Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 690: Tán tài vui bất ngờ

Lý Phàm đoán rằng bên trong sương trắng, ngoài rất nhiều di tích Tu Tiên giới thượng cổ, có lẽ có thể vẫn còn có tàn tích của Tu Tiên giới khác.
Suy cho cùng thì không ai biết những năm gần đây, Huyền Hoàng giới đã hấp thụ bao nhiêu thế giới để trì hoãn số phận bị Tiên Khư nuốt chửng. Ngay cả bản thân Huyền Hoàng giới cũng đã trải qua những biến hóa nghiêng trời lệch đất, cứ như thể đã mở rộng thêm một vòng. Càng không cần phải nói đến khu vực đệm nơi thế giới hư hảo giao hòa vào nhau như tường chắn sương trắng này.
Song, đối với Lý Phàm mà nói, tuy trong sương trắng có nguy cơ tứ phía, nhưng nếu nói về mức độ nguy hiểm thực tế, chưa chắc đã vượt qua bản thân Huyền Hoàng giới.
Suy cho cùng thì bên trong Huyền Hoàng giới, quái vật ẩn giấu quá nhiều. Từ khi Lý Phàm luân hồi đến này, đã gặp phải những tồn tại thần như Thiên Y, Nhược Mộc, Thiên Chưởng thần bí… có lần nào không phải là tìm được đường sống trong chỗ chết chứ? Ai mà biết có bao nhiêu cường giả đang âm thầm ẩn náu trong bóng tối chứ.
Trong sương trắng nguy hiểm thì đúng là nguy hiểm thật, nhưng phần lớn nguy hiểm đều đến từ bản thân sương trắng phệ nguyên. Cgi dù gặp phải một số tồn tại biến hóa kỳ lạ, cũng sẽ không giống những đại năng Huyền Hoàng giới, khiến cho Lý Phàm ngay cả cơ hội để thi triển “Hoàn Chân” cũng chả có.
“So với Huyền Hoàng giới, bên trong sương trắng giống như thi thể của Tu Tiên giới đã chết. Mà người sống thường đáng sợ hơn người chết.”
“Phía sau kế hoạch “Tọa Tuyết Sơn” có phân thân của Hứa Bạch, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì sai sót. Đúng lúc bổn tôn đi vào sương trắng tìm hiểu đến cùng xem rốt cuộc thì Vạn Tiên Minh đang giở trò quỷ gì.”
Lý Phàm kết thúc suy nghĩ, dựa vào kinh nghiệm từ kiếp trước để mua những vật dụng hữu ích từ ở Thiên Huyền Kính.
Ví dụ như: ‘Bát Phương Thanh Tĩnh Trận Đồ’ có thể tạm thời ngăn chặn sương trắng phệ nguyên tập kích, trong thời khắc mấu chốt có thể tranh thủ thời cơ để thở dốc.
‘Hắc Tử Phù’ có thể ngăn cản hiệu quả của sương trắng phệ nguyên, là vật phẩm phải có khi hành động trong sương trắng.
Cùng với rất nhiều linh đan thần dược có thể nhanh chóng bổ sung khôi phục linh khí trong cơ thể.
Lý Phàm nhạy cảm phát hiện ra rằng giá cả của những thứ này gần đây rõ ràng là đang có xu hướng tăng lên. Đặc biệt là ‘Hắc Tử Phù’, lặng lẽ không chút tiếng động mà đã tăng giá gấp đôi. Hiển nhiên, có một nhóm không ít người đã biết chuyện Vạn Tiên Minh sắp thúc đẩy tu sĩ đi thăm dò trong sương trắng. Đang lợi dụng thời điểm cuối cùng này để âm thầm trục lợi.
Mà trong số tất cả các vật tư, tốc độ tăng giá của bảo vật kéo dài tuổi thọ là đáng sợ nhất, thường thì tăng ba đến bốn lần. Những thứ kéo dài tuổi thọ trên thế gian này vốn đã hi hữu hiếm có, giá cả đắt đỏ.
Sau khi tu sĩ dùng một loại, thì cần phải tìm những loại khác. Điều này cũng dẫn đến việc bọn chúng thường là có tiền cũng không mua được, cung không đủ cầu.
Hiện tại thời đại thăm dò sương trắng sắp đến, đối mặt với uy hiếp của sương trắng phệ nguyên, những bảo vật kéo dài tuổi thọ này gần như tương đương với những thứ cứu mạng.
Kiếp trước Lý Phàm cũng bị mắc kẹt trong sương trắng, cưỡng ép thoát ra ngoài. Cuối cùng, vì ở trong sương trắng quá lâu nên sau khi trở về Vĩnh Hằng tiên lũy đã dần dần già đi. Nếu như lúc đó trong tay hắn có Trường Sinh đan thì đã có thể ngăn chặn tình huống như thế phát sinh.
Tu sĩ trên đời không có cơ hội không ngừng làm lại nhiều lần như Lý Phàm, suy nghĩ vì cái mạng nhỏ mình, chuẩn bị thêm một số vật bảo mệnh cũng là chuyện theo lẽ thường.
Nhìn hơn một trăm viên Trường Sinh đan mà Lưu Tam chuẩn bị cho mình, Lý Phàm không thiếu độ cống hiến đương nhiên sẽ không bán. Nhưng là chuẩn bị để sử dụng ở những nơi quan trọng trong tương lai.
“Đáng tiếc ở điểm thời gian này, thanh danh của Chung Thần Thông còn chưa lộ rõ. Ta đã thăm dò rất lâu nhưng cũng không thể tìm được tung tích của hắn. Nếu không thì, nếu như có thể học được chiêu Thất Thải Thần Quang kia thì muốn làm gì cũng sẽ thuận thiện hơn rất nhiều. Còn về nửa cuốn tàn thiên “Sinh Tử Huyền Công” kia của hắn, đợi sau này có cơ hội sẽ bổ sung toàn bộ rồi nói sau.”
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Ngày hôm sau, ba người Lý Phàm, Hoàng Phủ Tùng và Đông Phương Diệu gặp lại nhau.
Lý Phàm lấy ra một lượng lớn vật tư đã mua, giao cho bọn họ theo thỏa thuận.
“Hít, huynh đệ, ngươi đúng là hào khí!” Đông Phương Diêu lập tức cười tươi như hoa, vui vẻ nhận lấy nhẫn trữ vật đã được trang bị đầy tràn.
Hoàng Phủ Tùng liếc nhìn chiếc nhẫn, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc: “Lý huynh đúng là đã tiêu pha rất nhiều!”
“Nếu đã nói cùng nhau đi vào sương trắng, tất nhiên là phải chuẩn bị đầy đủ. Một ít tiền tài nào có thể quan trọng hơn tính mạng của huynh đệ chúng ta.” Lý Phàm xua tay, dáng vẻ không có gì.
“Đúng rồi, ngoại ra những thứ này ra, ta còn chuẩn bị cái này.” Sắc mặt Lý Phàm trở nên trịnh trọng, lấy ra hai bình ngọc, đưa tới.
Sau khi hai người Hoàng Phủ Tùng nhận lấy, mở ra xem, nhìn thấy bên trong có ba viên đan dược phát ra ánh sáng màu xanh.
Đan hương quyến rũ xộc thẳng vào mũi, khiến cho bọn họ gần như không thể nhịn được mà háo hức muốn nuốt ba viên đan dược kia ngay tại chỗ.
Sắc mặt của hai người khẽ thay đổi, đồng thanh nói: “Duyên Thọ Đan dược?”
Lý Phàm hơi gật đầu, hạ thấp giọng, lặng lẽ nói: “Đây là thứ ta đã tốn rất nhiều công sức mới lấy được, đan dược tên là trường sinh. Mỗi một viên có thể kéo dài tuổi thọ thêm hai trăm năm, thần kỳ hơn nữa chính là có thể dùng nhiều lần. Tuy hiệu quả bị giảm đi dần, nhưng nghe nói trong vòng mười viên vẫn có thể đảm bảo kéo dài tuổi thọ thêm trăm năm.
Sau khi hai người Hoàng Phủ Tùng nghe được thì lập tức nhận ra giá trị của Trường Sinh đan này.
Lập tức trịnh trọng cất bình ngọc đi, bọn họ nhìn Lý Phàm, cảm động nói: “Lý huynh...”
Lý Phàm khẽ mỉm cười, duỗi tay cắt đứt lời nói của bọn họ.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Tùng biến ảo không ngừng, cuối cùng khẽ cắn răng, như thể đã quyết tâm gì đó.
“Hai vị huynh đệ chờ một lát, ta sẽ quay lại ngay.”
Không đợi Lý Phàm trả lời, Hoàng Phủ Tùng vội vàng rời khỏi ghế lô của Luận Đạo lâu. Người không biết còn tưởng rằng hắn đã bỏ trốn cùng vật tư.
Tuy nhiên, cho dù là Đông Phương Diệu hay là Lý Phàm thì đều không bày tỏ ra suy nghĩ như vậy.
Cả hai đều dửng dưng mà kiên nhẫn chờ đợi trong phòng.
Đông Phương Diệu và Hoàng Phủ Tùng đã quen biết nhau nhiều năm, hiển nhiên là hiểu rất rõ tính cách của đối phương, không có loại băn khoăn bày. Nhưng Lý Phàm cũng có thể như vậy, cho nên hắn không thể không khâm phục.
“Ha ha, ánh mắt của ta đúng là không sai. Huynh đệ ngươi đúng là xứng đáng để thâm giao!”
“Trong sương trắng nguy cơ trùng trùng. Nếu như không thể yên tâm về đồng bạn của mình, vậy thì sao phải đi cùng nhau?” Lý Phàm thì lại thản nhiên nói, rất có phong thái.
Tuy nhiên, đợi hơn nửa ngày mà Hoàng Phủ Tùng vẫn chậm chạp chưa trở về, dùng linh phù truyền tin liên lạc với hắn cũng không có phản hồi. Cứ như thể thế giới đã bốc hơi vậy.
Chuyện này khiến Đông Phương Diệu không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Nhưng Lý Phàm vẫn giữ nguyên dáng vẻ vân đạm phong kinh.
Khiến Đông Phương Diêu nhìn hắn mà chậc chậc khen ngợi.
Mà Lý Phàm sở dĩ có thể bình tĩnh như vậy, trừ việc bởi vì hắn rất quen thuộc Hoàng Phủ Tùng, biết người này không phải kiểu người tầm nhìn hạn hẹp. Quan trọng hơn chính là…
Trong mắt hai người Hoàng Phủ Tùng thì, đây là những vật tư hết sức “quý giá”. Trong mắt Lý Phàm, thật ra không có gì đáng nhắc tới.
Lại qua gần nửa ngày, trời đã về khuya, lúc này Hoàng Phủ Tùng mới lặng yên trở về.
“Nếu như Lý huynh đã thẳng thắn như vậy, ta cũng sẽ bất chấp mọi giá.”
“Hai vị huynh đệ, xem đây…”
Sau khi đóng kín cửa phòng, Hoàng Phủ Tùng tiếp tục bố trí trận pháp ngăn chặn theo dõi ở xung quanh.
Sau đó, hắn lấy ra một chiếc gương nhỏ hình lập phương cổ kính từ trong lồng ngực với vẻ mặt nghiêm túc, đặt trước mặt hai người.
“Đây là thứ đồ chơi gì?” Đông Phương Diệu khó hiểu.
Trong lòng Lý Phàm lại chấn động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc gương trong tay Hoàng Phủ Tùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận