Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 219: Pháp nhãn hoá động thiên

Nghe đến đó, Lý Phàm không khỏi lấy làm ngạc nhiên, đáp: "Vãn bối từng đi làm nhiệm vụ với người tên Giang Chính Tịch này. Nếu ta nhớ không lầm, hai người kia chẳng qua mới đạt tới tu vi Kim Đan trung kỳ, làm sao có thể thoát khỏi sự truy sát của Nguyên Anh và nhiều tu sĩ Kim Đan như vậy?"
Trương Chí Lương híp mắt, từ tốn giải thích: "Hai người này tuy chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ nhưng tâm ý tương thông, phối hợp chặt chẽ, càng am hiểu thuật hợp kích."
"Kim Đan pháp tướng của bọn họ, một là Phiêu Phi Bạch Tuyết, một là Lăng Sương Hồng Mai."
"Phối hợp với nhau có thể tạo thành “thế giới Lưu Ly” tương tự như pháp vực của Nguyên Anh cảnh."
“Hai người liên thủ thì ngay cả tu sĩ Nguyên Anh tầm thường cũng khó lòng địch nổi bọn họ.”
Lý Phàm nhớ lại cảnh tượng tru sát dị thú lông đỏ trên đảo ngày xưa, khẽ gật đầu.
Tựa như nhớ tới điều gì đó, Trương Chí Lương nở nụ cười, nói tiếp: "Hai vị tu sĩ Kim Đan nho nhỏ sau khi vào nội địa phá hủy một phen lại còn có thể an toàn thoát ra. Ngũ Lão Hội đương nhiên không nhịn được, nên mới trả thù.”
"Thế nhưng bọn chúng cũng không dám để tu sĩ Hoá Thần đi khai chiến, chúng không gánh nổi trách nhiệm này.”
“Nên mới phái một tên tu sĩ Nguyên Anh lặng lẽ lẻn vào Tùng Vân Hải tàn sát bừa bãi một phen, trút giận lên Hải Thông đảo."
"Hừ, Ngũ Lão Hội cũng chỉ có chút tiền đồ này."
Trương Chí Lương khinh thường nói.
Dứt lời, sắc mặt của y trở nên nghiêm túc: "Đi thôi, tuy hành vi của bọn họ có vẻ nhỏ nhen, nhưng tên tu sĩ Nguyên Anh kia cũng không nhẹ tay, khiến Hải Thông đảo tổn thất không nhỏ.”
"Kết cấu của đại trận hộ đảo đã bị hủy diệt hoàn toàn, ngay cả truyền tống trận cũng không dùng được, sẽ phải truyền tống đến Du Môn đảo sát bên cạnh rồi bay qua."
Dưới sự dẫn dắt của Trương Chí Lương, mấy người Lý Phàm mất gần một ngày mới chạy tới vùng lân cận Hải Thông đảo.
Trấn thủ đảo đã nhận được thông báo từ lâu, đang đứng chờ sẵn ở đây.
"Bái kiến Trương đại sư!”
Có lẽ vì chỗ này gần lãnh địa của Ngũ Lão Hội nên Trấn thủ đảo này là một vị tu sĩ Kim Đan.
Bộ dáng cường tráng khôi ngô nhưng sắc mặt tái nhợt, có vẻ y bị thương không nhẹ.
"Vị này chính là Trấn thủ Hải Thông đảo, Bùi Đà!” Trương Chí Lương giới thiệu với đám người Lý Phàm.
"Bùi Đà đạo hữu hiện giờ là Kim Đan cảnh viên mãn, đã bước một chân vào Nguyên Anh cảnh. Lần này bị tu sĩ Nguyên Anh của Ngũ Lão Hội tập kích, nếu không phải có Bùi đạo hữu dốc hết toàn lực, phát động đại trận hộ đảo để chống lại bọn họ thì chỉ sợ Hải Thông đảo đã biến thành một đống đổ nát."
Bùi Đà khoát tay áo, hơi ngại ngùng: "Bùi Đà vô năng, không thể nhận lời khen ngợi của đại sư."
Trương Chí Lương cười ha ha, cũng không cưỡng ép tiếp tục đề tài này nữa.
"Bùi đạo hữu, phàm nhân trên đảo đã được di dời gần hết rồi chứ?" Ông hỏi.
Bùi Đà gật đầu: "Đã di chuyển hết đến các đảo khác rồi. Đại sư có thể bắt đầu công việc sửa chữa bất cứ lúc nào."
Trương Chí Lương nhìn lướt qua hòn đảo phía dưới một lượt, qua một lát, nói: "Mức độ tổn hại còn nghiêm trọng hơn ta tưởng. Thay vì sửa chữa từ từ còn không bằng bố trí lại hoàn toàn.”
Nói xong, cũng không thấy y làm động tác thế nào, đột nhiên, bầu trời trên cả Hải Thông đảo tối sầm lại.
Những đám mây đen không biết từ đâu kéo đến, một con mắt khổng lồ lộ ra từ trong những đám mây, nhìn thẳng xuống Hải Thông đảo bên dưới.
Mặc dù không phải là mục tiêu mà ánh mắt tập trung nhìn nhưng chỉ cần trong tầm nhìn của con mắt khổng lồ này, Lý Phàm cũng cảm thấy linh khí trong cơ thể khẽ chậm lại, vận chuyển khó khăn.
Một cảm giác kinh hoàng như bị nhìn thấu tất cả bí mật dâng lên trong lòng hắn.
Cũng may là tâm trí của Lý Phàm vốn không tầm thường, hắn đã từng đối mặt với đại năng đỉnh cao như Thiên Y tóc bạc.
So ra, uy áp của Nguyên Anh cảnh cũng chỉ là tiểu vu gặp đại vu mà thôi.
Lý Phàm nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng để không làm người khác chú ý, hắn vẫn tỏ vẻ run rẩy giống những tu sửa viên trận pháp khác.
Cũng may, con mắt khổng lồ trên bầu trời không tồn tại lâu.
Bề mặt của cả Hải Thông đảo loé lên ánh sáng bạc.
Trong cảm nhận của Lý Phàm, kết cấu trận pháp còn sót lại phía trên đảo đã âm thầm tiêu tan, bị phân giải trong hào quang màu bạc này.
Trong phút chốc, Hải Thông đảo đã không còn dấu vết của trận pháp nữa.
Bầu trời trong sáng và nhiều mây trở lại, ánh mắt của Bùi Đà hiện lên vẻ hâm mộ, y nói: "Uy thế “Pháp Nhãn Động Thiên” của Trương đại sư càng ngày càng bất phàm."
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Phàm thấy Trương Chí Lương vận dụng.
Lý Phàm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy pháp vực động thiên. So với pháp vực núi lửa của tên tu sĩ Nguyên Anh mà Lý Phàm đã giết trong kiếp trước, Pháp Nhãn Động Thiên của Trương Chí Lương rõ ràng mạnh hơn không chỉ một cấp độ.
"Trận pháp trên đảo đã bị ta loại bỏ hoàn toàn, tiếp theo, các ngươi cứ theo sau ta xây dựng lại trận pháp đi." Trương Chí Lương nói với đám người Lý Phàm.
"Hiện giờ, đại trận hộ đảo của Vạn Tiên Minh chúng ta đang là “Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận”. Đại trận ngoại vi sẽ có ba mươi sáu vạn bảy ngàn tám trăm tiết điểm, mỗi tiết điểm đều do hơn trăm trận pháp hợp lại.”
“Việc các ngươi cần làm lần này, đó là xây dựng lại cấu trúc bên ngoài của Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận."
"Về phần trung tâm bên trong pháp trận, với trình độ trận đạo của các ngươi thì vẫn còn quá sớm để tiếp xúc. Cái đó sẽ do đích thân ta xây dựng."
Dứt lời, Trương Chí Lương điểm về hư không trước mặt.
Một màn sáng chứa đựng mấy trăm hình vẽ chi tiết tiết kết cấu trận pháp hiện ra trước mắt mọi người.
"Lý Phàm, ngươi nói xem có những trận pháp cơ sở nào có trên hình vẽ này?” Trương Chí Lương chỉ mặt gọi tên.
Lý Phàm phân biệt một hồi rồi thong dong đáp: "Tụ Linh Trận, Cố Thủ Trận, Nhất Khí Trận..."
Nghe Lý Phàm trả lời xong, Trương Chí Lương hài lòng gật đầu.
Sau đó, y lần lượt giải thích chi tiết cho mọi người về phương thức kết cấu của tiết điểm.
Vì tránh hiềm nghi nên Bùi Đà cũng đã rời đi xa khỏi nơi này, giữ vững tư thế phòng hộ nơi này.
Ước chừng qua ba ngày ba đêm, Trương Chí Lương mới giảng giải rõ ràng hết những tiết điểm bên ngoài của Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận.
Tuy rằng Lý Phàm không thể hiểu hết toàn bộ nhưng nhờ bí thuật “Hoá Đạo Thần Nhất”, hắn cũng đã ghi nhớ toàn bộ.
"Trương đại sư, ta từng thấy đâu đó trong sách cổ có nói, thượng cổ có một trận pháp gọi là “Hóa Nguyên Chuyển Sinh Đại Trận”, không biết có quan hệ gì với “Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận” của Vạn Tiên Minh chúng ta không?” Lý Phàm nhân cơ hội hỏi.
Trương Chí Lương hơi ngẩn ra, có vẻ không nghĩ tới Lý Phàm sẽ hỏi vấn đề này.
"Ngươi cũng nghe nhiều biết rộng đấy, ngay cả trận pháp ít gặp bực này cũng biết.” Trương Chí Lương khen ngợi một câu, giải thích cho Lý Phàm: "Công năng hóa sinh trong Thiên Nguyên Hóa Sinh Trận chính là thoát thai từ Hóa Nguyên Chuyển Sinh Đại Trận thời thượng cổ."
“Có điều, hiện tại, trong cơ thể phàm nhân đều có Tiên Phàm chướng nên trận pháp cũng phải được sửa đổi tương ứng thì mới có thể sử dụng. Hiệu quả thực tế thì không còn được như trước. Nghe nói, Hóa Nguyên Chuyển Sinh Đại Trận trước kia có thể chuyển hoá nguyên khí của phàm nhân thành thọ quả để tu sĩ ăn."
“Đến thời nay, nó cũng chỉ còn một chút tác dụng như nâng cao nồng độ linh khí trong trận pháp, bồi bổ thân thể thôi."
Trương Chí Lương có chút tiếc nuối nói.
Tiếp theo, y phát tài liệu bày trận, ra lệnh mọi người tự xây dựng tiết điểm trận pháp.
Có cơ hội rèn luyện năng lực bày trận miễn phí, Lý Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Hắn lập tức bố trí trận pháp đến quên mình.
Cho tới nay, Lý Phàm đều chỉ học lý thuyết của trận pháp là nhiều, quả thực vẫn khá ít khi thực hành bày trận.
Bởi vậy, mới đầu hắn còn hơi xa lạ.
Tỷ lệ sai sót cũng tương đối cao.
Nhưng rất nhanh, Lý Phàm đã phát hiện ra thêm một điểm biến thái của “Hoá Đạo Thần Nhất”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận