Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 299: Thú tính dần lấn át nhân tính?

Sau một tiếng tiếng gầm rú vang dội, cự thú Côn Bằng trước mặt Tiêu Hằng dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến về hình dạng ban đầu của Diệp Phi Bằng.
Mập mạp bẻ cổ, xương cốt toàn thân phát ra tiếng kêu canh cách.
"Tiểu Tiêu, ngươi thấy thủ đoạn của ta thế nào?" Diệp Phi Bằng dương dương tự đắc, hỏi.
Tiêu Hằng cũng không cảm thấy uể oải vì thất bại của bản thân mà tò mò nhìn Diệp Phi Bằng, sau đó, y bay tới gần, xoa nắn sờ mó cơ thể của Diệp Phi Bằng một hồi rồi hỏi: "Mập mạp, ngươi lấy pháp gì kết đan thế? Thân là con ngươi vậy mà lại có thể biến thành giống y như dị thú? Trước đó ta còn cho rằng ngươi có thể mọc ra hai cánh sau lưng đã là cực hạn rồi, không ngờ rằng ngươi còn có thể tiến thêm một bước."
Diệp Phi Bằng cũng không ngăn cái tay sờ loạn của Tiêu Hằng lại, y ngẩng đầu với vẻ mặt nhìn đời bằng nửa con mắt.
Y không trả lời câu hỏi của Tiêu Hằng ngay, mà nghiêng đầu nói: "Lực lượng của thánh thú Côn Bằng tất nhiên không phải trò đùa. Sao nào, ngưỡng mộ chứ?"
"Lần này, ta lại thức tỉnh thêm một phần lực lượng huyết mạch, đã lĩnh ngộ được thêm một thần thông từ trong trí nhớ viễn cổ.”
"Có tên gọi là “Độ Huyết Thống”, nó có thể tách ra một bộ phận tinh huyết Côn Bằng mạnh mẽ trong cơ thể ta để san sẻ cho người khác. Sau khi hấp thu, đối phương cũng có thể kế thừa một phần thần thông của Côn Bằng, mà thực lực của ta cũng không bị ảnh hưởng."
"Tựa như lúc trước vị Côn Bằng kia làm vậy với tổ tiên Diệp gia ta."
"Ngươi có muốn thử một lần hay không?"
Diệp Phi Bằng dụ dỗ: "Với cảnh giới Kim Đan tứ pháp hôm nay, nếu ngươi lại đạt được tinh huyết Côn Bằng thì chỉ sợ chẳng mấy chốc thực lực sẽ vượt qua ta. Có muốn thử một lần không?”
"Thánh thú Côn Bằng?" Ánh mắt Tiêu Hằng hiện lên một tia do dự, lúc trước tiểu tử Diệp Phi Bằng này hễ mở miệng là “yêu thú” này “dị thú” nọ, sao sau một thời gian không gặp đã đổi miệng gọi “thánh thú” rồi?
Tiêu Hằng quan sát Diệp Phi Bằng một hồi, mặt không đổi sắc, từ chối: "Hề hề, vẫn là thôi đi. Loại phương thức chiến đấu của ngươi quá hung hãn, không thích hợp với ta, hơn nữa còn không đẹp bằng Vô chi pháp của ta."
Nghe vậy, Diệp Phi Bằng nhìn chằm chằm Tiêu Hằng một hồi, nhưng cũng không ép buộc.
"Đúng rồi, ngươi thấy báo động của tiền bối Đầu Lâu thế nào?" Sau khi im lặng một lát, Tiêu Hằng đột nhiên hỏi.
Ngay cách đây không lâu, tiền bối Đầu Lâu vốn đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, chỉ lưu lại một tin tức cảnh báo "Trốn, rời khỏi Tùng Vân Hải", rồi sau đó lại rơi vào ngủ say tiếp.
Điều này làm cho Tiêu Hằng không hiểu lắm.
Tuy rằng không biết tiền bối Đầu Lâu dự đoán được chuyện gì, thế nhưng xuất phát từ lòng tin với tiền bối, Tiêu Hằng vẫn tính dẫn mọi người rời xa Tùng Vân Hải đến Thạch Lâm châu gần nhất tị nạn trước.
Ánh mắt của Diệp Phi Bằng lập lòe, y thầm nhủ: "Xem ra lão già này cũng có chút năng lực, còn có thể tính ra sắp đến lúc Xích Viêm nấu biển, tuy nhiên…”
Mập mạp do dự một lúc, rồi ánh mắt bỗng trở nên kiên định vô cùng.
“Với người thường mà nói, Xích Viêm hiện thế là tai họa ngập đầu, nhưng đối với mình, đây là một cơ duyên bằng trời.”
"Mình đau khổ chờ đợi nhiều năm như vậy cũng chỉ chờ thời khắc này đến, sao có thể buông tha đơn giản như vậy cơ chứ?"
Nghĩ tới đây, Diệp Phi Bằng bình tĩnh nói: "Mặc dù tiền bối Đầu Lâu có thần thông khó lường nhưng dù sao ông ta cũng bị thương rất nặng, thực lực giảm đi nhiều, lời tiên đoán cũng không hoàn toàn đáng tin. Ta cảm thấy ông ta chỉ nghi thần nghi quỷ mà thôi."
"Chúng ta ở lại Tùng Vân Hải nhiều năm như vậy mà vẫn bình an đây thôi, có thể có chuyện gì lớn được!"
Tiêu Hằng nhìn bộ dáng chẳng thèm quan tâm của Diệp Phi Bằng, càng cảm thấy nghi ngờ thêm.
Dựa vào hiểu biết của Tiêu Hằng với tên mập này, nếu là trước đây, hễ có tin gì nguy hiểm thì cho dù không chắc chắn trăm phần trăm, y tất nhiên thà tin là có còn hơn không, phản ứng đầu tiên là chọn chạy trốn, chắc chắn sẽ không giống bây giờ, tùy ý bỏ qua nguy hiểm có khả năng xảy ra như thế này.
Chẳng nhẽ thực lực trở nên mạnh mẽ nên y can đảm rồi? Hay là y bị tinh huyết Côn Bằng ảnh hưởng?
Tiêu Hằng cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng cũng không mở miệng phản bác khuyên nhủ ngay mà làm ra vẻ mặt "ngươi nói rất có lý, để ta suy nghĩ thêm".
Hai người nhàn rỗi hàn huyên vài câu, cuối cùng Tiêu Hằng từ biệt trước. Diệp Phi Bằng nhìn theo bóng lưng đi xa của Tiêu Hằng với ánh mắt thâm trầm.
"Mà thôi, cũng chỉ là chút duyên phận phàm tục. Sớm chặt dứt cũng tốt, đỡ cho tới lúc Hợp Đạo, mình bị người khác nói không niệm tình xưa."
Mập mạp hừ lạnh một tiếng, đôi mắt hiện ra ánh đỏ: “Thiên mệnh phía ta, ta chắc chắn Hợp Đạo thành công!"
Cánh chim đen kịt ở sau lưng y mở rộng ra, vỗ nhẹ một cái, bóng dáng của Diệp Phi Bằng thoáng chốc biến mất tại chỗ.
Trên hoang đảo, Tiêu Hằng đang nói chuyện với Tô Trường Ngọc thì cảm giác được Diệp Phi Bằng rời đi, y nhìn thoáng qua, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Nếu tiền bối đã nhắc nhở thì chắc chắn không có lửa làm sao có khỏi. Cẩn thận vẫn hơn, chúng ta cứ tạm rút khỏi Tùng Vân Hải trước đã." Tô Trường Ngọc gật đầu, đồng ý với quyết định của Tiêu Hằng.
Ban đầu, còn có bảy người khác đi theo bọn Tiêu Hằng rời khỏi Ly giới đến tu tiên giới, chẳng qua cũng chỉ là vài người mà Lý Phàm chọn bừa mà thôi.
Mười tám năm qua đi, trong số bọn họ, có người nhiễm bệnh mà chết.
Có người chậm chạp mãi không thể trừ bỏ chướng khí trong người, thẳng thừng buông tha lý niệm tu hành, rồi bọn họ cũng không chịu được gian khổ trên hoang đảo nên cầu xin Tiêu Hằng dẫn tới hòn đảo có người sinh sống khác xung quanh, sống nốt quãng đời còn lại.
Trong bảy người ấy, chỉ có một nam một nữ vẫn còn lưu lại cho đến giờ, miễn cưỡng bước vào Luyện Khí kỳ.
Hai người này ở chung với nhau sớm tối, nảy sinh tình cảm nên đã kết thành phu thê. Mới gần đây, họ còn sinh ra một đứa con, đặt tên là Hàn Vô Ưu.
Cộng thêm tỷ muội Ân thị, đó là toàn bộ số người trên hoang đảo hiện giờ.
Cái phi chu trên hoang đảo vẫn còn có thể tạm dùng được, muốn chuyển đi cũng dễ dàng.
Có điều... Tiêu Hằng nhíu mày.
"Không biết hai nha đầu Nguyệt Đình, Vũ Trân gần đây đang làm gì mà thần thần bí bí, gửi tin nhắn tới cũng chỉ trả lời qua loa."
"Mình phải đi qua đón hai người về trước đã."
Cũng may hai tỷ muội này cũng biết nặng nhẹ, đã gửi vị trí nơi ở từ trước nên không khó tìm, cách hoang đảo không xa lắm.
Sau bảy ngày, Tiêu Hằng đi tới trước mặt hai tỷ muội.
Điều khiến y ngoài ý muốn là ngoài hai tỷ muội ra, còn có một tu sĩ Trúc Cơ khác đang cúi đầu khom lưng chào, ánh mắt đảo loạn, nhìn chẳng giống người tốt tí nào.
Lúc này, Ân Nguyệt Đình đang nhíu mày với vẻ mặt không vui: "Triệu Nhị Bảo, còn phải thu thập bao lâu nữa thì cái đạo vận mà ngươi nói mới có thể xuất hiện?"
"Ta với tỷ tỷ vất vả khổ cực thật lâu mới tìm được một đống đồ cổ này về, ngươi lại chỉ lấy ra vài cái có thể dùng dược. Không phải ngươi đang đùa chúng ta đấy chứ?"
Triệu Nhị Bảo cười gượng: "Bà cô nhỏ, sao ta dám chứ. Loại đồ cổ đạo vận này vốn khó tìm, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà hai vị đã tìm được nhiều như thế này, đã có thể xem là thần thông quảng đại rồi."
"Có cho ta mười lá gan thì ta cũng không dám lừa gạt hai vị."
"Đồ cổ đạo vận?" Tiêu Hằng nghe được đối thoại giữa hai người, híp mắt lại.
Vẫn là tỷ tỷ Ân Vũ Trân truyền âm giải thích đầu đuôi sự tình cho Tiêu Hằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận