Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1232: Mượn vận thôn thiên niệm

“Nói mà không có bằng chứng, làm sao chứng minh?”
Cho dù Hứa Khắc đã cảm nhận được khí tức quen thuộc ở trên người đối phương, nhưng ác niệm Huyền Hoàng bị phong ấn sau lưng thực sự quá quan trọng. Nếu như nhờ vả sai người, tuyệt đối sẽ tạo thành kiếp nạn khó mà tưởng tượng.
Đây cũng là nguyên nhân Hứa Khắc qua nhiều năm như vậy cũng từ đầu đến cuối đều để bản thân đơn độc một mình phong ấn.
Thật sự là không tìm được người được chọn vừa có năng lực, lại đáng tin cậy.
Lý Bình thấy Hứa Khắc thận trọng như thế, vậy mà cự tuyệt hắn.
Cũng không tức giận, tiếng cười không ngừng vang vọng.
“Không phải ta nên chứng minh với người, mà là ngươi nên xem rõ ràng chân tướng!”
Theo Lý Bình, đỉnh cung điện Thánh Hoàng tọa, thậm chí bầu trời tiểu thế giới Đại Khải đều như bị xé mở.
Tầm mắt Hứa Khắc nháy mắt về tới Huyền Hoàng giới, từng cảnh tượng liên tiếp không ngừng hiện lên trước mắt hắn.
Tại nơi màn đêm vô tận, lốm đốm ánh sáng màu vàng không biết từ đâu hiện lên. Trong biển U Ám dấy lên từng trận gợn sóng vô hình.
Trên biển cả mênh môn vô tạn, từng sợi xiềng xích màu vàng giăng khắp nơi, hệt như một tấm lưới lớn. Bên trong lưới vàng, vang vọng tiếng kêu rên chói tai, không cam lòng, tràn ngập oán hận. Một luồng ý thức bị từ từ ma diệt. Mà ở giữa lưới vàng, Thánh Hoàng vô diện bằng hư mà đứng, khí tức uy nghiêm.
Một châu vực tương đối hoang vu, lực thiên địa cường hoành thêm vào trên người Thánh Hoàng vô diện. Bên cạnh hắn, một bóng dáng đen kịt màu mực như ẩn như hiện. Trước mặt của bọn họ tuy không có vật gì nhưng lại khiến Hứa Khắc theo bản năng cảm thấy bất an.
...
Những hình ảnh lần lượt loé lên đều không ngoại lệ nói rõ liên hệ chặt chẽ giữa vị Thánh Hoàng vô diện trước mắt này và thiên đạo Huyền Hoàng.
Mà Hứa Khắc từ phản kháng trong quan tài sau lưng càng thêm kịch liệt, giống như không kịp chờ đợi muốn trở về ngay trên người ác niệm Huyền Hoàng cũng cơ bản làm rõ loại phán đoán này.
Nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng Hứa Khắc vẫn hơi do dự.
“Có lẽ là ta và ác niệm Huyền Hoàng đã ở chung quá lâu, trong bất tri bất giác đã chịu ảnh hưởng?” Hứa Khắc bỗng thấy kinh hãi trong lòng.
Hình tượng của Thánh Hoàng vô diện thực sự quá chính diện. Khiến cho Hứa Khắc mặt đối mặt với hắn lúc này cũng bất giác sinh ra nghi ngờ với chính chính.
“Ác niệm Huyền Hoàng đã bị phong ấn thực sự quá lâu. Đã sắp vượt qua mức cực hạn tu sĩ bình thường có thể nắm giữ. Mà hắn và thiên đạo Huyền Hoàng hiện có cùng thuộc một thể, nếu đột nhiên trở về, e rằng ngay cả bản thân Thiên Đạo đều phải do đó sinh ra biến hóa cực đoan khó mà dự đoán.”
“Chỉ có ta trấn áp nó trước, sau đó từ từ ma diệt tất cả ác niệm thì mới có thể trả đạo cho trời. Trong quá trình này, e rằng còn cần ngươi trợ lực một phen.” Giằng co một hồi, Thánh Hoàng Lý Bình lên tiếng lần nữa nói.
Lời này vừa ra, Thánh Hoàng tọa xuất hiện hai loại phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Hứa Khắc hết sức bất ngờ.
Mà vách quan tài sau lưng hắn sau khi an tĩnh một lúc lại càng chấn động điên cuồng hơn.
Lý Bình thậm chí còn nhìn thấy ánh mắt oán độc gấp trăm lần lúc trước trên mặt bóng dáng nhợt nhạt trong lúc mơ hồ.
“Ngươi đi theo ta.”
Lý Bình không thúc giục Hứa Khắc giao ra ác niệm Huyền Hoàng, mà là đưa hắn tới một vị trí trên không tiểu thế giới Đại Khải.
“Có cảm nhận được, nơi này có gì khác không?”
“Dao động của ác niệm Huyền Hoàng bị áp chế, gần như không cảm giác được. Không chỉ ác niệm Huyền Hoàng, còn có tiểu thế giới nơi này và bản thân thiên đạo Huyền Hoàng...” Trong mắt Hứa Khắc lóe lên một tia kinh ngạc.
“Nơi này là chỗ mắt trận của ‘đại trận Thiên Địa Vạn Linh’. Trận này phong thiên tuyệt địa, đừng nói ý niệm thế giới, cho dù là Chân Tiên buông xuống cũng có thể ngăn cản phần nào.” Giọng điệu Lý Bình bình thản nói.
Trong ký ức nhận thức của hắn, trận pháp này quả thực có thể ngăn cản mấy phần Chân Tiên buông xuống.
Mà tuy Hứa Khắc đã sống rất lâu nhưng cũng chưa từng chân chính nhìn thấy Chân Tiên rốt cuộc có uy năng cỡ nào. Vì vậy cũng không có nghi ngờ gì về câu nói này của Lý Bình.
“Có trận này ở đây, cho dù trực tiếp thả ra, nó cũng không thể thoát vây.”
Hứa Khắc cũng hiểu sơ một ít về trận pháp.
Quan sát càng nhiều lại càng kinh hãi.
Đại trận Thiên Địa Vạn Linh này đúng như lời Lý Bình, huyền diệu vô cùng.
“Nếu năm đó ta có trận này thì cũng không cần tự mình trấn áp mấy ngàn năm.” Sau khi Hứa Khắc chấn động, trong lòng không tránh được có phần ngẩn ngơ.
Tham quan đại trận Vạn Linh xong, Lý Bình lại mang Hứa Khắc tới chỗ Ân thượng nhân.
Giống như học đường bình thường, tràn đầy hài đồng nghiêm túc học tập. Từng khuôn mặt ngây thơ kéo tâm tư Hứa Khắc trở về trong miếu nát nhỏ ở thành Ninh Viễn ngàn năm trước. Hình ảnh năm đó, bất ngờ xuất hiện xếp chồng lên cảnh tượng trước mắt, Hứa Khắc không khỏi có phần ngây dại.
Mà phản ứng của Ân thượng nhân lại có chút kinh hãi.
Hắn đang dạy bọn nhỏ học, bỗng nhiên trở nên hoàn toàn bất động.
Sau khi dừng lại trong nháy mắt, hắn thình lình đứng lên, gắt gao nhìn về phía quan tài sau lưng Hứa Khắc.
Sau khi thân thể run rẩy từng hồi, vậy mà từ trong thân thể trực tiếp nứt ra. Lộ ra một bản thân khác vẫn luôn giấu kín.
Trong bốn con mắt đều tràn ngập tham lam trước giờ chưa từng thấy.
Hứa Khắc khẽ cau mày, ánh mắt như nhìn con mồi kia làm hắn rất không thoải mái.
Càng làm cho hắn để ý là, biểu hiện của ác niệm Huyền Hoàng trong quan tài sau lưng.
Rất kỳ quái.
Bỗng nhiên yên tĩnh lại, âm thanh mắng chửi, mê hoặc luôn hiện lên bên tai Hứa Khắc lại lần nữa biến mất không thấy.
Nhưng không giống như ở trong đại trận Thiên Địa Vạn Linh trước đó, bản thân ác niệm Huyền Hoàng không chịu ảnh hưởng.
Ngược lại giống như bị kinh hãi, bản thân ngừng công kích.
Một lúc sau, ác niệm Huyền Hoàng lại lần nữa không ngừng đập vách quan tài, tỏ rõ sự tồn tại của chính mình.
Nhưng ở trong mắt Hứa Khắc, đây lại giống như là đang hư trương thanh thế hơn.
Thân thể Lý Bình ngăn giữa Ân thượng nhân và ác niệm Huyền Hoàng, lúc này mới làm cho hai người khôi phục bình thường.
Thân thể Ân thượng nhân từ trong xé rách khép lại lần nữa, hắn nhếch miệng cười nói: “Không nghĩ tới, đường đường thiên đạo Huyền Hoàng lại cũng sẽ có một phần rơi vào nông nỗi này?”
“Nếu để những huynh đệ của ta biết, không chừng sẽ vui mừng biết bao nhiêu.”
Ân thượng nhân nói, tặc lưỡi: “U hồn thế giới như rác rưởi, ta ngược lại đã từng ăn không ít. Ý niệm thế giới hoàn chỉnh này, ta còn chưa từng thử đâu. Không biết rốt cuộc là hương vị gì.”
Hứa Khắc nghe vậy, trong lòng sợ hãi không thôi.
Lại nghe Lý Bình truyền âm giới thiệu lai lịch của Ân thượng nhân này.
“U hồn thế giới bị Huyền Hoàng giới cắn nuốt để lại, cực kỳ ngưỡng mộ Bạch tiên sinh?”
Mới đầu Hứa Khắc còn hơi lo nghĩ, nhưng sau khi nhìn thấy xương sườn trắng Ân thượng nhân trân tàng, trong đầu hắn cũng không còn ý nghĩ dư thừa nào nữa.
Cho dù chỉ là xương sườn giống như người thường lại bình thường vô cùng.
Nhưng Hứa Khắc chỉ liếc nhìn là biết, nó là thứ thuộc về Bạch tiên sinh.
Khuôn mặt mang theo nụ cười Bạch tiên sinh của lại lần nữa xuất hiện trước mắt Hứa Khắc, trong nháy mắt lại đột ngột vỡ nát.
Chỉ còn lại khúc xương sườn trắng này.
Hứa Khắc bỗng đau lòng khôn nguôi.
Mà sau khi Ân thượng nhân biết quan hệ đặc biệt giữa Hứa Khắc và Bạch tiên sinh cũng thu hồi hung tướng trước đó, trở nên bình thản.
Chỉ là ánh mắt vẫn thỉnh thoảng đảo qua trên quan tài mục nát.
“Có Ân đạo hữu ở đây, nếu nó chạy trốn từ trong cấm chế tầng tầng lớp lớp cũng nhiều nhất là kết cục trở thành đồ ăn trong mâm.” Lý Bình lạnh nhạt nói.
Tâm trạng Hứa Khắc hơi khôi phục lại, lúc này xem như cuối cùng cũng tin tưởng thân phận và kế hoạch của vị Thánh Hoàng vô diện này.
Trong nháy mắt buông bỏ chấp niệm trong lòng, Hứa Khắc chỉ cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có.
“Ta đã kiên trì lâu như vậy, kế tiếp cứ để chính Huyền Hoàng giới tới đi.” Hứa Khắc thầm nghĩ như vậy.
“Thế nào, ngươi cũng cảm thấy hứng thú với hắn à?” Ân thượng nhân ngược có phần ngoài ý muốn nhìn về phía Lý Bình.
Lý Bình kể lại sơ qua một lượt chuyện xảy ra ở châu La Yên lúc trước, sau đó nói: “Hắn có trợ giúp rất lớn với ta.”
Ân thượng nhân nhún vai: “Vậy ta không cướp với ngươi. Cho dù ta ăn, nhiều nhất cũng là được ăn một bữa no căng, vẫn phải bài tiết ra.”
Lý Bình im lặng không tiếp lời.
“Cây ngân châm kia...” Ân thượng nhân chợt bày ra cho Lý Bình xem một hình ảnh.
“Có phải hình dạng như này không?”
Lý Bình gật đầu: “Làm sao? Ngươi từng thấy à?”
“Hình như có tí ấn tượng, nhưng đã là chuyện rất lâu lúc trước.” Ân thượng nhân híp mắt, đang nhớ lại điều gì.
“Phải rồi, rất lâu trước đó, ta đã từng nhìn thấy ở nơi này. Chẳng qua khi đó còn không phải ta, là một phần ký ức sót lại ta từng nuốt. Cho nên chi tiết cụ thể lại không quá nhớ rõ. Nếu ngươi có hứng thú có thể tới đây tìm xem, nói không chừng sẽ có thu hoạch gì đó.”
Ân thượng nhân truyền tấn một địa điểm cho Lý Bình.
Dường như u hồn thế giới vẫn còn tồn tại cảm ứng yếu ớt với nguyên thân của mình. Địa điểm Ân thượng nhân truyền tấn vậy mà trực tiếp đúng là vị trí chính xác của Huyền Hoàng giới hiện tại.
“Ta đã biết. Trước tiên xử lý xong việc này lại nói. Dựa vào thực lực hiện tại của ta, cho dù thật sự phát hiện được gì, sợ rằng cũng khó mà truy đến cùng.” Lý Bình không hề kiêng kỵ̣ gì mà là vô cùng thẳng thắn nói.
“Huyền Hoàng giới, quả thực yêu ma quỷ quái quá nhiều.” Ân thượng nhân thấp giọng hừ một tiếng.
Lúc này Lý Bình lại nhìn về phía Hứa Khắc: “Ta và Ân đạo hữu lúc trước tính tính toán thu thập, mai táng, nhập thổ vi an hài cốt thất lạc của Bạch tiên sinh. Nếu ngươi nguyện ý, sau này có thể giúp đỡ bọn ta việc này.”
Hứa Khắc tự nhiên không hề do dự đồng ý ngay, ngay cả giọng nói đều hơi run rẩy: “Được, được.”
Đã thành công thuyết phục người trông coi Hứa Khắc, kế tiếp chính là thả ác niệm Huyền Hoàng ra, hấp thu.
Tuy Lý Bình có tự tin tuyệt đối, lại cũng không chủ quan.
Mà là chuẩn bị đầy đủ trước.
Ngày hôm sau, một tin tức đã truyền khắp toàn bộ Thánh triều.
Bảy ngày sau, Thánh Hoàng vô thượng sẽ giáng xuống ân trạch.
Phàm là dân chúng thành tâm cầu nguyện trong bảy ngày này đều sẽ nhận được khen thưởng của Thánh Hoàng.
Tâm càng thành, khen thưởng càng phong phú.
Cầu nguyện với Thánh Hoàng vốn là chuyện bắt buộc của con dân Đại Khải, hiện tại Thánh Hoàng rõ ràng sẽ có khen thưởng giáng xuống, mọi người lại nào dám sơ suất?
Sau đó, chỉ trong nửa ngày sau khi thánh mệnh được truyền đạt, Lý Bình bèn cảm nhận được khí vận của Thánh triều Đại Khải ngưng đọng trước giờ chưa từng có.
Thậm chí lực khí vận của ‘Thiên Địa Khí Điển’ hình thành trong cơ thể mình bất ngờ mơ hồ có xu thế từ màu tím lột xác thành màu vàng.
“Cách này chỉ hiệu quả nhất thời, không được lâu dài.”
“Nếu nuốt lời còn sẽ phải gánh chịu phản phệ, thậm chí cảnh giới giảm xuống cũng không phải không có.”
Lý Bình cảm nhận thực lực của mình không ngừng leo lên cao, nhưng trong lòng lại tỉnh táo vô cùng.
Nguyên lực màu vàng bị rút đi, vạn chúng ngưng tại một lòng.
Đại trận Thiên Địa Vạn Linh theo đó từ từ vận chuyển.
Che chắn tất cả liên hệ với bên ngoài.
Thời khắc này, chẳng những không cách nào quan trắc được sự tồn tại của tiểu thế giới Đại Khải từ trong Huyền Hoàng giới. Thậm chí ngay cả Bách Hoa đạo nhân ở trong Ngũ Hành đại động thiên gần trong gang tấc cũng bỗng nhiên mất đi cảm ứng với tiểu thế giới Đại Khải.
Nếu không phải Lý Bình đã sớm thông báo cho nàng, Bách Hoa sợ rằng sẽ nghĩ lầm Đại Khải đã gặp phải tai kiếp đáng sợ nào đó.
Quá trình cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng vẫn phải ngăn cản thiên đạo Huyền Hoàng bên ngoài.
Nếu không nói không chừng sẽ xảy ra chuyện khó mà dự liệu được.
Thời gian bảy ngày nhanh chóng trôi qua.
Trạng thái của Lý Bình đã đạt đến đỉnh phong trong bảy ngày ấp ủ chuẩn bị.
Lúc này ở trong trận nhãn đại trận Vạn Linh, Ân thượng nhân, Hứa Khắc, còn có Y Thuật, ba người cùng đứng.
Lý Bình thì lăng không hư toạ giữa ba người.
Y Thuật là một phần của Thái Diễn Hóa Đạo Thạch, tự nhiên cũng đã nhạy bén nhận ra biến hóa không giống bình thường xảy ra trong tiểu thế giới Đại Khải.
Chủ động tìm tới cửa dò hỏi.
Mà chuyện của Lý Bình không gì không thể nói với người khác, trực tiếp nói ra kế hoạch cắn nuốt ác niệm Huyền Hoàng.
Y Thuật sau khi ngơ ra trong chốc lát, lập tức nói ra cũng muốn tham gia giúp đỡ.
Thậm chí chủ động nói ra, sau này có lẽ có thể tiến một bước làm sâu sắc hợp tác giữa Thái Diễn tông và Thánh triều Đại Khải.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Lý Bình vẫn đồng ý thỉnh cầu của Y Thuật.
Hắn mời ba người này chẳng qua là làm ra vẻ thôi.
Trong đại trận Thiên Địa Vạn Linh, tất cả đều do hắn nắm giữ.
Y Thuật này thành thật thì cũng thôi, nếu như có dị động gì, Lý Bình dùng một ý niệm là có thể luyện hóa hắn.
Cùng cắn nuốt chung với ác niệm Huyền Hoàng luôn.
“Trận, khởi!”
Lý Bình lạnh giọng quát.
Ba người trong trận chỉ cảm thấy bầu trời lập tức trở thành một mảnh hỗn độn.
Trong đó thỉnh thoảng có tinh điểm màu tím lóe qua.
Giống như tiến vào trong hư không vô tận, rời đi thế giới tồn tại chân thực.
Ba người cùng run lên.
Lúc này Lý Bình nhẹ nhàng chỉ tới quan tài gỗ mục nát đặt bên cạnh.
Không có tiếng vang phá hủy kịch liệt gì.
Lớp phong ấn gỗ giống như một làn khói đen, tiêu tán không thấy.
Một bóng dáng từ mơ hồ trở nên rõ ràng xuất hiện trong trận pháp, ngay trước mặt Lý Bình.
Khác với dáng vẻ oán độc Lý Bình nhìn thấy lúc trước.
Lúc này người trước mắt hắn bất ngờ không khác gì Bạch tiên sinh trong ký ức.
Khẽ mỉm cười hỏi: “Ngươi muốn ăn ta sao?”
Trong mắt không có oán hận, ngược lại là vui mừng, thoải mái.
“Bạch tiên sinh?!” Vẫn là Hứa Khắc không nhịn được trước nhất, kinh ngạc hô lên.
Không phải là định lực của Hứa Khắc không đủ, thật sự là bóng dáng này quá mức tương tự Bạch tiên sinh.
Lý Bình không hề bị lay động, hờ hững gật đầu: “Không sai.”
“Có thể hợp nhất với ta, ngươi cũng coi như chết có ý nghĩa.”
Chỉ một câu đơn giản bèn làm cho biểu cảm trên khuôn mặt ác niệm Huyền Hoàng vốn vân đạm phong khinh bỗng chốc cứng đờ.
“Ngươi tính là thứ gì?!”
Ác niệm Huyền Hoàng không làm ra vẻ được nữa, thất thố thét lớn.
Hắn đột nhiên hóa thành một luồng hắc khí lao về phía Lý Bình.
Nhưng trước mặt Lý Bình hệt như có khoảng cách vô hạn.
Mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng căn bản không thể tới gần.
“Ồn ào.”
“... Chờ ngươi và ta hợp nhất là ngươi sẽ biết ta là gì thôi.”
Lý Bình liếc nhìn ác niệm Huyền Hoàng.
Một luồng cự lực xán lạn từ trên trời giáng xuống.
Tức khắc trói chặt khói đen ác niệm biến thành.
“Vạn Linh Chúng Sinh Ý, Thiên Địa Đại Ma Bàn!”
Trong miệng Lý Bình ngâm khẽ, một vòng xoáy màu tím vàng chậm rãi sinh ra trên đỉnh đầu mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận