Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 394: Mười năm lại đoàn tụ

Trên mặt Hoàng Phủ Tùng tuy có hơi tiếc nuối nhưng mục đích của chuyến hiển nhiên đã đạt tới.
“Đi, có ‘Lạc Tinh Thần Kiếm’ của Quan Hành Tu hộ thân, chuyến này nhất định có thể bình yên vô sự rồi.”
Hắn lần nữa gọi ra thuyền Độ Trần, vui vẻ vô cùng nói.
Nhớ lại đối thoại của hai người trong viện vừa rồi, Lý Phàm như có điều suy nghĩ hỏi: “Làn sóng phản kháng ở nơi ấy bây giờ đã nghiêm trọng đến nước này?”
“Đều cần ngươi đi mời ô dù rồi?”
Hoàng Phủ Tùng nói: “Không sợ nếu lỡ, chỉ sợ lỡ như. Nơi vắng vẻ như này thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.”
“Nếu ầm ĩ lên rồi trói hai chúng ta ném vào trong tro tàn của Tẫn Tịch Lưu Hỏa, nói là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Chúng ta lại có thể thế nào?”
“Có Lạc Tinh Thần Kiếm của Quan Hành Tu ở đây thì lại khác.”
Trên mặt Hoàng Phủ Tùng có phần tự đắc nói: “Đừng nhìn hắn bây giờ chỉ có tu vi Hóa Thần. Nhưng người từ cảnh giới Hợp Đạo rơi xuống Hóa Thần kỳ lợi hại hơn tu sĩ Hóa Thần rất nhiều.”
“Ít nhất ở châu Lan Lâm không có tiên tôn Hợp Đạo trấn giữ. Thanh phi kiếm của Quan Hành Tu có thể trấn áp tất cả những ai không phục.”
Tên mập lại lấy ra thanh kiếm nhỏ màu vàng, yêu thích không buông tay sờ soạng.
Lý Phàm nhìn chằm chằm Lạc Tinh Thần Kiếm, mơ hồ có thể cảm nhận được một luồng nhuệ khí hào khí ngất trời từ trong đó.
Lại nhớ lại dáng vẻ lười nhác lúc mới nhìn thấy, trong lòng không kiềm nổi cảm khái.
“Hợp Đạo một đời cũng là vì không nhìn rõ tình thế mà trầm luân đến tận đây.”
Sau đó lại nghĩ tới Quan Hành Tu, không nhịn được hỏi.
“Vừa rồi Quan tiền bối nói lão lãnh đạo đã chết, là Cực Thành tiên tôn đã vẫn lạc rồi?”
“Không sai. Không lâu trước đây thôi.”
“Lão nhân gia hắn cuối cùng vẫn ở cùng với cây liễu kia, yên tĩnh chết trong Thiên Cực viện của mình.”
Trước mắt Lý Phàm không khỏi hiện ra khuôn mặt già nua của Cực Thành tiên tôn.
“Nếu không có ‘Hoàn Chân’, sợ rằng không lâu sau ta cũng sẽ giống như hắn, chỉ có thể chờ đợi tử vong buông xuống trong lo sợ thôi.”
“Tu vi Hợp Đạo thì sao chứ, không chứng trường sinh, cuối cùng vẫn là hư ảo.”
Tựa như bị cảm xúc cường giả Hợp Đạo lâu năm vẫn lạc mang tới mà mở ra máy hát, Hoàng Phủ Tùng thu hồi Lạc Tinh Thần Kiếm, cảm khái vạn phần nói: “Có lẽ sự nản lòng thoái chí của Quan Hành Tu cũng có liên quan tới việc này.”
“Lấy nội tình chưởng khống Vệ Thú viện Vạn Tiên Minh năm trăm năm của Cực Thành tiên tôn vẫn không có hy vọng trường sinh. Có thể thấy nghịch thiên địa chi lý rốt cuộc khó cỡ nào.”
“Quan Hành Tu bị tước đi tu vi, muốn lần nữa tu lên Hóa Thần càng là khó càng thêm khó.”
“Phải biết rằng, nếu muốn lần nữa hợp đạo thì nhất định phải lấy thiên địa chi phách gần giống trước đó làm căn cứ.”
“Thiên địa chi phách vốn khó gặp, nếu lại có yêu cầu với tính chất lại càng gần như không có khả năng.”
Trong lúc trò chuyện với Hoàng Phủ Tùng, thuyền Độ Trần đã đi đến khu vực hạch tâm giữa Tỏa Linh trận, ổn định chắc chắn vị trí then chốt của Thiên Huyền trận.
Hiện tại trận pháp còn chưa hoàn toàn xây dựng xong, vẫn cần chờ thêm một thời gian.
Ngoài trận pháp sư đồng thời là học viên của biệt viện Hoàn Vũ ra, tu sĩ còn lại đều không quá thân thiện với sự có mặt của Hoàng Phủ Tùng và Lý Phàm.
Ít nhất thoạt nhìn là vậy.
Song sau khi Hoàng Phủ Tùng thả ra Lạc Tinh Thần Kiếm, những tu sĩ này cũng không thể không thu liễm.
Cùng lúc đó, tại châu Thạch Lâm gần sát biển Tùng Vân ngày trước, vực Tùng Vân bây giờ.
Trương Hạo Ba nhìn hư không vô tận cách đó không xa, mặt lộ vẻ đau thương.
Cho dù đã không phải lần đầu nhìn thấy cảnh này nhưng hắn vẫn có phần không thể chấp nhận.
Quê hương đã từng của hắn, vùng biển xanh thẳm mà tràn ngập khí tức sinh mệnh.
Lúc gặp nhau lần nữa lại đã biến thành dáng vẻ này.
“Hạo Ba, nén bi thương.” Tiêu Hằng đi qua, vỗ vai của hắn an ủi.
“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Biển Tùng Vân lớn như vậy, vì sao lại bất thình lình biến thành dáng vẻ này?” Trương Hạo Ba không kiềm được hỏi lại.
Tiêu Hằng lắc đầu: “Ta cũng không biết. Trước đây đầu lâu tiền bối bỗng nhiên nhắc nhở, biển Tùng Vân có thể sẽ có đại nạn buông xuống. Không lâu sau khi các ngươi đến châu Cửu Sơn, ta cũng trốn xa khỏi biển Tùng Vân.”
“Diệp Phi Bằng hình như biết gì đó, khăng khăng không chịu đi theo ta.”
“Vốn dĩ ta tưởng rằng hắn sẽ giấu ta có gặp gỡ khác, ai có thể ngờ từ đó về sau, hắn cũng không còn xuất hiện nữa.”
“Có lẽ hiện giờ hắn hẳn đã sớm không còn trên đời.”
“Sớm biết như thế thì khi đó ta đã khuyên hắn thêm.” Trong mắt Tiêu Hằng lóe lên một tia bi thương.
Sau khi trầm mặc một hồi, hắn lại tiếp tục nói.
“Những năm này, ta từng nỗ lực tìm hiểu về biến cố xảy ra biển Tùng Vân. Nhưng khiến ta không nghĩ tới là, chỉ mới qua không đến một năm, phần lớn tu sĩ đều không còn chút ấn tượng nào với biển Tùng Vân.”
“Tựa như khu vực này xưa nay đều không tồn tại.”
“Thậm chí hiện giờ cũng chỉ khi tận mắt nhìn thấy vực sâu trước mắt, ta mới có thể nhớ lại sự tồn tại của biển Tùng Vân.”
Trương Hạo Ba nói: “Ta cũng như thế. Gần mười năm ở châu Cửu Sơn, vậy mà một khắc đều không nhớ về biển Tùng Vân.”
“Cũng chỉ sau khi trở về tìm các ngươi, tận mắt nhìn thấy vực Tùng Vân, ký ức quá khứ mới giống như thủy triều hiện lên.”
Hắn dừng một lúc, nhỏ giọng nói: “Đây chính là ảnh hưởng của Trường Sinh thiên tôn.”
Tiêu Hằng cũng khẽ gật đầu: “Có lẽ không lâu sau, đoạn ký ức trong đầu chúng ta cũng sẽ giống như biển Tùng Vân ngày xưa, hoàn toàn biến mất không thấy thôi.”
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Vực sâu bên cạnh hoàn toàn yên tĩnh.
Không bao lâu sau lại bị tiếng ầm ầm truyền đến từ cách đó không xa cắt ngang.
Hai người quay đầu nhìn, phát hiện lại là Tô tiểu muội và Tô Trường Ngọc đang luận bàn.
“Ca, cẩn thận đấy!”
Tô tiểu muội lộ ra một nụ cười quỷ dị với Tô Trường Ngọc.
Sau nháy mắt, mấy chục bóng dáng phục sức khác nhau đồng thời xuất hiện, bao vây Tô Trường Ngọc vào trong.
Những bóng dáng này cầm trong tay vũ khí khác nhau nhưng lại không có khuôn mặt.
Trên mỗi khuôn mặt trống trơn đều chỉ có ký hiệu màu đỏ tươi khác nhau lưu chuyển.
“Xem chiêu này ngươi có đỡ được không!”
Những mặt máu không mặt trăm miệng một lời, dùng âm điệu quái dị của mỗi người cười khặc khặc nói.
Vũ khí trong tay các bóng dáng phát ra từng tia huyết quang.
Vô số luồng huyết sắc bộc phát kèm theo âm thanh muốn oanh kích đến trên người Tô Trường Ngọc.
Tô Trường Ngọc không chỉ không mảy may hỗn loạn, ngược lại còn nhắm hai mắt.
Trong nháy mắt khi từng chùm huyết quang tới gần hắn, hắn vươn ra tay phải, phát ra bạch quang óng ánh.
Lấy tốc độ cực cao chuyển động, trong phút chốc sinh ra cảnh tượng ngàn tay cùng hiện.
Ảo ảnh mỗi cánh tay đều nắm chặt huyết quang đánh tới.
Sau đó đồng thời dùng sức.
Sau chớp mắt, quang hoa huyết sắc lập tức bị nghịch chuyển phương hướng.
Ngược lại khởi xướng tiến công về phía mấy chục người mặt máu không mặt.
“Ầm!”
Thế cuộc nghịch chuyển chỉ trong phút chốc.
Bất ngờ không kịp đề phòng, những bóng dáng kia tức thì bị công kích của mình đánh vào người.
Rất nhiều bóng dáng cứ thế biến mất.
Nhưng một người trong đó chịu một luồng huyết quang lại lông tóc không tổn hại.
Trái lại mượn quang mang vụ nổ thấp thoáng, lặng lẽ đến gần bên cạnh Tô Trường Ngọc.
Thân hình ầm ầm nổ tung.
Một cự võng hoả diễm muốn bao phủ tới Tô Trường Ngọc.
Tô Trường Ngọc mặt không đổi sắc, mắt thình lình mở ra.
Trong mỗi tròng mắt đều có hai đồng tử tồn tại.
Bốn lỗ đến lúc này co lại nhỏ như mũi kim.
Hỏa diễm bùng cháy hừng hực trước mặt cũng bị bình định trong nháy mắt.
Tô Trường Ngọc theo sau đánh ra một chưởng.
Mục tiêu lại không phải hỏa diễm trước mắt.
Mà là Tô tiểu muội ẩn nấp trong bóng tối.
“Bùm bùm bùm!”
Từng chưởng ảnh hư ảo hiện lên, không ngừng có tiếng nổ mạnh vang lên khắp bốn phía.
“Ngươi không đánh được ta đâu!”
Âm thanh của Tô tiểu muội từ bốn phương tám hướng truyền đến, suy nghĩ bất định hệt như quỷ thần.
“Ồ?”
“Ồ?”
Khóe miệng Tô Trường Ngọc lộ ra nụ cười.
Trên bầu trời, một cự thủ trong suốt không biết đã thành hình từ khi nào.
Bao phủ hoàn toàn chiến trường chỗ hai người.
Sau đó phủ đầu đè xuống.
“Ầm!”
Mặt đất hãm sâu, bắn lên bụi đất.
Thủ ấn to lớn rơi trên mặt đất.
Mà Tô tiểu muội trốn trong đó cũng không cách nào ẩn nấp nữa.
Bị năm ngón tay hư ảo bắt ra, trói buộc trên không trung.
“Mở cho ta!”
Tô tiểu muội phẫn nộ quát lên.
Ánh mắt trở nên đỏ bừng, ngón tay nắm chặt thoáng buông lỏng, trong nháy mắt có chiều hướng bị giãy ra.
Tô Trường Ngọc đưa tay phải ra, xa xa chợt nắm.
Lại một cự chưởng hư ảo hiện lên.
Chồng lên bàn tay trong suốt trước đó.
Tô tiểu muội theo đó lại lần nữa bị trấn áp.
“A a a a! Phiền quá đi mất!”
Thần thông thiên phú của Tô tiểu muội không ngừng kích phát.
Tóc của nàng cũng từ từ trở nên đỏ thẫm.
Không khí xung quanh vì nóng rực đều trở nên vặn vẹo.
Nhưng mặc cho nàng giãy giụa thế nào, nhưng trước sau vẫn không cách nào thoát khỏi từ trong trấn áp của cự chưởng.
“Ta thua rồi!”
Kèm theo tiếng hét phẫn nộ của Tô tiểu muội, trên bầu trời, một vầng xích dương bỗng dưng hiện lên.
Ảo ảnh cự chưởng hóa thành hư vô dưới sự thiêu đốt của xích dương.
Trên mặt Tô tiểu muội đã khôi phục tự do lại không có vẻ vui mừng, nàng thu hồi lĩnh vực ‘Xích Dương động thiên’ của mình.
Gãi đầu bay đến bên người Tô Trường Ngọc.
“Ca, sao ngươi trở nên lợi hại như vậy?”
“Ta áp chế tu vi đến cảnh giới Kim Đan, hiện tại đều không phải là đối thủ của ngươi.”
Nàng có chút tò mò hỏi.
“Trước đây khi rời biển Tùng Vân, tỷ muội Ân Nguyệt Đình phát hiện cổ vật đạo vận còn sót lại ở thời kỳ thượng cổ.”
“Trải qua phục nguyên trong những năm này đã có thể thể nghiệm một luồng đạo vận hoàn chỉnh rồi.”
“Thức ‘Trấn Thiên Chưởng’ vừa rồi là ta cảm ngộ được từ trong đạo vận. Ngộ tính của tiểu muội ngươi hơn xa ta, tin rằng ngươi có thể ngộ ra thần thông mạnh hơn từ trong đó.”
“Trước đây khi rời biển Tùng Vân, tỷ muội Ân Nguyệt Đình phát hiện cổ vật đạo vận còn sót lại ở thời kỳ thượng cổ...”
Cùng lúc Tô Trường Ngọc cất tiếng, có âm thanh giống như đúc đồng thời vang lên.
Tạo thành âm thanh hai tầng quái dị.
Nhưng theo hắn chậm rãi nhắm mắt, tiếng vang khác cũng càng lúc càng yếu đi.
Cuối cùng nhỏ không thể nghe.
Tô Trường Ngọc từng nói đây là do công pháp đặc biệt hắn tu hành gây nên, mấy người Tô tiểu muội đã dần quen đều không lấy làm lạ.
“Hay lắm! Ta cũng muốn tham ngộ thần thông!” Nàng nghe được lời của Tô Trường Ngọc, vui sướng vỗ tay.
Cho dù không mở mắt, Tô Trường Ngọc cũng có thể thấy rõ dáng vẻ người muội muội đã lâu không gặp trước mắt.
Mặc dù đã là tu vi Nguyên Anh nhưng vẫn chẳng khác gì đứa bé không chịu lớn.
Nghĩ tới đây, Tô Trường Ngọc cưng chiều xoa đầu Tô tiểu muội.
“Xa cách mấy chục năm, mọi người cuối cùng lại được đoàn tụ lần nữa rồi.”
Tiêu Hằng bên cạnh nhìn một màn trước mắt, không khỏi có chút vui mừng.
Bất chợt, hắn cảm ứng được xương tay rất lâu chưa từng dùng trong nhẫn trữ vật truyền đến từng tia chấn động, tức thì vui vẻ ra mặt.
Từ sau khi đầu lâu tiền bối phát ra cảnh báo lúc trước, cứu mọi người một mạng thì lại rơi vào ngủ say.
Lẽ nào bây giờ đã tỉnh lại?
Ngay sau đó, Tiêu Hằng không kịp chờ đi vào trong Tiên Khiển cảnh bạch cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận