Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 145: Duyên, diệu không thể tả

Lam Vũ nhất mạch cũng không phải là hậu nhân của Lam Vũ Tiên tôn.
Mà dùng để chỉ những thế lực khổng lồ có dây mơ rễ má với Lam Vũ Tiên tôn.
Lam Vũ Tiên tôn nắm Nguyên Đạo châu trong tay suốt mấy ngàn năm, tu sĩ thuộc hạ nhiều không kể xiết.
Đều chiếm giữ các chức vị chủ chốt trong Vạn Tiên Minh ở Nguyên Đạo châu.
Tuy hiện giờ, Lam Vũ Tiên tôn đã ngã xuống nhưng Lam Vũ nhất mạch vẫn sừng sững không ngã.
Vẫn nắm trong tay quyền thống trị tuyệt đối như cũ, người ngoài không cách nào lay động mảy may.
Tuy nhiên, không có kẻ thách thức bên ngoài.
Nhưng nội bộ của Lam Vũ nhất mạch lại loạn cả lên.
Lý do duy nhất của việc này vì tất cả mọi người, ai cũng đều muốn trở thành người làm chủ.
Trước đây, khi Lam Vũ Tiên tôn còn sống, đương nhiên nhất mạch này như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Nhưng hiện tại, Tiên tôn đã ngã xuống.
Các bộ dưới trướng của ông ta lại không ai phục ai.
Vì tránh đoạt vị trí chủ sự, bọn họ đánh nhau to.
Đến cả tu sĩ Hoá Thần cũng vì vậy mà ngã xuống.
Về phần tu sĩ Kim Đan hay Nguyên Anh đã chết thì càng nhiều vô số kể.
Các thế lực còn lại ở Nguyên Đạo châu đều vui sướng xem nội đấu của Lam Vũ nhất mạch.
Quần long vô thủ, thương gân động cốt.
Vì thế, bọn họ nhao nhao nổi lên ý đồ xấu.
Âm thầm kết minh, thừa dịp loạn phân chia địa bàn của Lam Vũ nhất mạch.
Nhất là công việc béo bở như giám sự, nhân viên của Sách Trận đường và Phù đường đều bị bọn họ thừa cơ đoạt lấy không ít.
Bị cắn một miếng thịt lớn, Lam Vũ nhất mạch mới rối rít bừng tỉnh.
Cuối cùng, các bộ cũng đành phải hoà hoãn thương nghị.
Sau khi thảo luận một phen, các bộ quyết định rằng ai có thể đoạt được “Thiên Đô Hoá Vũ Công” thì người đó lên làm thủ lĩnh.
Trước đây, tuy tất cả mọi người đều có cảnh giới Hoá Thần.
Nhưng không phải ai đánh nhau giỏi nhất là có thể khiến mọi người tin phục.
Mà còn phải tính đến các yếu tố như quan hệ, quản lý tài nguyên và các nhân tố khác.
Thế nhưng, dưới áp lực càng tăng đến từ bên ngoài, các bộ của Lam Vũ nhất mạch phải chấm dứt mối lo ngại trong nội bộ, cần tuyển ra một người lãnh đạo.
Vì thế, di nguyện của Lam Vũ Tiên tôn cũng trở thành điểm chung được tất cả mọi người đồng thuận.
Hợp Đạo chân công vốn cực kỳ trân quý.
Huống hồ gì, Lam Vũ nhất mạch hiện tại đã như quần long vô thủ.
Có thể tưởng tượng được, bọn họ tranh đấu kịch liệt đến mức nào.
Bảy năm đã trôi qua mà người chiến thắng cuối cùng vẫn còn chưa được định ra.
Trong đó, có hai vị thiên kiêu tuyệt thế với thực lực sàn sàn nhau, khó thể nào phân ra được thắng bại.
Một người tên là Độc Cô Khê, người còn lại tên là Độc Cô Thức.
Hai người này đều có tu vi Hoá Thần và là một cặp huynh đệ sinh đôi được Lam Vũ Tiên tôn nhận nuôi từ hơn năm trăm năm trước.
Họ đều có thiên phú dị bẩm, đều chỉ trong năm trăm năm, song song thành tựu cảnh giới Hoá Thần.
Tràng long tranh hổ đấu lần này có vô số tu sĩ cướp đoạt “Thiên Đô Hoá Vũ Công” nhưng duy chỉ có hai huynh đệ bọn họ cười đến cuối cùng.
Tuy vậy, vì Hợp Đạo chân công, dù là thân huynh đệ nhưng không ai nhường ai.
Trong vòng hai năm, cả hai người đấu hơn mười trận mà vẫn chưa thể phân ra thắng bại.
Tranh đấu giữa tu sĩ Hoá Thần vốn là điều hết sức hiếm thấy.
Chứ đừng nói đến tranh đấu giữa loại cao thủ đứng đầu Hoá Thần kỳ như hai huynh đệ này.
Vì thế, mỗi lần bọn họ tỉ thí đều hấp dẫn vô số tu sĩ đến xem chiến.
...
Sau khi nghe Phùng Mộc giới thiệu xong, Lý Phàm chậm rãi gật đầu.
"Lúc vừa đến đây, ta từng nhìn thấy xa xa có hai nhóm người chém giết vì một thứ gọi là Lam Vũ di bảo. Không biết Lam Vũ di bảo này là vật gì?”
Phùng Mộc giải thích: “Trước khi ngã xuống, ngoại trừ định ra điều kiện kế thừa công pháp, Lam Vũ Tiên tôn còn đóng gói tất cả vật dụng của mình vào từng chiếc hộp nhỏ màu xanh lam rồi phân tán ra khắp các nơi trong Nguyên Đạo châu cho người có duyên.”
“Những hộp nhỏ xanh lam này được mọi người gọi là Lam Vũ di bảo. Dù đều là di vật của Tiên tôn, nhưng những vật phẩm được đóng hộp lại thượng vàng hạ cám, cái gì cũng có. Có thể đó là một pháp bảo có uy lực cực lớn, cũng có thể là một chiếc ngọc bội bình thường.”
“Suy cho cùng, đó đều chỉ là vật ngoài thân của Tiên tôn, không thể nào so bì với Hợp Đạo chân công quý giá được. Vì vậy, mức độ thu hút của chúng không thể nào sánh bằng "Thiên Đô Hóa Vũ Công". ".
“Tuy vậy, những thứ này vẫn nhấc lên nhiều tràng huyết tinh lớn.”
Phùng Mộc cảm thán, nói.
Trong lúc đang nói chuyện, hai người cũng đã đi tới nơi Độc Cô Khê và Độc Cô Thức giao chiến.
Nơi này chính là một kiến trúc bạch ngọc hình tròn lơ lửng giữa chân trời, có tên là Thiên Đô Diễn Võ Trường.
Tương truyền rằng, kiến trúc này được chính tay Lam Vũ Tiên tôn xây dựng để làm nơi cho tu sĩ luận bàn.
Sau khi hai bên khiêu chiến tiến vào bên trong, bạch ngọc sẽ trở nên trong suốt, đồng thời, cảnh tượng chiến đấu trong diễn võ trường cũng sẽ được chiếu rọi lên bầu trời để tu sĩ bên ngoài có thể thấy rõ tất cả diễn biến xảy ra trong diễn võ trường.
Ngoài ra, chính không gian trong diễn võ trường này cũng kiên cố cực kỳ.
Giúp tu sĩ Hoá Thần có thể thi triển toàn lực, không cần phải bó tay bó chân vì lo lắng tạo thành những phá hoại không đáng có.
Hơn nữa, sau khi tỉ võ chấm dứt, bạch ngọc lại phát ra những tia sáng trắng giúp chữa trị vết thương của hai bên một cách nhanh chóng.
Có thể nói, tất cả chức năng của kiến trúc này đều được chế tạo riêng cho việc tỉ võ.
Lúc này, khu vực xung quanh Thiên Đô Diễn Võ Trường đã có vô số tu sĩ đến vây xem.
Ai nấy đều ngửa đầu chỉ trỏ, nói chuyện thảo luận rôm rả.
Trên không trung, hình chiếu chiến đấu của hai huynh đệ Độc Cô chiếm hơn nửa màn trời.
“Người mặc y phục màu trắng chính là Độc Cô Khê, còn người mặc quần áo màu đen chính là Độc Cô Thức.” Phùng Mộc biết đây là lần đầu Lý Phàm đến đây nên nhiệt tình giới thiệu cho hắn.
Lý Phàm nhìn ra phía xa, thấy bóng dáng của hai bên đan xen vào nhau, chỉ có thể nhìn ra mơ hồ có hai sợi tơ đen và trắng đang quấn loạn.
Mỗi một lần bọn họ va chạm đều hình thành từng vòng xoáy vặn vẹo quỷ dị.
Một lát sau, vòng xoáy sẽ chậm rãi biến mất.
Tuy nhiên, khi huynh đệ Độc Cô không ngừng giao thủ, từng vòng xoáy lại liên tục được sinh ra trong Thiên Đô Diễn Võ Trường.
Không gian bên trong dường như đã trở thành một hải vực vô cùng nguy hiểm.
So với cảnh chiến đấu đơn giản và thô bạo của những Hoá Thần trong Tùng Vân Hải lúc trước, trận chiến của hai huynh đệ Độc Cô lại có vẻ “trừu tượng” hơn đôi chút.
Nhưng dần dần, Lý Phàm cũng đã nhận ra được vài quy luật.
Độc Cô Khê này lấy thủ làm công, công thủ vẹn toàn.
Còn Độc Cô Thức lại nhuệ ý tràn trề, tấn công cực mạnh.
Thực lực của hai người tương đương nhau, vả lại cũng hết sức hiểu biết lẫn nhau.
Khó trách hai người này đấu lâu như vậy mà còn chưa phân được thắng bại.
...
Trên bầu trời, trận chiến càng ngày càng kịch liệt.
Tu sĩ bên dưới cũng xem đến say sưa.
Về phần Lý Phàm, khi đang xem cuộc chiến, hắn lại phát hiện ra sắc mặt của Phùng Mộc bên cạnh có vẻ cổ quái.
Đang lúc tò mò chuyện gì xảy ra, một đoạn trò chuyện rơi vào trong tai hắn.
“Ruột thịt cùng mẹ sinh ra, vốn nên tương thân tương ái. Hiện giờ, lại vì một môn công pháp mà chém giết lẫn nhau. Ai, mặc dù đó là cường giả Hoá Thần, nhưng ta lại khinh thường bọn họ!”
“Hiền huynh nói đùa, đây chính là Hợp Đạo chân công. Độ quý giá của nó há phải thứ tu sĩ Trúc Cơ nho nhỏ như chúng ta có thể đo lường được?”
“Công pháp Hợp Đạo thì sao? Bộ thiên hạ chỉ có một môn này thôi à? Huynh đệ kết bái như hai người chúng ta mà còn có thể thân thiết, nhường nhịn lẫn nhau. Bọn họ là huynh đệ ruột thịt, cớ sao không thể làm được?”
“Ha ha..."
“Hiền đệ làm ra vẻ mặt đó là có ý gì. Đệ yên tâm, nếu có ngày chúng ta cùng lúc phát hiện ra công pháp, dù cho nó trân quý cỡ nào, ta tất sẽ nhường cho đệ trước, không tranh với đệ!”
Một câu nói đầy chính khí lẫm liệt như thế khiến người khác phải ghé mắt, tự động sinh ra sự kính nể.
Riêng Lý Phàm thì lại cảm thấy giọng nói của hai người này nghe có vẻ quen quen.
Ngay lập tức, hắn ngoảnh đầu nhìn về phía hai người đang trò chuyện kia.
Khi thấy rõ bộ dạng của hai người nọ, mặc dù có tâm tính vô cùng thành thục, Lý Phàm cũng không khỏi cười ra thành tiếng.
Hoá ra, hai người này đúng là người quen cũ của Lý Phàm.
Chính là: Khấu Hồng!
Đạo Huyền Tử!
Kiếp này, sớm gần hai mươi năm gặp nhau.
Lý Phàm không kiềm được tự cảm thán trong lòng:
“Quả thật là…”
“Duyên, diệu không thể tả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận