Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 596: Tuyệt Y lại gặp mặt

Huyền Hoàng Luyện Tâm Chú tự phát vận chuyển, chỉ sau vài hơi thở, ngay thương thế thần thức của hắn cũng đã tiêu tan.
“Hô…”
“Hắn không chỉ phá giải ‘Sát cơ vô tướng’ mà còn có thể đả kích thần thức của ta ở khoảng cách xa như vậy.”
“Nếu như không phải ta có tượng thiên tôn vô ưu hộ thể, chỉ sợ thức hải đã bị trọng thương.”
Lý Phàm nhìn bức tượng thiên tôn hiển thế trong tay, chỉ thấy nó phát ra một trận ánh sáng trắng yếu ớt rồi như thể bị hòa tan và biến mất.
“Dựa vào cảnh giới trên Hợp Đạo, Ngư Phụ lão nhân quả thật đáng sợ.”
Lý Phàm dù không sợ hãi nhưng trong mắt lại hiện lên tia hưng phấn.
Hắn không ngờ sự việc lại tiến hành thuận lợi như vậy.
Sau khi hắn phát giác ra Hàn Dịch đang ngơ ngơ ngác ngác xuất phát về hướng nội địa Vạn Tiên Minh và dừng lại ở châu La Yên.
Lý Phàm đã mơ hồ cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra.
Tuy trước đó, hắn đã từng sử dụng Vân Thủy Huyễn Mộng Công âm thầm cài cắm hành tung quỹ tích của Thanh Phong khốn kiếm cùng Ngư Phụ lão nhân trong những năm này vào trong đầu của Hàn Dịch.
Muốn thông qua hắn để truyền lại tin tức Thanh Phong khốn kiếm cho Ngư Phụ.
Theo dự đoán của Lý Phàm, Hàn Dịch hẳn phải cần thêm chỉ dẫn để tìm thấy Ngư Phụ lão nhân ở trong các châu địa mênh mông.
Tuy nhiên, có lẽ đó là Thiện Vận cho phép.
Hoặc là một nhân tố nào khác ảnh hưởng phía sau.
Hàn Dịch hành động còn nhanh hơn cả Lý Phàm dự liệu nữa.
Hầu như không có đi đường vòng gì cả, hắn đã khóa chặt vị trí Ngư Phụ lão nhân.
Ngư Phụ lão nhân chính là đại cơ duyên mà ai cũng có phần.
Cho nên những tu sĩ trong Vạn Tiên Minh đều sẽ tự tìm kiếm tung tích của hắn.
Một khi bị phát hiện thì tin tức sẽ nhanh chóng truyền bá ra ngoài.
Đó chính là mọi người giúp ta, ta giúp mọi người.
Ngư Phụ thường ở cùng một khu vực trong một khoảng thời gian nên có thể xác định được đại khái hành tung của hắn.
Trải qua mấy lần luân hồi, Lý Phàm tự nhiên hiểu rõ những điều này.
Bởi vậy, sau khi thông qua thị giác thiên địa và tận mắt nhìn thấy Ngư Phụ lão nhân, Lý Phàm càng vui mừng hơn.
Hắn thấy rằng kế hoạch thúc đẩy đại chiến giữa ba người Ngư Phụ, Thiên Y và phu tử sắp thành công rồi.
Lúc trước, khi Lý Phàm dùng Vân Thủy Huyễn Mộng Công để cài cắm suy nghĩ tương quan vào trong đầu Hàn Dịch, đồng thời còn lưu lại một tia khí tức “Thiên Sát chi pháp” trong cơ thể hắn.
Thậm chí chính Lý Phàm cũng rất khó phát giác được tia này, trừ khi hắn tận lực thao túng để khiến nó bộc phát ra.
Lý Phàm tin rằng Ngư Phụ lão nhân tuyệt đối sẽ không xem nhẹ chuyện này.
Đến lúc đó, Ngư Phụ tự nhiên có thể thông qua ký ức trong đầu Hàn Dịch và nhìn thấy vị trí của Thanh Phong khốn kiếm.
Tương tự, Ngư Phụ cũng có thể nhìn thấy cảnh Thiên Y hiện thân tại Vân Thủy Thiên Cung trong đầu Hàn Dịch.
Bất luận là phu tử hay là Ngư Phụ.
Lý Phàm tin rằng bọn họ đều có chung lòng căm hận không đội trời chung với Thiên Y.
Sau khi Ngư Phụ lấy được kiếm Thiên Sát và khôi phục một phần thực lực, hắn sẽ chiến đấu với Thiên Y.
Chắc hẳn việc này sẽ mang đến nhiều phiền phức cho Thiên Y.
Kế hoạch thật là hoàn mỹ.
Thế nhưng Hàn Dịch hết lần này đến lần khác lại xảy ra vấn đề.
Rõ ràng Ngư Phụ lão nhân xuất hiện trước mặt hắn không dưới mười lần nhưng hắn từ đầu đến cuối đều không thể phát hiện điểm dị thường của đối phương.
Điều này khiến Lý Phàm lắc đầu liên tục khi giám sát hắn.
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đặt mình vào nguy hiểm nên Lý Phàm chỉ có thể tiếp tục kiên nhẫn quan sát từ xa.
Cũng may, dù quá trình phát sinh một chút sai lệch nhưng kết quả cuối cùng lại đi theo quỹ đạo được định sẵn.
Khi Hàn Dịch mất trí và lao về phía Ngư Phụ lão nhân.
Ngay cả Lý Phàm cũng không khỏi âm thầm tán thưởng lòng dũng cảm của hắn.
Nhưng tiếp đó, Ngư Phụ lão nhân ngẩng đầu lên khiến hắn cảm thấy có điều gì không ổn.
“Cũng may ta đã sớm chuẩn bị, ta cũng không phải là tu sĩ Trúc Cơ nhỏ nhoi ngày xưa nữa.”
Sau khi thở phào nhẹ nhõm và lấy lại tinh thần, Lý Phàm lại suy nghĩ tiếp hành động tiếp theo.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Ngư Phụ hiện tại chắc hẳn đã biết mọi chuyện xảy ra ở biển Tùng Vân rồi.”
“Hắn đang đi thẳng về phía biển Tùng Vân.”
“Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp nạn. Tốt nhất là ta không nên tham gia cuộc vui.”
Trong lòng Lý Phàm khẽ động, lực chú ý lập tức tập trung vào phân thân Chu Thanh Ngang.
Lúc này, phong ba trên biển Tùng Vân dần dần lắng xuống, các tu sĩ dành phần lớn tinh lực dùng để tu hành, nghiên cứu công pháp vừa mới đổi được.
Bên trong Bố Chính đường hiếm khi có được cảm giác thanh tĩnh.
Không gây nên sự chú ý của bất kỳ ai, Lý Phàm điều khiển phân thân Chu Thanh Ngang đi thẳng tới Vân Thủy Thiên Cung.
Lúc này, nơi đây cũng vắng tanh, thỉnh thoảng chỉ có vài tu sĩ cùng nhau đi ra đi vào.
Lý Phàm trầm ngâm một lát, không vội vã tiến vào Vân Thủy Thiên Cung mà kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài.
Ba ngày sau.
Một cơn gió thổi qua khiến quần áo hắn bay phất phới.
Lý Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hắn vươn tay ra cảm nhận sức gió càng lúc càng mạnh.
Trong lòng Lý Phàm cảm thấy hưng phấn.
“Ngư Phụ đã vào vị trí, phu tử sẽ đến chứ?”
Dựa vào những gì đã nghe và thấy trước đó, Lý Phàm dường như có thể khẳng định đáp án là có.
Chỉ cần một chút khí tức toát ra từ pho tượng hóa thân Thiên Y là có thể thu hút được phu tử đến đây.
Kiếp này hắn lại có thêm một người quen cũ là Ngư Phụ ở đây.
Phu tử lại càng không có lý do gì để không đến cả.
Hơn nữa, thời điểm này cũng gần với thời điểm phu tử xuất hiện.
Cho nên Lý Phàm kết luận, mưu đồ kiếp này đã thành công!
“Bước tiếp theo là phải tìm một vị trí tốt để xem kịch hay.”
Lý Phàm lấy một hồ lô rượu ngon từ trong nhẫn trữ vật ra, vỗ đùi cười lớn.
Sau đó, hắn tiến vào trong Vân Thủy Thiên Cung.
Sau khi Lý Phàm hoàn thành ba thử thách với tốc độ ánh sáng, hắn không vội vàng rời đi.
Thay vào đó, hắn cầm rượu ngon tới trò chuyện việc gia đình với Tần sư huynh.
Nhưng thật ra là đang kiên nhẫn chờ đợi.
Thời gian trôi qua, Tần sư huynh giống như không biết nhàm chán là như thế nào.
Cảnh tượng mà Lý Phàm chờ đợi lại chậm chạp chưa đến.
Thế là trong lòng hắn không khỏi lo lắng.
“Ha ha, sư đệ ngươi đúng là không tử tế chút nào. Trông có vẻ như đang lôi kéo sư huynh uống rượu nhưng thật ra lại không hề để tâm.”
“Mau nói, có phải là ngươi nhìn trúng vị sư muội nào rồi không? Không sao, ngươi cứ việc tâm sự với sư huynh.”
“Nếu như phù hợp thì ta còn có thể làm mai giúp ngươi!”
“Đương nhiên, sư tỷ cũng không phải không thể!”
Tần sư huynh bỗng uống một ngụm rượu, nửa say nửa tỉnh cười nói.
Lý Phàm đang định đáp lời thì đột nhiên phát hiện toàn bộ thế giới bỗng chấn động kịch liệt.
Mà Tần sư huynh đang uống rượu cũng đột nhiên cứng đờ.
Sau đó không nhịn được mà run rẩy.
“Thiên Y…”
Hắn không còn say nữa, nghiến răng nghiến lợi.
Bùm!
Tầng tầng ảo cảnh vỡ vụn, khi Lý Phàm lại lần nữa xuất hiện bên ngoài cửa chính Vân Thủy Thiên Cung, điều đầu tiên hắn nhìn thấy…
Chính là cảnh tượng Ngư Phụ đang giằng co cùng Thiên Y.
Khác với kiếp trước, những tiếng oán hận, kêu rên trong Vân Thủy Thiên Cung đã giảm đi rất nhiều sau khi nhìn thấy Thiên Y.
Như thể có sự tồn tại gì đó khiến bọn họ cảm thấy dè chừng, dù trong lòng bọn họ có oán hận thế nào cũng không dám tùy tiện lên tiếng hay phát tiết.
Ngư Phụ nhìn Thiên Y, sát khí màu đen trên người hắn không ngừng sôi sục.
Lý Phàm không nhìn thấy dấu vết của mảnh vỡ kiếm Thiên Sát trong tay hắn.
Tuy Ngư Phụ không nói gì nhưng sát ý trong mắt hắn đã rõ rành rành.
Chỉ là không biết tại sao hắn lại chậm chạp không động thủ.
Thần sắc của Thiên Y ngược lại không có gì nghiêm trọng.
Hắn chỉ lộ ra chút kỳ quái: “Thật thú vị.”
“Thiên Tuyệt, ngươi đã khôi phục ký ức rồi ư?”
Thiên Y hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận