Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1113: Thiên tôn kéo dây rối

Tuy chẳng qua là trận pháp Lý Phàm vừa mới thôi diễn xong nhưng nó được thiết kế riêng cho mọi người ở Linh Mộc giới. Lấy tiên khôi Thiên Dương làm trung tâm, dựa vào năng lực phòng ngự Trường Sinh kỳ của hắn có thể phát huy chiến lực của người khác đến cực hạn.
Cái này có tác dụng như đốt linh hồn, có thể kích thích triệt để tiềm lực của các tu sĩ trong trận trong một khoảng thời gian ngắn. Tuy phải trả giá đắt là thiêu đốt thần hồn.
Trước khi tụ trận thì rút lui, Lý Phàm thánh thai nhìn thoáng qua Linh Mộc giới.
“Kiếp sau sẽ càng tốt hơn.”
Sau đó không hề do dự dẫn mọi người ra khỏi Linh Mộc giới.
Vốn tưởng rằng sẽ gặp phải binh lực của Vạn Tiên Minh bao vây khắp nơi nhưng điều khiến bọn Lý Phàm không ngờ đến là, bên ngoài hư không của Linh Mộc giới không có vật gì cả!
Nhưng kỳ lạ là, quanh quẩn trong lòng mọi người, cảm giác bị theo dõi sát sao từng giây vẫn tồn tại như trước!
“Cẩn thận!” Bách Hoa đạo nhân là người đầu tiên lên tiếng nhắc nhở. Sắc mặt nàng trắng bệch, tràn chảy đầy mồ hôi lạnh. Cho dù đối mặt với sự bức bách của Lý Phàm lúc trước nàng cũng không chật vật, thất thố như vậy.
Bởi vì thứ nàng cảm nhận được từ trên người Lý Phàm lúc trước cũng chỉ là sát ý đơn thuần. Còn bây giờ…
“Ác độc thuần túy…”
Đám người Liễu Như Trần của Dược Vương tông cũng ầm ĩ như rơi vào đại dịch.
Nhìn vùng đất trống rỗng trước mặt, không ai phòng thủ nhưng bọn họ không hẹn mà cùng dừng thế xung phong.
Bao gồm người dẫn đầu Lý Phàm.
Bởi vì trực giác nói cho hắn biết, nếu xông lên sẽ chết.
Dường như bị kẻ thù để mắt đến, thân thể mọi người đều cứng ngắc, không dám tự ý hành động.
Đúng lúc này, giọng nói của Thiên Dương truyền vào tai Lý Phàm.
“Phía trước, Trường Sinh kỳ, kỳ lạ.”
Ngắn gọn nhưng ngưng trọng.
Rơi vào trong tai Lý Phàm thánh thai lại như tiếng sấm.
“Trường Sinh kỳ?”
“Truyền Pháp đến?”
Trái tim hắn như bị bóp chặt, thậm chí khí tức Lý Phàm bản tôn ẩn thân trong U Ngục cũng trở nên lộn xộn hơn mấy phần.
“Đúng. Vạn Tiên Minh đã biết tin tức Vạn Giới Liên Hiệp hội có Trường Sinh kỳ tồn tại, sau khi thăm dò ban đầu đương nhiên không chịu chết vô ích, mà sẽ trực tiếp sử dụng sức mạnh để quyết định, giải quyết dứt khoát.”
“Nhưng…”
“Vì báo thù cho mấy vị truyền pháp giả mà hắn lại tự mình ra tay sao? Như này cũng mất mặt quá đi?”
Đối với sự xuất hiện của Truyền Pháp thiên tôn, Lý Phàm rõ ràng là trở tay không kịp.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng lại nảy sinh vô vàn sự nghi ngờ.
Từ thái độ Truyền Pháp thiên tôn đối với truyền pháp giả trước đây, rất rõ ràng chỉ đối xử với bọn họ như người công cụ. Có lẽ truyền pháp giả Tưởng còn hơi đặc biệt nhưng những truyền pháp giả khác ở trong mắt hắn, có lẽ cũng tầm thường không khác gì những tu sĩ của Huyền Hoàng giới.
Chỉ vì ba truyền pháp giả mà Truyền Pháp sẽ tự hiện thân chinh phạt ư?
Tất nhiên Lý Phàm không tin.
Huống hồ Lý Phàm cũng từng cảm thụ qua sức mạnh to lớn khổng lồ của Truyền Pháp thiên tôn. Khí tức của hắn thần thánh, cuồn cuộn, sâu thẳm khó lường.
Tuyệt đối không hề liên quan đến chữ “ác” đang vờn xung quanh này!
“Không phải Truyền Pháp thì là ai?”
Trường Sinh thiên tôn ở Huyền Hoàng giới cũng chỉ có mấy người.
Ngoại trừ năm vị thiên tôn của Ngũ Lão hội thì cũng không thể nào là người vừa chứng đạo được.
Trong lúc suy nghĩ nhanh chóng, một cái tên bị chôn chặt sâu trong ký ức gần như sắp bị lãng quên thoáng chốc xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Đông Cực thiên tôn!
Đông Cực thiên tôn, lật khắp toàn bộ điển tịch của Vạn Tiên Minh thì ghi chép liên quan đến hắn cũng chỉ vẻn vẹn mấy câu.
Cuộc đời hắn như bị người ta cố gắng xóa đi, điều duy nhất biết được cũng chỉ là ‘Tịnh Thể Linh Trì’ được Vạn Tiên Minh dùng để loại trừ Tiên Phàm Chướng trong thân thể người phàm chính là do hắn phát minh.
Trừ cái đó ra thì không còn gì khác.
Trường Sinh thiên tôn đầu tiên, còn là thiên tôn duy nhất của Vạn Tiên Minh ngoại trừ Truyền Pháp ra.
Vậy mà lại có đãi ngộ này, quả nhiên biến hóa khó lường, khó mà tưởng tượng được.
Nếu như không phải bản thân hắn cần, vậy chuyện xảy ra trên người hắn rất đáng để suy nghĩ.
Với lại, Trường Sinh thiên tôn của Huyền Hoàng giới đều mệnh danh bằng nghịch lý chi đạo.
Chỉ có vị Đông Cực này hình như là tên hắn.

Trong chốc lát, trong đầu Lý Phàm lướt qua vô số suy nghĩ.
Nhìn ác niệm xung quanh cũng bắt đầu khởi xướng công kích với người của Linh Mộc giới.
Sức mạnh thiên tôn to lớn, khác hẳn tu sĩ bình thường.
Tiên khôi Thiên Dương, ban đầu thân thể tỏa ra ánh sáng trắng trong suốt, đột nhiên như nhiễm khí tức bất thường. Ánh sáng bóng tối đan xen chập chờn, sắc mặt Thiên Dương nghiêm túc, như đang chiến đấu với khí tức kia. Thân thể Khôi Lỗi bên ngoài lây dính một thứ, một ít lấm tấm màu đen.
Khí tức tà ác tấn công, vòng qua trận pháp phòng ngự của Lý Phàm, đồng thời rơi vào người của Linh Mộc giới.
Cũng không phải tất cả mọi người đều có bản lĩnh đối kháng với Trường Sinh thiên tôn.
Chỉ trong chớp mắt họ đã bị ăn mòn.
Mà Lý Phàm thấy kết quả khi khí tức tà ác hoàn toàn lây nhiễm.
Đôi mắt biến mất, trong hốc mắt chỉ còn màu đen kịt.
Đồng thời cũng phát động công kích với đồng bạn bên cạnh, rõ ràng đã hoàn toàn đánh mất lý trí của mình.
Gần như trong nháy mắt, đội ngũ Linh Mộc giới trở nên hỗn loạn, có dấu hiệu tan tác.
Mà kẻ địch nấp trong bóng tối vẫn chưa xuất hiện.
“Đây chính là chiến lực thật sự của Trường Sinh thiên tôn ư?”
“Có thể bại. Nhưng còn chưa được thấy diện mạo thật của hắn…”
Trong lúc hỗn loạn, sắc mặt Lý Phàm không hề dao động mà chỉ nhìn về phía Thiên Dương.
Một vệt đỏ thẫm chói mắt đột nhiên hiện lên từ trong cơ thể của Thiên Dương.
Giống như mặt trời chiếu sáng không gian đen kịt xung quanh.
“Một đời Thiên Dương…”
“Không thua kém ai!”
Thân thể tiên khôi Thiên Dương lập tức bành trướng ra gấp trăm vạn lần. Giống như người khổng lồ bốc lửa khai thiên tích địa, đứng sừng sững trong hư không tăm tối.
Từng vòng lửa đỏ rực phun trào trên người hắn, không ngừng lan tràn ra bên ngoài.
Như muốn thiêu đốt toàn bộ không gian.
Dưới ngọn lửa thiêu đốt của Thiên Dương, lông tóc của quân đội Linh Mộc giới không tổn hại gì.
Những tu sĩ bị khí tức tà ác ăn mòn, kêu gào thảm thiết hoảng sợ cực độ hóa thành tro bụi.
Mà kẻ cầm đầu trốn trong bóng tối cũng bị ép hiện ra nguyên hình!
Tình hình trước mắt khiến đôi mắt của Lý Phàm thánh thai hơi nheo lại.
Một nam tử cao lớn khỏa thân đứng thẳng.
Tóc đen dài đến mắt cá chân, trên thân khắc đầy đồ văn màu đen, tỏa ra khí tức tà ác.
Phía sau nam tử trần truồng dường như còn có vô số sợi tơ mơ hồ, xuất hiện trong hư không, ở sâu trong cơ thể nam tử.
Đôi mắt hắn đen kịt, mặt vô cảm. Giống như những tu sĩ bị khống chế thần trí kia vậy.
“Trường Sinh thiên tôn, khôi lỗi bị giật dây…”
Cảnh tượng quỷ dị này khiến trong lòng mọi người ở Linh Mộc giới đều cảm thấy lạnh lẽo không chịu nổi.
Mà Lý Phàm thì hít sâu một hơi.
“Đây là…”
“Đông Cực thiên tôn biến mất khó hiểu, vậy mà lại biến thành bộ dạng này?”
“Tuy chưa chết nhưng lại sống không bằng chết…”
“Là ai làm?”
“Những truyền pháp giả kia của Vạn Tiên Minh chắc chắn không có bản lĩnh này.”
“Khả năng duy nhất cũng chỉ có Truyền Pháp!”
Trong U Ngục, Lý Phàm bản tôn vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận