Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 495: Xây lại đảo Vạn Tiên

“Biển Tùng Vân, châu La Yên, vực Thương Ngô, châu Thiên Lĩnh...”
Kinh Luân công tử kể ra một vài địa danh Lý Phàm vừa quen thuộc và xa lạ.
“Nghiên cứu nguyên nhân trong đó bởi vì những nơi này tồn tại ‘cửa hang Thông U’.”
“Hiện tại vẫn chưa kết luận được bản chất của cửa hang Thông U là gì. Nhưng theo nghiên cứu của bọn ta, nếu như cứ để mặc nó xuất hiện ra bên ngoài vậy số lần châu này xuất hiện quỷ dị sẽ tăng lên nhanh chóng.”
“Cho nên bắt buộc phải dùng Huyền Thiên Tỏa U trận để trấn áp nó.”
Lý Phàm nhận được đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự đoán từ trong lời nói của Đệ Nhất Kinh Luân.
“Lúc đầu khi đảo Vạn Tiên vẫn còn, bọn họ từ đầu tới cuối đều không thể phát hiện cửa hang Thông U này dưới đáy đảo. Chỉ có thể phán đoán ở nơi đó chắc chắn tồn tại thứ gì đó thông qua báo cáo số lần quỷ dị hằng năm của Thiên Cơ đường biển Tùng Vân.”
“Ai mà có ngờ nó lại xuất hiện ở dưới đáy nơi truyền đạo của Truyền Pháp thiên tôn chứ.”
“Với sức mạnh to lớn của thiên tôn, cho dù trải qua ngàn năm, sức mạnh còn sót lại vẫn có tác dụng phong ấn cửa hang Thông U. Nhưng bây giờ đảo Vạn Tiên không còn nữa, nhất định phải lấp cửa hang Thông U này lại.”
“Tuy tồn tại của Quỷ Dị không phải là điều bí mật gì, nhưng rất ít người biết đến. Quỷ Dị cũng sẽ lan rộng ra, vì để không dấy lên khủng hoảng, đảm bảo sự ổn định của Vạn Tiên Minh cho nên phải bảo mật nghiêm khắc.”
Kinh Luân công tử từ tốn nói.
“Ra vẻ thần thần bí bí chỉ vì lý do này?” Không ngờ yêu cầu vô cùng kỳ lạ này lại có liên quan đến Quỷ Dị phân bố khắp nơi. Lý Phàm không khỏi cạn lời.
“Chỉ vì lý do này?” Đệ Nhất Kinh Luân liếc nhìn Lý Phàm.
“Lý đảo chủ đừng xem thường Quỷ Dị. Bọn chúng không hề dễ đối phó như tưởng tượng đâu.”
Trong lời nói có ý gì đó nhưng lại không nói rõ chi tiết.
Lý Phàm nghe vậy thu lại vẻ xem thường trên gương mặt, khẽ gật đầu.
Đổi chủ đề rồi lại hỏi: “Vậy tại sao lại bổ nhiệm ta làm đảo chủ đại diện? biển Tùng Vân này...”
Đế Nhất Kinh Luân cắt ngang câu hỏi của Lý Phàm, chậm rãi lắc đầu: “Xem ra từ thời thượng cổ, tông môn lừa gạt nhau quá nghiêm trọng. Lý đảo chủ có hơi đa nghi quá.”
“Yên tâm, mọi thứ đều làm theo điều lệ quy trình.”
“Theo quy định từ thượng cổ lưu truyền đến ngày nay, khi cơ cấu Vạn Tiên Minh ở nơi nào đó bị tiêu hủy toàn bộ sẽ do người có chức vị cao nhất trong đám tu sĩ may mắn còn sống sót ở khu vực đó tự động kế thừa nhiệm vụ hành chính số một.”
“Nếu như có nhiều tu sĩ có cùng chức vị vậy sẽ dựa vào năng lực thực chiến cao thấp để quyết định lựa chọn người phù hợp.”
“Đạo hữu có sức mạnh chém bốn vị Nguyên Anh, tuy mượn danh nhân vật bên ngoài nhưng mà mấy cái cớ này lừa gạt người khác còn được, còn muốn che giấu Vạn Tiên Minh bọn ta thì suy nghĩ viển vông.”
“Bọn ta đều có những đánh giá cẩn thận và chính xác với lực sát thương của từng đạo cụ phát ra trong Thiên Huyền Kính.”
“Tuy đạo hữu quả thật có thể làm ra chuyện Kim Đan trảm Nguyên Anh, nhưng dựa vào sức mạnh của đạo hữu trước đó muốn gọn gàng sạch sẽ không để lại chút dấu vết nào thì quả thật không có khả năng.”
“Sức mạnh chiến đấu của đạo hữu đứng thứ nhất trong các tu sĩ may mắn sống sót của biển Tùng Vân. Vị trí đảo chủ đại diện có ai thích hợp hơn ngươi?”
Đệ Nhất Kinh Luân như cười như không nhìn Lý Phàm đáp.
Trong lòng Lý Phàm co thắt lại, nét mặt tỏ ra vẻ xấu hổ lúc xanh lúc trắng khi bị người khác vạch trần.
“Nói như vậy là do ta nghĩ nhiều rồi.”
“Nếu đã như vậy ta chấp nhận việc này.”
Hắn nói một cách thản nhiên.
Mặc kệ mấy phần thật mấy phần giả, Đệ Nhất Kinh Luân đã nói đến mức này rồi, nếu như Lý Phàm không chịu đáp ứng nữa thì e rằng không thể bước ra khỏi căn phòng này.
Đệ Nhất Kinh Luân thấy Lý Phàm thức thời như vậy khẽ gật đầu hài lòng.
“Trước khi xây xong Tùng Vân tiên thành không cần xóa bỏ phong tỏa biển Tùng Vân.”
“Đương nhiên tổng bộ sẽ phái các tu sĩ tương ứng đến hỗ trợ ngươi trong công tác xây dựng lại biển Tùng Vân.”
“Nhưng mà vì một vài nguyên nhân nên số lượng sẽ không nhiều. Chỉ có thể trợ giúp một ít ở các phương diện đặc biệt như truyền tống trận đường xa.”
“Chủ yếu vẫn phải nhờ vào các ngươi.”
“Ta cũng sẽ phái trợ thủ đến hỗ trợ người hoàn thành công việc xây dựng lại tiên thành.”
“Ngươi có thể đến đòi hắn những vật tư cần cho công trình xây dựng.”
“Lát nữa sẽ ta giao ngươi danh sách vật liệu tương ứng. Điều ngươi cần làm nhất bây giờ là sắp xếp điều phối các tu sĩ may mắn còn sống ở biển Tùng Vân, hướng dẫn, giám sát để xây dựng lại thành Tùng Vân trong thời gian nhanh nhất.”
Sau khi Đệ Nhất Kinh Luân căn dặn xong mới thả Lý Phàm đi.
Sau đó một tu sĩ tên Chu Khắc Bảo mang theo danh sách vật liệu được phê chuẩn đi tìm Lý Phàm.
“Lý đảo chủ, đây là chi tiết danh sách vật liệu đã được phê chuẩn trong công trình lần này, mong ngươi xem qua.” Chu Khắc Bảo mập mạp cười híp mắt nói với Lý Phàm.
Lý Phàm nhận danh sách cẩn thận xem.
Một loạt danh sách thật dài, cho dù xem lướt qua cũng tốn khá nhiều thời gian.
Các loại vật phẩm từng nhìn thấy hoặc chưa nhìn thấy đều khiến người ta rối cả mắt.
Chỉ ghi tên chứ không viết rõ công dụng cụ thể.
Khiến người xem như lọt vào trong sương mù không biết làm thế nào.
Ở những phương diện khác, Lý Phàm là người ngoài ngành.
Nhưng những thứ có liên quan đến trận pháp đều không thoát khỏi tầm mắt của Lý Phàm.
Một trong những công dụng quan trọng nhất của Tùng Vân tiên thành chính là điểm truyền tống trận nối liền với những nơi khác.
Bao gồm truyền tống trận đường xa, ở trên đảo Vạn Tiên ban đầu có tổng cộng mười một ngàn sáu trăm tám mươi bảy truyền tống trận.
Lý Phàm tìm thấy ‘Huyền Không thạch’ - vật liệu đặc biệt dùng để xây dựng truyền tống trận, bắt đầu dự tính theo số lượng kê ra trong danh sách.
Một lúc sau Lý Phàm quả nhiên phát hiện vấn đề.
Nếu chỉ dùng những vật liệu liệt kê ra trong danh sách còn không đáp ứng yêu cầu xây dựng toàn bộ truyền tống trận loại hình nhỏ.
Chứ đừng nói đến việc phải xây truyền tống trận đường xa kia.
Sắc mặt Lý Phàm lập tức trở nên u ám: “Chu đạo hữu, bảng danh sách này của ngươi có phải sai rồi không? Ngươi đối chiếu lại xem?”
Sát khí trong ánh mắt bừng bừng tỏa ra bốn phía không chút che giấu.
Chu Khắc Bảo hơi ngẩn ra, sau đó cầm lấy danh sách bắt đầu xem lại.
Vừa xem còn vừa lẩm bẩm: “Sai rồi sao? Không phải chứ? Không lẽ Lý đảo chủ ngươi...”
Còn chưa nói xong hắn đã nghe Lý Phàm lạnh lùng nói: “Chu đạo hữu, ta đã lập quân lệnh trạng trước mặt Đệ Nhất Kinh Luân.”
“Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, e rằng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.”
“Con người ta lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo!”
“Nếu như đến lúc đó thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ như mong muốn, ta cũng không để ý đến việc đồng quy vu tận với những người âm thầm giở trò đâu!”
Chu Khắc Bảo lau mồ hôi trên trán liên tục vỗ ngực nói: “Lý đảo chủ đừng kích động như thế để ta kiểm tra kỹ lại đã!”
Nói rồi hắn cũng không dám nhìn Lý Phàm vội vàng rời đi.
Lý Phàm thì hừ lạnh nhắm mắt chờ đợi.
Non nửa ngày Chu Khắc Bảo cầm theo một cuốn danh sách mới tinh đến trước mặt hắn.
“Ha ha, ánh mắt Lý đảo chủ quả nhiên sáng như đuốc! Quả thật là sai rồi!”
“Bảng danh sách khi nãy là dự toán ban đầu, quả thật thiếu đi một vài món so với danh sách cuối cùng.”
Lý Phàm nhận lấy danh sách mới nhận thấy số lượng vật liệu trong đó rõ ràng nhiều hơn phân nửa so với khi nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận