Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1118: Vạn linh ngự Chân Tiên

Còn U Ngục, xảy ra một cuộc chạy trốn quy mô lớn như thế, đã hữu danh vô thực.
Sau khi hoàn thành việc chuyển các phạm nhân còn sót lại, ngay cả lối vào U Ngục cũng không hề được che lại.
Từ đó đã hoang phế.
Thời gian dần trôi, không còn ai đến nơi này nữa. Thế giới dường như đã quên mất nơi đây.
Chẳng rõ đã qua bao lâu, bóng dáng Lý Phàm lại từ từ xuất hiện.
“Bị trấn áp tại nơi sâu nhất U Ngục, đến cả ta cũng không thấy rõ khuôn mặt.”
“Chuyển chỗ cũng cần đến ba truyền pháp giả đích thân đến...”
“Thú vị.”
Không lập tức cùng chạy trốn cùng với đám tu sĩ vượt ngục, mà Lý Phàm trốn trực tiếp ở lối vào. Chính vì thăm dò rõ đối tượng bị giam tại nơi sâu nhất U Ngục mà hắn không thể tiếp cận trong ba năm qua.
Không phải trận pháp ở nơi sâu nhất đã cao minh đến mức Lý Phàm không thể phá giải được, nhưng lính canh ngục phụ trách trông coi nơi đó lại là ba tu sĩ Hợp Đạo hợp sức với nhau.
Tựa như chỉ để trấn áp tù nhân đó, ngay cả khi U Ngục phía trên bị phá và vô số hung đồ tháo chạy, bọn họ cũng bất di bất dịch, không đứng ra ngăn cản.
Khi đội ngũ tiếp ứng của Vạn Tiên Minh đến, trong quá trình bọn họ di chuyển, Lý Phàm lại có thể trông thấy người tù nhân kia.
Khiến Lý Phàm mơ hồ cảm thấy hơi quen thuộc.
Chẳng qua bị bí pháp che phủ, hắn không thể xác định hoàn toàn.
“Trước khi đại trận Vạn Linh được hoàn thành, vẫn không thích hợp để khuấy lên một cơn bão nữa.”
“Thôi, đợi đời sau rồi tìm tòi kết quả vậy.”
“Điều duy nhất phải làm lúc này là yên lặng đợi thời cơ, ngắm trời long đất lở!”
Lý Phàm nhìn về phía chân trời xa xăm, dường như nhìn thấy đại trận Vạn Linh liên tục được thắp sáng tại thế giới hàng ngàn người phàm.
Đại trận Thiên Địa Vạn Linh được phơi bày ra trước đám hung đồ thực ra không phải là cái tên trọn vẹn của trận pháp.
Trận này là Giải Ly điệp cuối cùng suy diễn được trong ba năm.
Thể hiện Giải Ly điệp trong trạng thái trước mắt có khả năng thôi diễn trận pháp với tiêu chuẩn cao nhất.
Với khái niệm bước đầu là đại trận Thiên Địa Vạn Linh bao phủ Linh Mộc giới, đế quốc, và Thú Chủng giới trước đây, được tạo ra sau khi suy diễn thêm bước nữa, trận pháp kinh thế.
Tên đầy đủ của trận này là ‘Thiên Địa Vạn Linh, Chúng Sinh Luyện Thần’.
Chức năng quan trọng nhất của trận này, cũng là nguyên nhân Lý Phàm dốc hết tâm tư giải phóng đám tù phạm của U Ngục ra, khiến bọn họ bán mạng vì mục đích cần đạt được của bản thân.
Đó là bốn chữ lớn ‘Chúng Sinh Luyện Thần’.
Có cách làm khác nhau, kết quả như nhau với Chúng Sinh Luyện Thần trận mà khi ấy Tống Hòa Tụng đã thi triển ra khi đối chiến với Chương sư huynh tại thành Ninh Viễn trong Vẫn Tiên huyễn cảnh.
Sát thương của trận pháp đều sử dụng vạn linh trong trời đất, vô số ý niệm của chúng sinh.
Chỉ có điều, sau khi trải qua sự sửa đổi của Lý Phàm...
Không chỉ mạnh hơn hàng trăm tỷ lần.
Bởi vì, tài liệu cần tiêu hao nhiều hơn hàng chục tỷ lần.
Tống Hòa Tụng khi đó sử dụng lực lượng của người phàm một thành, gần như có thể đẩy Chương sư huynh vào đường cùng, buộc phải để lộ Tử đan huyền bí bất diệt.
Và Lý Phàm, sử dụng hơn một nghìn tiểu thế giới và hàng nghìn tỷ sinh linh của Huyền Hoàng giới, chỉ vì có thể ngăn cản Vô Diện Chân Tiên trong giây lát.
Linh Mộc giới bị Vạn Tiên Minh hủy diệt, trong thời gian ba năm trốn trong U Ngục, Lý Phàm luôn phục bàn trong đầu về kế hoạch cuối cùng của mình.
Dẫu sao cũng là lần đầu tiên đối đầu với lực lượng Chân Tiên, dù cho mượn lực đánh lực, ngồi trên núi xem tiên đấu, cũng đồng nghĩa với rủi ro vô tận.
Rốt cuộc thì hai vị này, thế mà rõ ràng là tiên nhân siêu thoát phàm tục.
Chứ không phải tu hành giả Trúc Cơ kỳ toàn cơ bắp.
Nếu thực sự tính toán dễ dàng như vậy, làm sao có thể xứng với danh tiếng Chân Tiên?
Chỉ cần thất bại, thì sẽ là tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Đặc biệt là sau khi trải qua cuộc bao vây của Vạn Tiên Minh, việc phơi này át chủ bài ngoài dự liệu. Sau khi Linh Mộc giới bị diệt toàn bộ, về kế hoạch diệt thế, Lý Phàm càng trở nên thận trọng hơn bao giờ hết.
Tính toán mọi loại khả năng trong đó.
Thế là, hắn phát hiện ra một vấn đề mà trước đó hắn đã coi là hiển nhiên và lơ là.
Trong kế hoạch ban đầu của Lý Phàm, trước tiên là khơi gợi lực lượng của tiên nhân Tiên Khư, rồi sau đó dẫn đến phản ứng của Vô Diện Chân Tiên với sự giúp đỡ của lực lượng siêu thoát phàm tục này.
Quả thực, sinh linh luôn sinh ra phản ứng đối với vật đe dọa bản thân một cách vô thức.
Trong mô phỏng dự tính, Vô Diện Chân Tiên và tiên nhân Tiên Khư nên chiến đấu với nhau ngay khi nhìn thấy đối phương.
Và bỏ quên Lý Phàm, người khởi xướng việc này.
Nhưng đây chỉ là trong tình hình lý tưởng.
Ngộ nhỡ, sau khi phi thăng thành tiên, cách tư duy của thần không còn giống người phàm nữa.
Hoặc là, cảm ứng được sự tồn tại của ‘Hoàn Chân’ trên người Lý Phàm.
Không tập trung vào đối thủ ngang tài ngang sức trước tiên, mà khóa Lý Phàm trước?
Nếu như không thực hiện bất cứ sự chuẩn bị nào, đến khi bị Chân Tiên khóa, sợ rằng đến cả thời gian lưu vong U giới và mạnh mẽ Hoàn Chân cũng không có.
Càng nghĩ về điều này Lý Phàm lại càng ăn ngủ không yên.
Vì vậy, cuối cùng hắn quyết định, ít nhất cũng phải tìm được phương pháp có thể kéo dài chút thời gian ít ỏi này cho bản thân.
Và đại trận ‘Thiên Địa Vạn Linh, Chúng Sinh Luyện Thần’ chính là đáp án cuối cùng Giải Ly điệp đưa ra.
Chênh lệch giữa tu tiên giả và người phàm, giữa Chân Tiên và tu tiên giả, tuy khác nhau một trời một vực.
Nhưng khi số lượng đạt đến một mức nhất định thì có thể tạo ra biến đổi về chất đáng sợ.
“Rơi vào trong biển vô tận với ý niệm của hàng tỷ sinh linh, dù là Chân Tiên cũng chắc chắn sẽ có dao động nhất thời.”
“Chút thời gian không tập trung này tranh thủ được cho ta gần như là lối thoát khả thi duy nhất của ta.”
Lực lượng Chân Tiên quả thực có khả năng phá hủy Huyền Hoàng trong nháy mắt.
Song, thật sự phát triển như dự đoán của Lý Phàm, sau khi khóa Lý Phàm, vì để bắt được con kiến ngấm ngầm mưu toan này, Chân Tiên sẽ không trực tiếp phá hủy Huyền Hoàng giới.
Điều này đã cho Lý Phàm cơ hội lợi dụng.
“Ha ha, hàng ngàn thế giới người phàm, ý niệm sinh linh nhiều vô số kể.”
“Đây là một dòng lực lượng khổng lồ xiết bao. Nhưng cho dù ta có suy diễn thế nào cũng chỉ có thể chặn bọn họ lại trong phút chốc.”
“Đây là khoảng cách thực lực tuyệt đối...”
“Thật là khiến người ta khao khát.”
Hai tay Lý Phàm chắp sau lưng, im lặng không nói.
Có sự trói buộc của lực lượng Vô Diện Chân Tiên, đám mấy kẻ tù tội cùng hung cực ác kia ắt hẳn sẽ hoàn thành việc xây dựng đại trận một cách trung thành.
Lý Phàm không cần bận tâm về điểm này.
Và một khi đại trận hoàn thành thì nó không phải là thứ bọn họ có thể điều khiển được.
“Ngày Chúng Sinh Luyện Thần trận thành hình sẽ là thời điểm Huyền Hoàng diệt thế.”
“Nhanh thôi, trong vòng một năm.”
Và trong thời gian này, Lý Phàm chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.
Vào giây phút cuối cùng của đời này, Lý Phàm lại vẫn có chút việc làm cuối cùng.
Trước hết hắn đi đến châu Thiên Linh, chỗ Ngũ Hành đại động thiên nguyên bản.
Kể từ sau khi Ngũ Hành động thiên chẳng rõ đã thai nghén bao nhiêu năm bị Lý Phàm thôn phệ, trong hư không vô hình của nơi được gọi là ‘thiên địa chi căn’ này lại có Ngũ Hành động thiên mới bắt đầu sinh ra.
Chỉ là quá trình này rất rất dài.
Đến hiện tại chẳng qua mới mơ hồ hiện rõ động thiên bước đầu.
Lý Phàm dạo chơi trong hư không, vận chuyển thần thông ngoa chuyển thiên đạo, giác ngộ thiên địa chi lý.
Cảm nhận được vận luật như nhịp đập của trái tim, ánh mắt Lý Phàm híp lại, cẩn thận chờ đợi lời nhắc của Hoàn Chân.
Và từ trên cơ thể dị bảo bẩm sinh của bản thân, Lý Phàm mơ hồ cảm nhận được chút tâm tư không hài lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận