Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1269: Thiên tôn thiên địa phách

“Vì không thể để Vạn Tiên Minh phát hiện ra kế hoạch của ta, thế nên mỗi lần ta cũng chỉ có thể rút trộm một ít thời gian. Vốn dĩ ta còn rất lâu nữa mới tích trữ xong, nhưng hiện tại…”
Diễn Pháp Giác nhìn Lý Phàm: “Phương pháp của ngươi đã giúp ta rất nhiều!”
Lý Phàm lại nói: “Bốn mươi năm vẫn còn quá lâu. Huống chi, vì không để lọt sơ hở trong lúc ngươi đang ngủ say, nhất định phải phân ra một phần nhỏ lực lượng để đối phó với sự giám sát và đốc thúc của Hộ Pháp đường. Có cần phải rút ngắn thời gian cần thiết nữa hay không?”
“Ngươi thật muốn giúp ta?” Diễn Pháp Giác gần như hơi kinh hãi.
Tuy nhiên, Lý Phàm tỏ ra rất nghiêm túc. Sau khi Diễn Pháp Giác ngẫm nghĩ một lát, bay đến bên cạnh hắn và nói thầm vào tai hắn: “Ta vừa nói rồi, thôi diễn công pháp đối với ta mà nói có ý nghĩa tương tự như tu hành. Sở dĩ phải ngủ năm mươi năm để trưởng thành, cũng bởi vì cần phải cắt tỉa và hấp thụ thành quả tu hành. Nếu có biện pháp tránh được trình tự này, có lẽ ta chỉ cần nghỉ ngơi năm năm…không phải, mười năm là được rồi!”
“Ta nhớ mang máng trên đời này tồn tại một bảo vật có tên là ‘ngọc lộ tiên âm’. Nếu như có thể cho ta ăn một chút…”
Khóe miệng Diễn Pháp Giác như thể đang chảy nước miếng.
“Ngọc lộ tiên âm?” Nghe vậy, Lý Phàm khẽ cau mày.
“Ngươi xác định đây là đồ ở Huyền Hoàng giới?”
Lý Phàm luân hồi trăm kiếp, trên người có bổn nguyên Thiên Huyền Kính, nắm giữ phiến đá sáng thế. Có thể nói rằng, thiên tài địa bảo trong Huyền Hoàng giới này, gần như không có gì là hắn không biết.
Nhưng cái tên ngọc lộ tiên âm này quả thật là lần đầu hắn nghe nói tới.
“Ai dà…ta không biết.” Diễn Pháp Giác nghe Lý Phàm nói như thế thì nhất thời có hơi ngơ.
“Có điều ta dám khẳng định trên đời này thật sự có ngọc lộ tiên âm tồn tại.” Bé gái thề thốt.
Sau khi Lý Phàm suy ngẫm một lát, đáp lại: “Ta sẽ nghĩ cách.”
Nghe vậy, Diễn Pháp Giác thoáng chốc mở to hai mắt nhìn, không khỏi thốt lên: “Ngươi đúng là một người tốt!”
Lý Phàm nói: “Ngươi không sợ ta là người của Vạn Tiên Minh, vì muốn lừa gạt ngươi mà nói những lời này ư…”
Diễn Pháp Giác cười khà khà: “Bổn lão nương không ngốc, ngươi không giống với người của Truyền Pháp. Hơn nữa, ta vừa nhìn đã biết người nào có ác ý, người nào là thật tâm.”
Lý Phàm mỉm cười, không phản bác.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt trước đã. Nếu có tin tức, ta sẽ liên lạc với ngươi sau.”
Cảnh quang vặn vẹo, nhân cách mô phỏng lần nữa khôi phục hình thái vốn có, thay thế công việc của Diễn Pháp Giác, không ngừng nghỉ.
Diễn Pháp Giác quan sát nó một lúc, sau khi xác định sẽ không có chuyện gì xảy ra, nàng vui vẻ sắp xếp lại thành những ký tự lớn, lơ lửng trong không trung và ngủ thiếp đi.
“Dù bản thể Diễn Pháp Giác không đến từ Tiên giới thì cũng phải đến từ Tu Tiên giới đặc thù có đại trận hộ giới như Huyền Hoàng giới.”
“Với năng lực hiện tại của nàng, đã không còn giúp được gì nhiều cho ta nữa. Nhưng nếu nàng tiến thêm một bước nữa, có thể thôi diễn ra tiên pháp…”
Lý Phàm đã nếm được vị ngon ngọt do trận đạo nghiền ép qua các kiếp mang lại, nếu có thể làm được như vậy trên công pháp, hành động sau này chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cảm ứng của Diễn Pháp Giác đúng nhưng cũng không đúng.
Đúng là Lý Phàm hiện tại thật sự không có ác ý với Diễn Pháp Giác. Tuy nhiên, trong quá trình thực hiện kế hoạch trợ giúp nàng thoát khỏi khống chế của Vạn Tiên Minh, hắn sẽ lấy việc thuận lợi chạy trốn để làm lý do khiến Diễn Pháp Giác nhận chủ.
Đợi sau khi kiếp này kết thúc, có lẽ hắn có thể chọn giữ lại Diễn Pháp Giác.
Cứ như vậy, hắn sẽ có được hai Thiên chi kỳ giống hệt nhau lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử Huyền Hoàng giới.
Với kinh nghiệm mấy chục năm diễn pháp, Diễn Pháp Giác mà Lý Phàm giữ lại sẽ là kẻ mạnh trong hai người.
Căn cứ theo những gì Lý Phàm đã tìm hiểu trước đó, không có quy tắc dành cho kẻ yếu nhưng có quy tắc dành cho kẻ mạnh. Khi đó, Diễn Pháp Giác của Vạn Tiên Minh sẽ biến mất một cách khó hiểu. Những gì Lý Phàm nắm giữ sẽ hoàn thành thăng hoa và đột phá sau khi được dung hợp.
Kế hoạch hoàn mỹ.
Điều kiện tiên quyết là thành công khiến Diễn Pháp Giác nhận chủ.
Trước đó, hắn nuông chiều nàng một chút cũng không sao.
Cho dù kiếp này không đạt được mục tiêu, nhưng chỉ dựa vào kinh nghiệm mấy trăm năm sớm tối chung đụng, cùng với những bí mật đã moi được, sau này muốn khiến Diễn Pháp Giác nhận chủ, không phải việc gì khó.
“Dĩ nhiên, Giải Ly điệp và Diễn Pháp Giác cũng chỉ là công cụ. Để thật sự ngộ đạo và tìm ra phương pháp siêu thoát, vẫn phải dựa vào bản thân.”
Trong lòng Lý Phàm cảm thấy thanh thản.
Trước khi tìm ra lối thoát khỏi xiềng xích của hệ thống tu hành Truyền Pháp, ta nên tiếp tục bước tới trước. Suy cho cùng, việc có ưu thế là liên tục luân hồi, từng bước tu hành sẽ dễ dàng hơn nhiều so với việc khai thiên tích địa.
“Huyền Hoàng sau khi phát sinh biến cố chính là thiên địa chi phách.”
“Với thực lực hiện tại của ta cho dù cắn nuốt mấy trăm thiên địa chi phách thì chưa chắc đã tăng thực lực chất lượng. Dù gì khi Huyền Hoàng sắp bị tiêu diệt, mỗi một biến hóa để sinh tồn chưa chắc sẽ tốt bằng thiên đạo chi phách của Huyền Hoàng giới trong thời kỳ hòa bình ngày nay.”
“Kiếp này dùng Thánh Hoàng thử thăm dò thực lực chân chính của Truyền Pháp và Thiên Y. Kiếp sau thực hiện bước này, nỗ lực rút ngắn khoảng cách giữa đôi bên, thậm chí ngang tài ngang sức!”
“Chỉ dựa vào thiên địa chi phách thông thường chắc chắn không ổn.”
May là kiếp này có mối liên kết chặt chẽ giữa Thánh Hoàng và thiên đạo Huyền Hoàng, Lý Phàm có thể biết được càng nhiều bí văn thiên đạo. Thiên địa chi phách lĩnh thiên chức mà sinh ra, đó là hiện thân của pháp tắc Huyền Hoàng.
Xích Viêm và Mặc Sát cũng vậy, đều là thiên địa chi phách của thuộc tính đơn nhất.
Trong hoàn cảnh cực kỳ đặc biệt, Huyền Hoàng giới sẽ tự động diễn hóa ra thiên địa chi phách của ‘thuộc tính hợp lại’.
Tình cờ, Lý Phàm từng sinh hạ ‘thiên đạo bạch’ nhờ thánh thai cũng nằm trong số đó.
Vốn là Huyền Hoàng đại thiên tôn Bạch tiên sinh, dù đã vẫn lạc nhưng có lưu lại ấn ký bất diệt trong thiên địa. Thiên đạo bạch chính là Huyền Hoàng hợp lại thiên địa chi phách, dùng ấn ký này làm vật chứa để giáng thế.
Thiên đạo bạch vừa kế thừa đặc tính ấn ký của Huyền Hoàng đại thiên tôn, vừa có đặc điểm của thiên địa chi phách. Cho nên hắn có thể dung hợp nhiều quyền năng thiên địa chi phách chỉ bằng một cử động, đạt được ‘thiên nhân hợp nhất’.
Thiên đạo bạch ở trạng thái này không thể nói là yếu.
Truyền Pháp liếc mắt một cái là có thể san bằng một châu. Còn thiên đạo bạch lại có thể ngăn Truyền Pháp trong giây lát, điều này cho thấy sức mạnh của hắn.
Nếu như thăng lên Hợp Đạo thì có thể dùng làm nguyên liệu.
Tất nhiên có thể gia tăng chiến lực bản thân trên diện rộng.
Nhưng…
Chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ.
Lý Phàm mơ hồ hiểu được, cùng một thiên địa chi phách có thể không có hiệu quả tương tự trong tu hành tân pháp. Nhưng Huyền Hoàng giới có nhiều hơn một Huyền Hoàng đại thiên tôn.
Cũng không chỉ có một ấn ký thiên tôn.
Tuy nhiên, Bạch tiên sinh là thế hệ Huyền Hoàng đại thiên tôn cuối cùng, gần gũi nhất với thời đại hiện tại và cũng là người dễ “triệu hoán” nhất mà thôi.
“Nếu như có thể triệu hoán các thế hệ Huyền Hoàng đại thiên tôn dưới hình thức của thiên địa chi phách, biến bọn họ thành tư lương để ta thăng cấp Hợp Đạo…”
Ánh mắt Lý Phàm chợt u ám.
“Dưới tình huống bình thường, Huyền Hoàng giới chống đỡ một Đại thiên tôn thiên địa chi phách đã là cực hạn. Cảnh tượng mà ta đã thiết lập thực tế không có cách nào thực hiện được.”
“Nhưng ta có Hoàn Chân. Mỗi lần luân hồi một kiếp, triệu hoán một Đại thiên tôn thiên địa chi phách, nghĩ cách phong ấn bảo tồn nó. Sau khi tập hợp đủ thì đồng thời tế luyện và nuốt chửng.”
Khi Hóa Đạo Thạch chuyển vận hết, hình ảnh có thể xảy ra ở tương lai không ngừng diễn biến trong đầu Lý Phàm.
“Có thể được.”
“Nhưng phải lên kế hoạch từ từ.”
“So với việc tìm kiếm sự đột phá giữa tinh hải tối tăm, phương pháp này càng ổn thỏa hơn, có thể đồng thời hai người cùng làm.”
“Nói ra thì, Thánh Hoàng ở kiếp này theo một ý nghĩa nào đó có thể xem là một nửa Huyền Hoàng đại thiên tôn. Nếu sau này hắn vẫn lạc, liệu có lưu lại ấn ký giữa thiên địa không?”
Trong lúc Lý Phàm bản tôn đang vạch kế hoạch tương lai trong không gian Diễn Pháp Giác.
Đại Khải Thánh Hoàng vô diện cuối cùng đã tìm được tung tích của pháp vương Huyền Thiên giáo có khả năng bị che giấu trong dấu vết lưu lại ghi trên phiến đá sáng thế.
“Khi Huyền Thiên Vương tại thế, người Huyền Thiên giáo đều bị bao phủ một tầng lực lượng thần bí, ảnh hưởng và bóp méo ghi chép trên phiến đá sáng thế. Nhưng sau khi Huyền Thiên Vương biến mất, tấm chắn này cũng không trực tiếp tiêu tan. Đây cũng là một trong những nguyên nhân năm xưa khiến thập tông Tiên đạo luôn đề phòng Huyền Thiên giáo, sợ nó trỗi dậy.”
“Có điều, theo thời gian trôi qua, nhất là sau khi đại kiếp pháp không thể đồng tu giáng xuống, dường như lực lượng che đậy này chịu ảnh hưởng nào đó, cuối cùng đã cởi ra.”
Lý Bình đi tới bên ngoài di tích Tử Tiêu tông.
Tầm nhìn xuyên qua những lớp cách trở, thẳng xuống lòng đất.
Thấy được ở nơi đó có một thân hình đang ngủ say.
“Pháp vương Huyền Thiên giáo, Mặc Nho Bân.”
Thánh Hoàng vô diện nhớ lại sự tích Mặc Nho Bân bị Huyền Thiên Vương thuyết phục gia nhập Huyền Thiên giáo.
Mặc Nho Bân là đệ tử của tiên tông thượng cổ Cửu Luyện Quan, được xưng tụng là người có thiên tư xuất chúng nhất ngàn năm qua.
Hắn là thiên tài tuyệt thế có khả năng phi thăng thành tiên nhất.
Công pháp Cửu Luyện Quan nổi tiếng trong Huyền Hoàng giới thượng cổ vì những công pháp độc đáo, biến hóa kỳ lạ.
Ý nghĩa sâu xa của công pháp trấn phái ‘Cửu Chuyển Tiên Hồn’ được cho là luyện ra tổng cộng chín tôn tiên hồn luân hồi dựa trên những kinh nghiệm khác nhau của bản thân trong hồng trần. Đợi sau khi công pháp thành công, cắn nuốt hết chín tôn tiên hồn, ngưng tụ thành vô thượng tiên hồn, phá vỡ ràng buộc của tiên pháp, đắc đạo phi thăng thành tiên.
Năm đó, Mặc Nho Bân đã hoàn thành ngưng tụ tám tôn tiên hồn, chỉ còn một bước để thành công ngưng tụ một tôn tiên hồn cuối cùng.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, hắn rõ ràng nhìn thấy hình ảnh Hiên Viên Hồng phá thiên kiếp và phi thăng.
Đạo tâm chịu kích động mạnh, tiên hồn thứ chín bị hao tổn.
Không dễ gì mới bình tĩnh lại tâm trạng, tu bổ tiên hồn xong, lại biết được tin tức Huyền Thiên Vương rõ ràng đã phi thăng thành công nhưng quay trở về hạ giới.
Tiên giới gặp đại kiếp, tiên lộ không hiển hiện, không có khả năng phi thăng nữa.
Mặc Nho Bân không thể giữ vững đạo tâm, phun máu tươi, tiên hồn thứ chín trực tiếp vỡ vụn.
Tám tôn tiên hồn trước cũng có tổn thương khác nhau.
Hơn nữa, thương thế của tiên hồn Mặc Nho Bân vẫn còn đang có khuynh hướng tăng lên liên tục.
Bởi vì tiên lộ đứt đoạn khiến Mặc Nho Bân vẫn luôn coi phi thăng thành tiên làm mục tiêu, hiện tại không có động lực tu hành.
Thiên tài ngày xưa đã thất bại hoàn toàn. Mặc cho sư môn trưởng bối hết lời khuyên nhủ cũng vô dụng.
Ý chí Mặc Nho Bân ngày càng sa sút và uể oải.
Cho đến khi Huyền Thiên Vương là Hiên Viên Hồng đứng trước Mặc Nho Bân.
Hình ảnh dần trở nên mơ hồ không rõ, suy nghĩ trở lại hiện tại.
Thánh Hoàng vô diện không trực tiếp đánh thức Mặc Nho Bân mà cẩn thận quan sát trước.
“Khí tức công pháp hình như không phải Cửu Chuyển Tiên Hồn. Có lẽ là công pháp do Huyền Thiên Vương mang từ Tiên giới xuống.”
“Không hề có cảm giác thương thế của hắn rất nghiêm trọng. Thay vì nói là trị thương, nó càng giống…”
“Đợi?”
Lý Bình như có điều suy nghĩ. Với một cú búng tay nhẹ nhàng, một dao động năng lượng nhỏ không có bất kỳ ý thù địch nào, giống như một cơn gió nhẹ xuyên qua không gian, chạy thẳng đến chỗ Mặc Nho Bân.
Mí mắt Mặc Nho Bân khẽ chớp, hắn sắp tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
“Hửm?” Lúc này, Lý Bình tựa hồ nhận ra điều gì, hắn ngừng vung nhẹ cánh tay.
Sự yên tĩnh xung quanh khiến Mặc Nho Bân lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Nhưng điều khác với vừa rồi là Mặc Nho Bân đã vô thức thay đổi động tác. Cùng với đó là biểu cảm và tư thế của hắn trở nên khác biệt.
Thánh Hoàng vô diện quan sát một hồi, mơ hồ nhìn ra được vài manh mối.
“Đây là tác dụng của Cửu Chuyển Tiên Hồn. Cho dù sau này không tu hành công pháp nữa nhưng nền tảng của đạo không thể tránh khỏi sinh ra ảnh hưởng đến hắn. Tuy không đến mức phân liệt ra nhân cách khác nhưng cũng sẽ có lúc dẫn đến việc hành động theo những nguyên tắc xử sự khác biệt…”
Sở dĩ ‘Cửu Chuyển Tiên Hồn’ của Cửu Luyện Quan bị tu sĩ Huyền Hoàng giới kiêng kỵ vào lúc bấy giờ, cũng bởi vì mỗi khi tu hành một tôn tiên hồn là dùng ý thức hoàn toàn mới bắt đầu tu hành từ con số không. Hơn nữa chỉ có kinh nghiệm tiên hồn gặp phải đã ngưng tụ trước đó đạt đến trình độ nhất định thì tiên hồn mới được luyện chế thành công.
Rõ ràng càng về sau thì độ khó tu hành càng lớn. Thậm chí chỉ có tu sĩ Cửu Luyện Quan, vì để luyện chế tiên hồn thành công mà không tiếc chủ động phạm phải nhiều tội ác cực đoan, chính vì để sáng tạo ra hoàn cảnh tu hành thích hợp.
“So với Mặc Nho Bân chỉ dựa vào ngộ tính của bản thân, gần như thành công ngưng tụ chín tiên hồn, đúng là đáng được xưng tụng là thiên tài khó lường. Đáng tiếc…” Thánh Hoàng vô diện lắc đầu cảm thán.
Nếu đã biết đặc tính của Mặc Nho Bân, vậy thì Thánh hoàng tự nhiên càng cảnh giác.
Sự tồn tại giống như người điên này, ngoài mặt trông có vẻ luôn luôn bình tĩnh. Nhưng rất có thể chốc lát sau đã làm ra quyết định hoàn toàn khác biệt với lúc trước.
Thánh Hoàng tiếp tục phát ra dao động năng lượng rất nhỏ, dần dần khiến Mặc Nho Bân tỉnh lại.
Sau một hồi lâu.
“Ngươi là ai?”
Không thể nhận ra vì sao Mặc Nho Bân mở mắt.
Tuy nhiên, Lý Bình tin chắc khi Mặc Nho Bân hỏi câu này, chắc hẳn đã quan sát bản thân một thời gian ngắn rồi.
“Khí tức trên người ngươi có chút quen thuộc. Đây cũng là nguyên nhân ta không trực tiếp động thủ.” Mặc Nho Bân tiếp tục nói.
Lý Bình nhạy bén nhận thức được, một vết nứt giống như một tấm gương đang âm thầm hình thành giữa hai người.
Vào lúc này, bóng dáng Lý Bình như biến mất giữa không trung.
Chỉ còn lại giọng nói quanh quẩn.
“Năm đó Huyền Thiên giáo bị tiêu diệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Huyền Thiên Vương đã chết hay chưa?”
Mặc Nho Bân thu hồi chiêu trò vặt của bản thân, tỏ vẻ hứng thú: “Ta biết một chút nhưng sao phải nói cho ngươi biết?!”
Sau khi nói xong câu này, vẻ mặt của hắn lập tức tối sầm: “Ngươi muốn đối phó với Hiên Viên đại ca ư? Chán sống!”
Bầu trời phía trên Tử Tiêu tông dường như trở nên âm u.
Từng mảnh mặt kính xuất hiện, phong tỏa không gian.
“Tự hỏi lương tâm ngươi đi! Để ta xem thử, ngươi dựa vào đâu mà giống Hiên Viên đại ca!”
Mặc Nho Bân nói những lời có vẻ khó hiểu.
Trong sự phản chiếu của vô số mặt kính, bóng dáng ẩn giấu của Thánh Hoàng vô diện dần dần hiện ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận