Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1185: Thánh Sư truyền chí đạo

Ngay tại thời điểm Lý Bình trao đổi với Ân thượng nhân, dấu hiệu sinh mệnh của thiếu niên tóc đen tự tìm ra một con đường Hỗn Nguyên Kim Đan nhanh chóng suy yếu. Cuối cùng hoàn toàn mất đi toàn bộ sức sống.
Nhưng mà không phải là chết.
Thiếu niên tóc đen vẫn lẳng lặng ngồi chỗ đó, thể lực linh lực tự vận chuyển.
Dồi dào, huyền bí.
“Đáng tiếc không thể kiên trì. Hoàn toàn đồng hóa với ý thức động thiên, mất đi tự ngã rồi.” Ân thượng nhân thở dài một tiếng, trên mặt tràn đầy nuối tiếc.
“Thực lực của hắn vốn quá yếu, mục tiêu lựa chọn cũng không hợp lý. Nếu như chọn cái động thiên hơi nhỏ bên cạnh, nói không chừng còn có thể may mắn tránh khỏi.”
Tầm mắt Lý Bình cũng dừng lại trên người thiếu niên tóc đen, thật lâu sau cũng không rời đi.
“Tên hắn là gì?”
“Khuất Vấn Thiên.”
“Tên rất hay. Có điều vẫn còn một chuyện ta chưa hiểu.” Giọng Lý Bình vang vọng trong mật thất trống trải: “Dựa vào cảnh giới Trúc Cơ, thật sự có vận may có thể đoạt tạo hóa động thiên ư? Cái động thiên biến mất đó tên là Uyên Hoang. Tuy nhìn từ Đại Khải qua thì không lớn, nhưng kích thước của Uyên Hoang cũng gần tương đương với một nửa Đại Khải tiểu thế giới...”
“Có thể là tiểu tử này có thiên phú dị bẩm đi.” Ân thượng nhân im lặng hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ có thể trả lời như vậy.
“Ngươi phải biết, người với người không giống nhau. Có một vài chuyện chúng ta hoàn toàn không thể hoàn thành được nhưng ở trong mắt người khác lại chẳng qua chỉ là tiện tay. Chuyện Khuất Vấn Thiên mở ra con đường Hỗn Nguyên Kim Đan này, tuy định trước chỉ có thể để cho một phần vô cùng nhỏ người đi, nhưng cũng đã dẫn lối cho ta.”
Ân thượng nhân nhìn về phía Lý Bình, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Ngươi nói không sai, muốn làm tan rã hoàn toàn địa vị thống trị của tân pháp truyền pháp thì tân pháp của chúng ta định trước không thể là một con đường nhỏ, chật vật.”
“Năm đó tuy đạo truyền pháp tu hành có thể lan nhanh như lửa cháy, truyền khắp toàn bộ Huyền Hoàng trong nháy mắt, dưới sự chèn ép của thập tông mà vẫn liên tục không ngừng như cũ, cuối cùng thành công, còn không phải là bởi vì nó gần như không có ngạch cửa gì hay sao? Người người đều có thể thu hành, mới là thuộc tính mà tân pháp phải có.”
“Ta nghĩ, sở dì Khuất Vấn Thiên có thể đột phá cảnh giới trên căn bản của ‘dựa ta trúc cơ’, là bởi vì đoạt tạo hóa của thế giới động thiên. Suy luận ngược lại, tạo hóa của thế giới hẳn là điểm mấu chốt nhất của Hỗn Nguyên Kim Đan.”
Tốc độ nói chuyện của Ân thượng nhân càng lúc càng nhanh, vẻ mặt cũng trở nên có phần hưng phấn.
“Không cần mượn đến ngoại vật, người người đều có thể tu hành, tạo hóa của thế giới...”
“Tổng hợp ba loại điều kiện tất yếu này lại, là có thể nhìn thấy cảnh tượng của Hỗn Nguyên Kim Đan trong lý tưởng chân chính!”
Ân thượng nhân vung tay lên, từng hư ảnh gương mặt ngây thơ của đứa trẻ xuất hiện trước mặt hai người.
“Đoạt lấy tạo hóa của thế giới cũng không phải vì tạo hóa bản thân, mà là cần diễn biến của tạo hóa. Tạo hóa của thế giới đối với người bình thường là loại tồn tại huyền diệu khó hiểu khó giải thích, chỉ có thể thông qua ‘Thôn phệ’ cưỡng ép chiếm làm của riêng, hóa thành một bộ phận của bản thân rồi chậm rãi lĩnh ngộ.”
“Nhưng nếu có một Chí Thánh chi sư ân cần dạy bảo, truyền thụ từng lĩnh ngộ đối với tạo hóa của thế giới tường tận không gì sánh được...”
“Ta thấy, tuy là đồng tử non nớt cũng có thể ngộ kỳ đạo!”
Ân thượng nhân chắc chắn nói.
Nhìn ánh mắt Lý Bình có chút hơi không tin, hắn nói:
“Phương pháp dựa ta trúc cơ, người ở bên ngoài nhìn thì thấy phức tạp, không thể tưởng tượng nổi cỡ nào? Nhưng đối với mấy đứa trẻ ta dạy dỗ và được tiếp xúc từ nhỏ, đồng thời trong nhận thức chỉ có một loại phương pháp tu hành, mấy thứ đấy lại không khó học cho lắm. Nhất là sau khi trong đó có một người Dựa ta trúc cơ thành công thì lập tức giống như bình cảnh bị phá vỡ, người thành công liên tiếp xuất hiện.”
“Dựa ta trúc cơ như vậy, Hỗn Nguyên Kim Đan cũng thế.”
“Huống chi, tân pháp mới cần phải dựa vào những người khác nhau, bắt chước thay đổi của thế giới trong cơ thể để thành tựu Hỗn Nguyên, chứ chưa chắc phải thật sự theo đuổi cực hạn. Dẫu sao thế giới có lớn có nhỏ, thiên tư, tiềm lực của tu sĩ cũng có cao có thấp, có thể phát huy hoàn toàn tiềm năng của bản thân, như vậy cũng đã đủ rồi...”
“Thứ cần duy nhất chính là, đi đâu tìm được một vị Chí Thánh chi sư như vậy. Không chỉ có trình độ hiểu biết đối với thế giới của bản thân đạt tới mức đỉnh cao, mà còn không chút giấu giếm nào, kiên nhẫn đem hết toàn bộ lĩnh ngộ của bản thân chia sẻ cho người khác...”
Ân thượng nhân vừa nói vừa nhìn về phía vị Thiên Mệnh Thánh Hoàng trước mắt.
“Tuy ta bằng lòng làm thầy thiên hạ, nhưng mà...”
Giọng nói Lý Bình hơi dừng lại.
“Lĩnh ngộ của bản thân ta với thế giới chi đạo cũng không đủ sâu, làm sao dạy cho người khác được?”
“Ta nhìn toàn bộ Huyền Hoàng giới, người có đủ tư cách có thể làm thầy này e là chỉ có mình Truyền Pháp thiên tôn mà thôi? Bảo Truyền Pháp tự phản bội bản thân?”
“Con đường Hỗn Nguyên Kim Đan của đạo hữu còn phải cẩn thận suy nghĩ thêm.”
Ân thượng nhân cũng vô lực phản bác, trong mắt lóe lên vẻ không cam lòng và mê mang.
Lý Bình vui vẻ tiến đến, mất hứng mà về.
Để lại Ân thượng nhân tại chỗ, đi về một mình.
Sau khi trấn an Bách Hoa đạo nhân vội vã chạy đến vì cho rằng Huyền Hoàng giới gặp phải tập kích của Vạn Tiên Minh, còn đang tìm kiếm kẻ địch.
Hơn nữa thưởng cho nàng một ít nguyên lực màu vàng coi như khen thưởng.
Là kết tinh tu vi thuần túy, nguyên lực màu vàng đối với Bách Hoa có thể năng lượng thuần đúng là vật đại bổ.
Bách Hoa nói cảm ơn trước, sau đó trịnh trọng hấp thu.
“Ơ? Đạo hữu, lần này ngươi cho...”
Sau khi dùng xong nguyên lực màu vàng, Bách Hoa đạo nhân còn chưa kịp nói xong một câu trọn vẹn đã biến thành kêu lên đầy khó tin.
“Tại sao lại đặc như vậy?”
“Thậm chí giống như là...”
“Tinh túy nguyên lực?!”
Vẻ mặt Bách Hoa đạo nhân tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Lý Phàm.
Thân lưu ly của nàng ngày càng trở nên sáng chói, ngưng tụ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Ám thương nhiều năm dần dần được tu bổ, thậm chí sự liên hệ như có như không vì bị hồ câu cá bắt được, dù sau này đã chạy khỏi cũng không biến mất dường như cũng đều được nguyên lực màu vàng cọ rửa, tạo nên thay đổi cực kỳ nhỏ.
Tương ứng với đó, Bách Hoa đạo nhân nhìn Thánh Hoàng vô diện trước mặt, bóng người vô cùng thâm thúy kia cũng từ từ khắc ghi vào trong lòng.
Lý Bình không giải thích gì mà chỉ để lại cho Bách Hoa một bóng lưng cực kỳ thần bí.
“Hắn, chẳng lẽ đã đến gần Chân Tiên kỳ đến thế?”
“Sao lại thế được?”
Trong lòng Bách Hoa cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nhưng nguyên lực màu vàng vượt xa lực lượng phàm tục trong cơ thể giống như chứng cứ tốt nhất cho suy đoán của Bách Hoa.
Là phân thân, cảnh giới của Lý Bình đương nhiên không thể vượt qua được bản tôn.
Hắn vẫn dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh, thậm chí đại đa số chiến lực đều đến từ khí vận của thánh triều Đại Khải, còn thực lực của bản thân thì yếu đến đáng thương.
Tuy hắn có thể chế tạo ra tinh túy năng lượng màu vàng gần như sánh ngang với tinh túy nguyên lực, nhưng đó là dựa vào một đám người đặc thù.
Dưới chỗ của Thánh Hoàng, nơi cực sâu dưới lòng đất.
Mịt mù tăm tối, không có một tia sáng ánh mặt trời.
Thế mà lại có một đám người không bị chút ảnh hưởng nào sống ở nơi này.
Mỗi ngày trừ trải qua cuộc sống bình thường ra, việc quan trọng nhất chính là cầu nguyện với tượng đá Thánh Hoàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận