ ngác.
"Ngươi là…?"
"Tại hạ Lý…" Chưa chờ Lý Phàm trả lời hết câu, vị nữ tu sĩ kia dường như sực nhớ ra gì đó, bày ra vẻ khiếp sợ rồi hét toáng lên, ngay cả đứng dậy mà nàng cũng quên mất, lại dùng tay chống xuống đất, hốt hoảng thụt lùi về phía sau.
Cùng lúc đó, nàng lại không ngừng nói: "Ngươi đừng qua đây!"
Lý Phàm đen mặt, lập tức nuốt xuống những lời chưa kịp nói.
Với thần sắc nghiêm nghị, hắn vận dụng linh lực vào lời nói, lạnh giọng lớn tiếng: “Vị đạo hữu này, xin hãy bình tĩnh và yên lặng giùm!”
Nói ra cũng kỳ, dường như bị khiếp sợ bởi tiếng hét của Lý Phàm, nữ tu sĩ lập tức ngừng cử động và giữ nguyên động tác hiện tại, tuy nhiên khuôn mặt của nàng thì lại lộ vẻ càng thêm khiếp sợ.
"Xem ra nàng ta không phải là nhân vật có tu vi thâm hậu." Lý Phàm thầm đưa ra dự đoán.
Cố gắng bày ra vẻ mặt hòa nhã nhất, Lý Phàm nhẹ giọng hỏi nàng: "Không biết ta nên gọi đạo hữu như thế nào? Không biết vì sao đạo hữu lại bị Ngư Phụ Lão Nhân bắt giữ?”
Nữ tu sĩ bày ra vẻ mặt còn khó coi hơn cả khóc, có vẻ rất không muốn trả lời.
Tuy nhiên, nàng vẫn mở miệng liến thoắng: “Ta tên là Lục Tuyết Tĩnh. Trước kia, ta có nghe lời đồn về Ngư Phụ Lão Nhân nên cảm thấy rất hứng thú.”
"Không lâu trước đây, vừa hay, ta nghe nói lão xuất hiện ở gần Thiên Vũ châu, mà gần đây mẫu thân cũng bận bịu công vụ, buông lỏng việc quản thúc ta.”
“Thế nên ta bèn lén trốn ra, cuối cùng cũng tìm thấy Ngư Phụ Lão Nhân.”
“Vừa dịp, ta bắt gặp một tu sĩ dùng một miếng thiếc nát đổi một bộ công pháp nên cảm thấy rất thú vị, cũng muốn thử xem sao.”
"Ai ngờ, lão già kia lại không thèm đếm xỉa tới ta, làm ta tức giận nên mới mở lời mắng chửi lão."
"Sau đó… ".
"Khung cảnh trước mắt ta tối sầm, ta dường như bị giam giữ trong một nơi vừa nhỏ vừa tối."
Khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ cực kì uất ức, hai dòng lệ tuôn trào. Thân thể của nàng run nhẹ vì nghẹn khóc. Tuy nhiên, lời nàng nói vẫn rất trôi chảy.
"Đến khi tỉnh lại thì ta đã thấy mình ở đây rồi.”
Tận mắt chứng kiến biểu hiện mâu thuẫn đến quái lạ của Lục Tuyết Tĩnh, Lý Phàm thầm nhủ bụng: “Mình chỉ thuận miệng hỏi một câu cho có lệ mà nàng lại trả lời chi tiết đến vậy…”
Bất ngờ, như Lý Phàm nghĩ ra được điều gì, vẻ mặt của hắn trở nên khác lạ.
"Ta cũng không lấy không đồ của ngươi."
"Ừm, hình như ta đây có một thứ rất hữu ích cho ngươi."
Lời nói của Ngư Phụ Lão Nhân lại vang lên bên tai Lý Phàm, để nghiệm chứng suy đoán của mình, hắn lại nói với nàng: "Vị đạo hữu này, hãy đứng lên đi."
Nghe được lời này, Lục Tuyết Tĩnh lập tức đứng dậy.
Lý Phàm trầm ngâm trong phút chốc rồi tiếp tục hỏi: "Đạo hữu năm nay niên kỷ bao nhiêu? Cảnh giới ra sao? Tu luyện công pháp gì?”
Hỏi những vấn đề này với người lạ là chuyện rất thất lễ. Gặp người khác thì họ thiếu kiềm chế phất tay bỏ đi là cái chắc, thậm chí trở mặt rút đao cũng là chuyện thường tình.
Vậy mà Lục Tuyết Tĩnh lại không hề biết cự tuyệt là gì, không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của Lý Phàm:
"Ta năm nay hai mươi ba tuổi, có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, tu luyện công pháp “Nhị Khí Chiếu Thần Chư Thiên Tịch Diệt Công” do chính mẫu thân ta chuẩn bị cho ta."
Lục Tuyết Tịnh trả lời đúng câu hỏi nhưng sự khủng hoảng trên gương mặt của nàng ta lại càng thêm rõ rệt.
Cùng lúc, ánh mắt nhìn Lý Phàm của nàng loé lên một tia oán hận nhưng vụt tắt rất nhanh.
Về phần Lý Phàm, hắn có hơi giật mình như nghe được tên công pháp nhưng rồi lại nhanh chóng hiểu ra vấn đề:
“Hoá ra là một vị tiên nhị đại chưa từng trải sự đời hiểm ác, ham chơi trốn ra ngoài rồi bất kính với Ngư Phụ nên bị lão bắt giữ.”
“Sau đó, nàng ta bị lão xem là vật phẩm để trao đổi với mình.”
"Nói vậy, vị tiên nhị đại này hiện giờ đã là “đồ vật” của mình rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận