Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 239: Dược đỉnh quay về Huyền Hoàng giới

Sau khi kiểm nghiệm xong sự lột xác đến từ độn pháp của bản thân. Diệp Phi Bằng lại bắt đầu thử nghiệm với những lĩnh ngộ khác mà không biết mệt mỏi.
Phong nhận, phong lao, phong bạo…
Sau khi được trộn lẫn với Thanh Phong Chân Ý, tuy thực lực của bản thân y vẫn còn kém xa Thanh Phong nhưng so với uy năng của pháp thuật tầm thường, những chiêu thức này đã mạnh hơn rất nhiều.
Trong mắt Lý Phàm, biểu hiện cụ thể là những pháp thuật được Diệp Phi Bằng có tu vi Luyện Khí kỳ này có lực phá hoại gần như tiệm cận Trúc Cơ trung kỳ.
Tuy nhiên, Thanh Phong Chân Ý này và Thiên Sát Kiếm Ý được Trương Hạo Ba lĩnh ngộ lúc trước.
Ai mạnh ai yếu thì thật khó trả lời.
Nếu là Lý Phàm thì hắn vẫn sẽ lựa chọn Thiên Sát Kiếm Ý.
Dù sao thì về mặt sát thương, Thanh Phong vẫn yếu hơn Thiên Sát kiếm không chỉ một bậc.
Lý Phàm luôn hành sự cẩn thận, bình thường hắn sẽ không ra tay trực diện với người khác.
Một khi hắn đã ra tay thì đó chắc chắn là cục diện “ngươi không chết thì ta vong”.
Vậy nên, Thiên Sát Kiếm Ý vẫn thích hợp với hắn hơn Thanh Phong Chân Ý.

Sau khi diễn luyện xong, dù thực lực tiến bộ vượt bậc nhưng Diệp Phi Bằng không định trở lại hoang đảo để diễu võ giương oai.
Thay vào đó, y lặng lẽ quay lại không gian thần bí kia.
Lại đợi một khoảng thời gian, y nuốt thêm một tia sáng xanh có vẻ khá yếu khác một lần nữa.
Đáng tiếc, từ vẻ mặt tiếc nuối kia, hình như y không thu hoạch được gì.
Sau đó, tiểu mập mạp mới hết hy vọng, chậm rì rì trở lại hoang đảo khiêu chiến Tiêu Hằng.
Tiêu Hằng không ngờ Diệp Phi Bằng chỉ ra ngoài một chuyến thôi mà thực lực của y lại biến hóa to lớn đến vậy.
Tiêu Hằng không kịp phòng ngừa, dù đã phát huy uy năng của Định Hải thần kiếm đến mức tận cùng nhưng y cũng chỉ có thể kiên trì được gần nửa ngày, cuối cùng vẫn bại trận.
Lần đầu tiên so tài thắng Tiêu Hằng, Diệp Phi Bằng đắc ý cười ha ha, vỗ vỗ bả vai của Tiêu Hắng, ngâm nga mấy câu rồi lắc lắc mình rời đi với vẻ sung sướng ra mặt.
Nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Phi Bằng, mới đầu Tiêu Hằng cảm thấy vô cùng kinh hãi, không thể nào tin nổi.
Nhưng sau đó, sắc mặt của y dần trở nên nghiêm túc.
Y không nói hai lời, im lặng trở về tu luyện.
Dưới sự khởi xướng của y, bầu không khí trên hoang đảo vốn ồn ào náo nhiệt này cũng dần dần trở nên nghiêm túc.
Hoạt động vui chơi đùa giỡn hàng ngày cũng ít đi nhiều, đám người Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba cũng bắt đầu vất vả cần cù tu luyện.
“Rất tốt, đúng là có áp lực thì mới có động lực mà.”
“Mặc dù tiểu mập mạp kia làm người không ra sao cả, nhưng nó vừa vặn có thể vào vai một con cá nheo chuyên đi khiêu khích người khác.”
“Từ phương diện này, mình đầu tư không lỗ chút nào.”
Lý Phàm thu hết tất cả sự việc vào trong mắt, vô cùng vừa lòng gật gù.
Mấy đứa nhóc này đang rất cố gắng tu hành, bản thân Lý Phàm hắn cũng không thể chậm trễ.
Thu hồi lực chú ý, Lý Phàm lại chìm vào khổ tu.
Trung tuần năm 15 sau Lưu Điểm.
Một vệt sao băng chiếu sáng phía chân trời.
Rất nhanh, nó đã xẹt ngang qua không trung, biến mất không thấy đâu.
Khi nhìn thấy nó, tất cả tu sĩ đều cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu.
Một vài tu sĩ muốn truy tìm tung tích của nó nhưng không thu hoạch được gì.
Hiện giờ, toàn bộ tu tiên giới chỉ có mình Lý Phàm biết ngôi sao băng này là Dược Vương từng phá giới mà đi trong quá khứ.
Những bố cục của Tiêu Tu Viễn mấy năm nay cũng dần phát huy hiệu quả.
Rất nhiều tu sĩ đột nhiên nhớ đến một tin tức mà khi mới nghe họ chỉ xem như trò cười: Dược Vương đỉnh sắp trở về Huyền Hoàng Giới, chỉ có người mang theo Tiểu Dược Vương đỉnh thì mới có tư cách đi vào.
Thế nên, bọn họ bắt đầu bàn tán:
“Không lẽ ngôi sao băng này chính là Dược Vương đỉnh?”
Mặc dù hiện tại đây chỉ là phỏng đoán vô căn cứ nhưng không thể ngăn cản bọn họ tiến hành xác minh.
Bởi thế, một vài tu sĩ giỏi thôi diễn và tính toán, một phần vì tò mò, một phần vì được người nhờ vả giao phó, bắt đầu suy tính lai lịch của ngôi sao băng.
Tuy nhiên, có một chuyện mà không ai ngờ đến đã xảy ra, dường như viên sao băng này có mang theo một lực lượng thần bí.
Mọi thôi diễn có liên quan đến nó đều kết thúc trong thất bại.
Chúng đều mất đi hiệu lực, giống như thiên cơ đã bị đảo loạn, tất cả tính toán đều trở thành mớ hỗn độn.
Cưỡng ép thôi diễn không chỉ không thu được kết quả, mà ngược lại, còn phải nguy hiểm bị phản phệ.
Tuy vậy, điều này lại càng khơi dậy sự tò mò của các tu sĩ.
Cho dù viên sao băng này không phải Dược Vương đỉnh thì nó cũng ẩn chứa một bí mật rất lớn.
Dưới sự mê hoặc của cơ duyên bí ẩn này, vô số tu sĩ bắt đầu hành động, truy tìm tung tích của sao băng.
Lúc này, trong Thiên Huyền kính, phân thân Lâm Phàm, vốn đang dùng chính thân thể của mình để thử nghiệm khai phá mật tàng của cơ thể, thì lại nhận được tin nhắn từ Tiêu Tu Viễn.
“Có biến! Có biến! Lâm Phàm đạo hữu, số người nhờ ta tư vấn về Tiểu Dược Vương đỉnh đã tăng gấp mấy lần!”
“Ngôi sao băng này thật sự xuất hiện không thể đúng lúc hơn!”
“Ta đang lo mấy biện pháp khi trước hiệu quả quá kém đây!”
Lâm Phàm ho nhẹ, hỏi: “Ngươi bán tiểu đỉnh trong tay ra rồi?”
“Hử? Hình như giọng của đạo hữu có vẻ suy yếu? Có phải bị thương hay không?” Tiêu Tu Viễn không trả lời ngay, hơi tò mò, hỏi.
“Khụ khụ, không sao, chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn lúc tu luyện mà thôi. Không có gì đáng ngại.” Lâm Phàm nhẹ nhõm đáp lời.
Lúc này, Tiêu Tu Viễn trở về vấn đề chính: “Ha ha, đạo hữu yên tâm, đã chuẩn bị lâu vậy rồi, sao ta có thể bán chúng dễ dàng như vậy cơ chứ.”
“Con đường tăng giá của những Tiểu Dược Vương đỉnh này chỉ mới bắt đầu mà thôi.”
”Bước tiếp theo, ta định làm theo kiến nghị của đạo hữu, mời một vị đại sư về chứng nhận cho mấy tiểu đỉnh kia.”
“Chờ đến khi bầu không khí đạt đến cao trào, ta lại tìm người hợp tác mở một cuộc đấu giá với quy mô long trọng.”
“Trước hết bán ra một cái tiểu đỉnh trong lần đấu giá đầu tiên để thăm dò tình hình giá cả thị trường như thế nào đã.”
“Đạo hữu thấy kế hoạch của ta có được không? Có chỗ nào cần cải tiến chăng?”
Kể từ ngày được Lý Phàm hiến kế, Tiêu Tu Viễn vô cùng ngạc nhiên và kính sợ, cho rằng Lý Phàm là bậc kỳ tài hiếm có trong thương đạo.
Vì vậy, y rất coi trọng ý kiến của Lý Phàm.
Lý Phàm không phát biểu ý kiến ngay. Trong Thiên Huyền kính, hắn bắt đầu liên kết tất cả các chuỗi sự kiện đã xảy ra gần đây có liên quan đến ngôi sao băng.
Sau khi trầm ngâm suy nghĩ một hồi, lúc này hắn mới mở lời: “Khà khà, tình hình thay đổi. Theo ta thấy, không cần mời người diễn thuyết nữa.”
“Ngôi sao băng kia có thể che chắn thiên cơ, đây chính là lời tuyên truyền tốt nhất.”
“Thần bí sẽ đẩy sự tưởng tượng lên cao, thương phẩm mới càng có giá trị.”
“Nếu thật sự phải hành động thì không bằng đạo hữu thỉnh vị đại sự diễn thuyết này ngậm miệng im lặng.”
Tiêu Tu Viễn sửng sốt, hỏi bằng giọng khó hiểu: “Ngậm miệng im lặng là có ý gì?”
Lý Phàm cười nhẹ: “Khi diễn thuyết giới thiệu lai lịch của Tiểu Dược Vương đỉnh, hãy làm vị đại sư này bị phản phệ, thân bị trọng thương.”
“Khiến cho y không thể không ngơi một thời gian.”
Tiêu Tu Viễn suy nghĩ rồi cũng phát hiện ra diệu dụng của việc này.
“So với việc nghe người khác tuyên truyền, phần lớn mọi người càng tin vào trí tưởng tượng của chính mình hơn. Cách này của đạo hữu rất hay, thật kỳ diệu!”
Tiêu Tu Viễn khen ngợi không ngớt.
“Ừm, khi tổ chức hội đấu giá, đạo hữu cũng không cần làm mấy việc như nhờ người âm thầm nâng giá.”
“Thậm chí, sau khi hội đấu giá kết thúc, đạo hữu còn phải đảm bảo an toàn cho tu sĩ mua được Tiểu Dược Vương đỉnh, không được để cho chuyện giết người đoạt bảo xảy ra.”
“Tóm lại, hội đấu giá lần đầu tiên không quan trọng được nhiều lợi nhuận hay không.”
“Chủ yếu là phải đảm bảo tuyên truyền danh tiếng của Tiểu Dược Vương đỉnh ra khắp mọi nơi.”
Lý Phàm bày mưu tính kế cho Tiêu Tu Viễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận