Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 806: Trời ban song sinh hồ

“Cửu Sơn bay không được, tu sĩ ngẩng mặt lên trời thán. Quả nhiên là cảnh tượng hiếm có!”
“Sơn mạch hùng vĩ cỡ này, châu vực bình thường nếu có ngọn núi thôi đã đủ để nổi danh thiên hạ. Mà nơi đó lại có hẳn chín ngọn núi!”
Thiếu niên áo trắng chậm rãi đi đến dưới chân núi Thiên Lao, cảm thán liên tục.
Thiếu niên có làn da trắng nõn, khá tuấn lãng. Chỉ là trong mắt thỉnh thoảng lộ ra sự nghiêm nghị không hợp với lứa tuổi.
Trên cổ của hắn đeo một dây thừng dài bện chặt lại.
Một hồ lô màu xanh được buộc vào một đầu của dây thừng.
Thiếu niên lắc lư hồ lô, sau đó rút nắp ra, đưa miệng hồ lô để ngay phía trước dãy núi Thiên Lao.
Hơi điều chỉnh phương hướng, lúc này hắn mới cảm thấy hài lòng nhẹ gật đầu.
“Thu!”
Trong miệng khẽ quát một tiếng, chỉ thấy loạt hư ảnh lướt qua, núi Thiên Lao cao ngất ở nơi xa bị hút vào trong hồ lô xanh này.
Thiếu niên đưa miệng hồ lô đến gần mũi, cẩn thận ngửi.
“Quả nhiên là tuyệt cảnh!”
Cả khuôn mặt là vẻ say mê.
Thế mà sau một khắc, nét mặt của hắn lại đột nhiên cứng đờ, cơ thể ngay lập tức không cách nào động đậy được.
Một bóng người từ từ hiện ra ở phía sau hắn, vươn tay lấy đi hồ lô xanh trong tay hắn.
“Thiên Cảnh Bảo Hồ, thứ đồ này khá được đấy.” Người kia cười khằng khặc quái dị nói.
Trong mắt thiếu niên nhất thời lóe lên chút hoảng sợ.
Lý Phàm lệnh cho Thiên Dương dẫn theo thiếu niên, bản thân thì thu lấy Bảo Hồ.
“Thương Thiên Tứ, thành viên của ‘Sơn Hà Hiên’ Tiên Minh. Mười tám tuổi Kết Đan, có thể xưng là thiên tài tuyệt thế.”
“Xen lẫn với kỳ vật Thiên Cảnh Bảo Hồ, có thể hấp thu cảnh tượng non nước Huyền Hoàng vào trong đó. Tạo ra một bản sao gần giống hệt bên trong hồ lô, chỉ là thay đổi kích thước to nhỏ.”
“Thậm chí chỉ bằng một suy nghĩ để du hành qua các địa điểm bên trong Thiên Cảnh Bảo Hồ. Nếu không phải ta có thần thông trói trùng, cho dù là cảnh giới Hóa Thần cũng chưa chắc có thể dễ dàng bắt được hắn như vậy.”
Thần niệm của Lý Phàm quan sát vào bên trong Thiên Cảnh Bảo Hồ, chỉ thấy một đám mây mù lượn lờ bên trong, cảnh tượng non nước chi chít bên trong.
Trong đó có vài cảnh chẳng xa lạ gì với Lý Phàm.
Ví dụ như mười dãy núi Thái Hoa, Thiên Linh Thiên Thủy.
Mà Thương Thiên Tứ vừa mới hấp thu núi Thiên Lao vào Thiên Cảnh Bảo Hồ cũng ở trong đó!
“Mới vừa vào Kim Đan đã dám một thân một mình đơn độc làm loạn châu Cửu Sơn. Quả nhiên là nghé con mới sinh không sợ cọp.”
“Chẳng qua nếu không có ta, chuyện xảy ra tiếp theo đây, thật sự hắn sẽ cầm kịch bản của nhân vật chính.”
“Trong quá trình du lịch, đúng lúc gặp phải Ngũ Lão hội đánh bất ngờ.”
“Có Linh Nguyên giáo nội ứng ngoại hợp, Ngũ Lão hội đã phái trọng binh phong tỏa châu Cửu Sơn từ lâu, cho vào chứ không cho ra. Cũng chặn truyền tin, tin tức bình thường căn bản là không thể nào truyền đi được. Chỉ mong có thể kéo dài thời gian lâu thêm. Binh chú trọng nhanh chóng, trước đó Vạn Tiên Minh kịp thời phản ứng, trong một lần hành động đã đoạt lấy châu Cửu Sơn.”
“Ai biết chẳng có may mắn, hết lần này tới lần khác gặp phải dị loại cỡ Thương Thiên Tứ này. Vậy mà có thể dựa vào thứ đồ động sinh dịch chuyển túc thời ở châu Cửu Sơn đang không thể nào truyền tống được.”
“Cho nên tin tức bị lộ ra, thất bại trong gang tấc.”
Lý Phàm suy ngẫm, nhớ lại tin tức về chuyện này mà Vạn Tiên Minh đã tuyên bố kiếp trước.
“Chẳng qua cũng không thể đảm bảo đây là toàn bộ chân tướng.”
“Còn cần phải quan sát thêm.”
“Còn tiểu tử này...”
Lý Phàm xoay đầu lại, liếc nhìn Thương Thiên Tứ không thể động đậy.
Thiên Dương ra hiệu, đưa tay đánh ngất đi. Sau đó Lý Phàm búng nhẹ, một tia sáng đỏ bao hàm tinh huyết của bản thân, thoáng chốc bay vào bên trong cơ thể của đối phương.
Chính là thuật ‘Độ Huyết Duyên’ có thể ảnh hưởng tâm trí.
“Vạn Giới Liên Hợp hội, chỉ có ta một mình ta thì không đủ. Thiên tài như thế, dùng để làm đại diện thì không gì thích hợp bằng.”
Đứng trên người Thiên Dương, Lý Phàm bay tới đỉnh núi Thiên Lao.
Tiện tay bố trí trận pháp che giấu khí tức ở quanh thân, sau đó đưa mắt nhìn về phía xa, chờ đợi đại quân của Ngũ Lão hội tiến đến.
“Sẽ sớm thôi.”
Trong khi chờ đợi, Lý Phàm bắt đầu nghiên cứu Thiên Cảnh Bảo Hồ vừa lấy tới tay.
Thứ này tuy là thứ đồ đồng sinh của Thương Thiên Tứ, nhưng bản thân hắn lại chẳng biết tại sao vẫn chưa dùng nó để xây dựng đạo cơ.
Mà xem nó như một bảo bối bình thường, mang theo bên cạnh.
Thần thức của Lý Phàm chui vào bên trong hồ lô xanh, cố gắng tiếp xúc với cảnh tượng non thủy trong đó. Nhìn xem có thể xuyên qua cảnh tượng bên trong bất kỳ lúc nào giống với Thương Thiên Tứ hay không.
Không biết sao bọn chúng không thèm để ý Lý Phàm, không có chút phản ứng nào.
“Không cách nào dùng linh khí luyện hóa. Ngay cả Hoàn Chân cũng không thể cảm ứng hấp thu...”
“Xem ra thật sự bảo bối riêng của tên này.”
Lý Phàm sau khi thử xong mà chẳng có kết quả, khẽ lắc đầu từ bỏ.
“Loại bảo vật này đều không dùng đến Trúc Cơ. Vậy kỳ vật Trúc Cơ của hắn là thứ gì?”
Lý Phàm đi đến trước mặt Thương Thiên Tứ đang hôn mê, cẩn thận tra xem.
“Hửm?” Sau một lát, ánh mắt của Lý Phàm lộ ra vẻ khác lạ.
Bên ngoài Kim Đan của Thương Thiên Tứ bất ngờ khắc hình một hoa văn hồ lô màu vàng.
Hình dáng giống y đúc với Thiên Cảnh Hồ Lô, chỉ là khí tức càng thêm huyền ảo, lộng lẫy.
“Hồ lô song sinh? Thú vị.”
Ánh mắt Lý Phàm lóe lên.
Có điều hắn cũng không có ý định trực tiếp ra tay cướp đoạt.
Thứ nhất là vì giữ lại Thương Thiên Tứ này còn có chút tác dụng.
Thứ hai thì kỳ vật xen lẫn này, đa phần là cùng một dạng với Thiên Cảnh Hồ Lô. Chính là đồ của riêng cá nhân, không đoạt được.
“Có lẽ giống với hóa thân Thiên Đạo của Bạch tiên sinh vậy, mượn dùng thì không có vấn đề gì. Còn mình thì không được.”
Bảo vật ở trước mắt, lại không có phúc hưởng thụ.
Nhưng trong lòng Lý Phàm lại chẳng có chút vội nào cả.
Chỉ là híp mắt, yên lặng cảm nhận quá trình Độ Huyết Duyên bên trong cơ thể Thương Thiên Tứ.
Khi Thương Thiên Tứ nhàn nhã tỉnh dậy, lại nhìn về người thần bí đã bắt mình ở phía trước, sợ hãi trong lòng đã biến mất không thấy gì nữa.
Mà thêm phần thân thiết và kính trọng.
“Thiếu niên, ngươi cảm thấy Vạn Tiên Minh thế nào?” Giọng nói của Lý Phàm quái dị mà hỏi.
“Hả?” Thương Thiên Tứ hơi sửng sốt, không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.
Hắn theo bản năng trả lời: “Vạn Tiên Minh rất tốt! Mỗi người đều có công pháp tu luyện, còn không cần lo lắng an toàn của sinh mạng...”
Lý Phàm hừ lạnh một tiếng, cắt ngang: “Tốt? Ngươi không nhìn thấy có bao nhiêu tu sĩ vất vả bận rộn nửa đời người. Chỉ vì một môn công pháp? Nếu là pháp môn chân chính thì cũng được đi.”
“Hết lần này tới lần khác bọn họ còn muốn dùng công pháp để buôn bán. Một công pháp Trúc Cơ, tu đến Kim Đan lại phải đổi công pháp mới. Nguyên Anh, Hóa Thần càng phải như vậy!”
“Chỉ vì xem tu sĩ chúng ta như trâu ngựa!”
Thương Thiên Tứ đang muốn phản bác, lại bị Lý Phàm điểm vào mi tâm.
Trong một chớp mắt, vô số cảnh tượng tu sĩ tầng dưới vì một chút độ cống hiến mà vất vả vùng vẫy giành sự sống ào ào xuất hiện trong đầu của hắn.
Một đời thiên kiêu Thương Thiên Tứ đương nhiên không biết tu sĩ có tư chất thường thường phải từng bước một từ người phàm đi đến Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan...
Rốt cuộc sẽ khó khăn cỡ nào.
Rất nhiều người thậm chí cả một đời đều bị kẹt ở cảnh giới mà hắn dễ dàng phá vỡ. Không tiến thêm được.
Lần đầu tiên trong đời hiểu rõ được những thứ này, tâm trí của Thương Thiên Tứ bị đả kích mãnh liệt, rung động khó tả.
Lý Phàm lại tiếp tục dùng ngôn ngữ mê hoặc.
Từ từ, ánh mắt của Thương Thiên Tứ dần dần xuất hiện biến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận