Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1202: Tiên tai phong kiếp lộ

Trên đường, Tôn Lộ Viễn có thể rõ ràng cảm nhận được sự chộn rộn của Vô Lượng Kính trong ngực và âm thanh gào rú mất khống chế quen thuộc của đệ đệ Tôn Lộ Dao. Cưỡng ép áp chế hắn, cho đến khi an toàn trở về mới thả ra.
“Ca, nhanh cho ta! Ta không chịu nổi nữa!”
Mặt kính không ngừng lay động kịch liệt, hắc ảnh như khói của Tôn Lộ Dao giống như bị gió lốc không ngừng quét qua, vặn vẹo bất định.
“Bình tĩnh chút!”
Tôn Lộ Viễn khẽ quát, sau khi thuần thục tế ra một giọt tinh huyết của bản thân, làm dịu cơn nóng nảy của đệ đệ.
Tiếp đó mới lấy ra tấm kính lấy được từ trong di tích Bách Thạch động thiên.
Khí tức đồng tông đồng nguyên nói rõ chủ thể tấm kính chính là mảnh vỡ Vô Lượng Kính. Nhưng lại đã bị rèn lại lần nữa, biến thành một món pháp bảo đơn độc.
Tôn Lộ Viễn cẩn thận từng li từng tí loại bỏ cấm chế sót lại trên gương, sau đó mới ném cho đệ đệ.
Trói buộc biến mất, hắc ám tham lam bay tới trên không tấm kính.
Chùm sáng u ám từ trong miệng Tôn Lộ Dao phun ra, hủ thực di bảo thượng cổ này.
Theo tấm kính từ từ biến mất giữa hắc quang, trên Vô Lượng Kính Tôn Lộ Dao bám vào, mặt kính có phần cổ xưa, đổ nát lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy sinh ra biến hoá.
Dấu vết năm tháng chậm rãi biến mất, cảm giác cổ xưa không còn, ngược lại cho người ta một loại tang thương trải qua trắc trở.
Mặt Vô Lượng Kính còn thỉnh thoảng phun trào quang trạch làm người hoảng sợ.
Khiến Tôn Lộ Viễn đều thấy tâm thần rét run.
“Đây chính là uy năng của tiên khí sao...” Hắn thầm nghĩ trong lòng, không khỏi càng thêm chờ mong biểu hiện của đệ đệ sau khi tỉnh lại từ trong cắn nuốt.
Mà phân thần Lý Phàm chủ nhân Vô Lượng Kính thực tế ẩn nấp trong kính thì có thể mắt thấy trực quan hơn sự lột xác của Vô Lượng Kính.
Hoặc là nói khôi phục.
Đại trận ‘Vô Lượng, Hồng Mông Kiến Phương’ vốn có rất nhiều thiếu hụt dần được bổ đủ.
Dường như có hạch tâm, một luồng lực lượng thần kỳ khó mà diễn tả bằng lời như dòng nước đẹp đẽ không ngừng tuôn ra từ trong trận pháp.
Tẩm bổ thân thể cũ nát của Vô Lượng Kính.
Đây cũng là nguyên nhân tiên khí trong thoáng chốc rực rỡ hẳn lên trong mắt người ngoài.
Tiện thể phân thần Lý Phàm cũng theo đó nhận được lợi tức. Từ phân thần bước về hướng phân hồn.
Lý Phàm thậm chí có cảm giác, nếu liên tục mượn cơ hội hấp thu năng lượng trong Vô Lượng Kính, chờ một thời gian nữa, phân thần thậm chí có thể trưởng thành đến cấp độ mạnh hơn thần hồn bản tôn!
Phải biết rằng, cảnh giới một đường đi cho tới bây giờ của Lý Phàm là một bước một dấu chân, cơ sở kiên cố vô cùng.
Trước tiên không nói tới tích lũy trên lý luận nhiều lần luân hồi, chỉ riêng Ngũ Hành đại động thiên, Huyền Hoàng Sinh Diệt Biến, không đâu không phải chỗ tinh hoa của Huyền Hoàng giới.
Đỉnh cao Hợp Đạo cảnh tạo nên trên cơ sở này lại có thể bị năng lượng trong một mảnh tàn kính đuổi ngang!
Cho dù chỉ là phương diện thần hồn nhưng cũng khiến Lý Phàm rất chấn động.
Hắn phát ra cảm khái y hệt Tôn Lộ Viễn: “Đây chính là uy lực tiên khí sao?”
Năng lượng tuôn ra trong Vô Lượng Kính giống như trật tự, giống như sinh cơ.
Thế mà đang lúc Lý Phàm cho rằng nó sẽ sửa chữa phục hồi triệt để Vô Lượng Kính, Vô Lượng Kính lại không chịu khống chế bỗng dưng rơi xuống đất.
Mặt kính chiếu ra một quang ảnh, bao phủ mật thất dưới lòng đất.
Hình ảnh nhanh chóng lướt qua.
Hình ảnh tiên đoán trong đó khiến cho Tôn Lộ Viễn và Lý Phàm đều tâm thần chấn động kịch liệt.
Mặt đất Huyền Hoàng hòa bình bị chiến hỏa bao phủ.
Tu sĩ Vạn Tiên Minh và một thế lực không biết tên khác chém giết lẫn nhau.
Quang tiễn phi độn đầy trời, nơi bắn tới tạo thành vụ nổ kinh thiên động địa.
Một cự nhân kim quang lập lòe và một nam tử tóc đen trần truồng đánh nhau khó phân thắng bại.
Bị lực lượng của bọn họ ảnh hưởng đến, thậm chí tường chắn sương trắng giữa thiên địa đều vặn vẹo, đứt gãy.
Càng làm người ta kinh ngạc không thôi là, ở phía trên chiến trường này còn có một tồn tại mặc đế bào màu đen, không nhìn rõ khuôn mặt.
Sừng sững phía trên tất cả mọi người.
Ở đối diện hắn, một bóng dáng khác cũng mơ hồ không rõ.
Ầm!
Dường như đã thôi diễn đến cực hạn, hình ảnh Vô Lượng Kính bắn ra thoáng chốc trở nên vặn vẹo lại một chỗ.
Sau đó bộc phát ra một trận bạch quang kịch liệt.
Sau khi quang mang biến mất là tràn đầy tối tăm tĩnh mịch.
Tách!
Mặt Vô Lượng Kính vừa có điều khởi sắc lại lần nữa xuất hiện một vết nứt.
Tôn Lộ Dao phát ra một trận hét thảm, hắc ảnh bị cưỡng ép hút vào trong kính.
“Đệ đệ!”
Tôn Lộ Viễn lập tức lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ, biến sắc, muốn cầm lấy Vô Lượng Kính.
Mà trong nháy mắt tới gần, tay hắn như bị hỏa diễm hừng hực làm bỏng, đột ngột lùi về.
Tôn Lộ Viễn tràn đầy nghiêm trọng nhìn tay phải vươn ra.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi lại như đã trải qua mấy ngàn năm, da thịt khô quắt, nếp nhăn hiện lên.
Không chỉ thân thể như thế.
Tôn Lộ Viễn cảm giác một phần thần hồn của mình cũng đều thật sự trải qua dòng chảy thời gian, khó mà khôi phục dáng vẻ vốn có.
Chỉ sơ suất đụng vào đều là như thế, càng đừng nhắc tới phân thần Lý Phàm trong Vô Lượng Kính.
Trước đó khi nhìn thấy trong Vô Lượng Kính tự động thôi diễn tương lai Huyền Hoàng giới, sau khi Lý Phàm chấn động muốn xem cẩn thận.
Nhưng theo sau cảm giác nguy cơ chí mạng chợt xuất hiện trong lòng lại làm hắn căn bản không thiết đến mấy thứ này nữa.
Lực lượng ma diệt này giấu ở chỗ sâu nhất Vô Lượng Kính, ngay cả phân thần Lý Phàm thực hiện căn bản nắm giữ đối với nó, trước khi nó không bộc phát ra, vậy mà cũng không mảy may phát giác.
Mà nó tới rào rạt, bạo liệt như thế.
Giống như ngay cả năm tháng đều có thể mài mòn, Vô Lượng Kính vừa hấp thu mảnh vỡ hơi khôi phục nguyên khí nháy mắt lại đã trải qua sương gió hàng trăm vạn kiếp, lại lần nữa trở nên suy bại.
Mà trận pháp Hồng Mông Kiến Phương hạch tâm Vô Lượng Kính cũng như bị cuồng phong thổi qua.
Cơ cấu có phần hoàn chỉnh lại lần nữa trở nên đổ nát.
Phân thần Lý Phàm cũng tự nhiên khó mà may mắn tránh khỏi.
Vốn là một tia tàn thần, rất nhanh bèn như nến tàn trong gió, muốn hoàn toàn tiêu tán.
May mà, một là pháp hắn lấy trận luyện hóa trước kia đã cơ bản luyện hóa Vô Lượng Kính. Gửi thân trong kính, mượn lực lượng Vô Lượng Kính, nhiều thêm mấy phần sức chống cự.
Hai là vào thời khắc mấu chốt phát giác phân thần của chính mình chẳng mấy chốc sẽ bại vong, Lý Phàm theo bản năng mặc niệm Huyền Hoàng Tiên Tâm Chú.
Tuy không thể tìm về phần đã hư hại, nhưng lại làm chậm lại rất nhiều tốc độ tiêu trừ của phân thần trong trận phong bạo này.
Vất vả kiên trì rất lâu, tai kiếp khủng bố bên trong Vô Lượng cuối cùng chầm chậm tan đi.
Lý Phàm phát giác được, không phải là biến mất.
Mà là lần nữa trở lại chỗ sâu Vô Lượng Kính, lần nữa ẩn nấp.
Lúc này, giọng nói lo lắng của Tôn Lộ Viễn mới chậm rãi truyền đến.
“Đệ đệ, ngươi thế nào rồi?”
Tôn Lộ Dao lại bởi vì bị hao tổn quá mức nghiêm trọng, đã không còn sức trả lời.
Tôn Lộ Viễn thấy thế, phản ứng cũng vô cùng nhanh chóng.
Tức khắc đưa Vô Lượng Kính vào trong ao tinh huyết Tôn gia.
Tuy nói là ao tinh huyết nhưng không hề có mùi hôi thối. Trái lại tràn ngập mùi thơm của thiên tài địa bảo.
Nước ao cũng không phải đỏ tươi mà là bảy màu mộng ảo như nghê, hệt như lưu quang trên trời.
Ngâm mình trong đó, phân thần đã có phần lớn tuổi này của Lý Phàm mới cảm thấy hoà hoãn lại.
“Sao lại tiêu hao nhanh như vậy?” Tôn Lộ Viễn nhìn thấy tốc độ nước ao tinh huyết thay màu, lấy làm kinh hãi.
Nhưng sau đó lại cắn răng rời đi, hiển nhiên là lại lần nữa gom góp tinh huyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận