Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 375: Tập hóa Sinh Linh châu

Lý Phàm thấy vậy chỉ cười cười mà không giải thích.
Hoàng Phủ Tùng lại không dễ dàng bỏ qua cơ hội, cho dù thực chất hai người không thân thiết gì mấy, lúc này vẫn tỏ vẻ như hai người có quan hệ rất tốt, vô cùng nhiệt tình nhằm kéo gần quan hệ.
“Hoàng Phủ tiền bối bình thường có nhiều cơ hội gặp được Lục phủ tịch hay không?”
Lý Phàm cũng tùy câu mà trả lời, mắt thấy Hoàng Phủ Tùng không có ý định ngừng lại, đành phải chen ngang lời hắn hỏi một câu như vậy.
Hoàng Phủ Tùng ngẩn người, có chút ngượng ngùng trả lời: “Lục chủ tịch có thân phận như thế…”
Không chờ hắn nói hết lời, Lý Phàm thâm ý nhắc nhở: “Nếu đã như vậy, trời đã cho cơ hội tốt như thế, Hoàng Phủ tiền bối sao không nhân cơ hội này biểu hiện một chút để tạo ấn tượng tốt?”
Hoàng Phủ Tùng có chút bất ngờ sau đó như tỉnh giấc khỏi mộng mị, lớn tiếng nói: “Tiểu hữu nhắc nhở quá đúng, nếu có thể may mắn lọt vào mắt xanh của Lục thủ tịch, lập tức có thể một bước lên trời á!”
“Hà hà, những lời này nói với ta thì không sao. Ở trước mặt người khác vẫn nên cẩn trọng một chút thì tốt hơn.” Lý Phàm lại lần nữa nhắc nhở.
“Ta hiểu, ta hiểu.” Hoàng Phủ Tùng liên tục gật đầu tán đồng.
Sau đó lại vội vàng rời khỏi nơi này, đi tìm “cơ hội biểu hiện”.
Lý Phàm giờ mới tìm lại được thanh tịnh.
Có thể biết trước được hành trình, tung tích của Lục thủ tịch, tất nhiên là nhờ vào thông báo của Lục Tuyết Tịnh. Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, Lý Phàm không yêu cầu nàng phải làm gì khác nữa.
Không phải do Lý Phàm bất ngờ tốt bụng mà do hắn nhận thức sâu sắc được một điều: Trước mặt cường giả đỉnh cấp như Lục thủ tịch, chỉ cần có một chút biểu hiện khác thường đều có khả năng bị phát giác.
Thủ đoạn của Ngư Phu đích thực ảo diệu, nhưng còn chưa biết có thể qua mắt được hay không sự kiểm tra của nhân vật có chiến lực mạnh nhất Vạn Tiên Minh.
Liên quan đến an nguy của chính mình Lý Phàm tất nhiên phải cẩn thận.
Cho nên đây vẫn chưa thể gọi là bố cục.
Tu vi Kim Đan mà muốn đi tính kế tiên tôn Hợp Đạo chính là tự tìm đường chết. Lý Phàm Tất nhiên không mất trí đến trình độ như vậy. Điều hắn muốn chỉ là muốn tạo ra một cơ hội “ngẫu nhiên” gặp được Lục thủ tịch mà thôi.
Còn việc sau khi gặp được sẽ như thế nào thì như Lý Phàm nói trước đó: Thành hay bại, đều nhờ vào tạo hóa rồi.

Từ khi Đông Phương biết được Lục thủ tịch sẽ đến khảo sát, không khí làm việc của cả Hóa Linh Giản đều biến đổi.
Từ trên xuống dưới không có một ai rảnh rỗi. Mỗi một tu sĩ đều có bước chân gấp gáp, thần sắc nghiêm nghị.
Bản thân hắn cũng một lần lại một lần kiểm tra lại bộ phận trận pháp đã hoàn thành, lo sợ sẽ xuất hiện thiếu sót nào đó.
Không khí nặng nề như sắp vào cuộc chiến khiến cho những tu sĩ theo Hoàng Phủ Tùng đến đây đều trở nên thấp thỏm.
Ngay cả kẻ lười nhác Hoàng Phủ Tùng cũng đổi tính mà tìm việc làm để thể hiện bản thân.
Bọn họ đều không phải kẻ ngu ngốc, liền đoán ra ngay sắp có đại nhân vật đến khảo sát, nên cũng xung phong tham gia giúp đỡ.
Tự dưng được một nhóm tinh anh trợ giúp, Đông Phương tất nhiên không có lý do gì để cự tuyệt.
Trong Hóa Linh Giản, nếu không có phương pháp đặc biệt ứng phó thì ngay cả tu sĩ cũng khó mà hoạt động thoải mái được. Đông Phương vội vàng đăng kí một số Sinh Linh châu giúp bọn Lý Phàm có thể dễ dàng hành động.
“Đây đều là do Đông Phương tiền bối lĩnh về phân phát cho các ngươi đó.” Một tên đồng tử khoảng bảy, tám tuổi mặc áo bào đen, mày thanh mắt tú lấy ra bình bạch ngọc, từ bên trong đổ ra từng viên châu tròn sắc màu rực rỡ trộn lẫn nhau chia cho mọi người.
“Uống vào, để ở đan điền, liền có thể vận dụng linh lực trở lại.” Đồng tử nhìn có vẻ rất nhỏ nhưng lại rất lão luyện căn dặn những việc cần lưu ý khi sử dụng Sinh Linh châu.”
Lý Phàm quan sát một lúc linh châu bảy màu trong tay nhưng vẫn không tìm thấy điểm đặc biệt của nó. Khi nuốt Sinh Linh châu vào, những sắc màu liền tuôn ra toàn thân, cứ như thuốc dẫn, kéo theo nguồn linh lực vốn luôn bị lắng đọng từ khi vào Hóa Linh Giản, giúp bọn chúng phục hồi lại sức sống.
Tuy không bằng với bên ngoài có thể thỏa sức vận dụng nhưng cũng đủ để mọi người có thể kiên trì công việc thường ngày rồi.
“Thay vì nói giải trừ trạng thái áp chế, đúng hơn nên nói là chất xúc tác nâng cao hiệu quả phản ứng của linh lực. Hóa giải được phần nào tác dụng của Hóa Linh Giản lên linh lực của mọi người.”
“Nói vậy, nếu ở trong môi trường bình thường uống Sinh Linh châu, không lẽ có thể…”
Lý Phàm cảm nhận nguồn linh lực đã trộn lẫn với dị lực bảy màu, trong lòng bất giác nghĩ đến công dụng của nó.
Trong khi hắn đang suy tư, đồng tử lại tiếp tục nói: “Hiệu quả của Sinh Linh châu có thể kiên trì được ba mươi ngày, các vị nhất định phải chú ý kì hạn còn hiệu lực của nó.”
“Nếu giữa chừng không cần dùng tới nữa, có thể vận chuyển linh lực để nhả ra phần linh châu còn thừa là được.”
Các tu sĩ nghe vậy đều gật đầu tỏ ý đã hiểu.
“Đúng rồi, vẫn còn một điểm cần nhắc nhở. Khi rời khỏi Hóa Linh Giản phải chờ tác dụng của Sinh Linh châu hoàn toàn biến mất, hoặc trực tiếp nhả ra Sinh Linh châu.”
“Nhất định không được quên. Nếu không, có nguy cơ bị bạo thể. Tất nhiên là nếu có thể chất cường hãn như Đông Phương tiền bối, không sợ linh lực bạo loạn thì có thể không cần để ý đến lời nói của ta.”
Đồng tử không phân việc lớn nhỏ, những gì cần nói đều đã căn dặn đầy đủ. Hắn hành lễ với mọi người, sau đó biến thành con chim trắng một chân, vỗ cánh bay đi.
Có được giúp đỡ từ Sinh Linh châu, bọn họ liền gia nhập vào việc chi viện xây dựng trận pháp. Do đã quá quen thuộc với công việc này, bọn họ nhanh chóng hòa nhập vào bầu không khí của Hóa Linh Giản.
Một ngày sau, Lý Phàm đang tiến hành kiểm tra đơn nguyên trận pháp thì bất ngờ dừng tay, ngẩng đầu nhìn ra xa. Chỉ thấy một đường cầu vồng ánh sáng vượt qua bầu trời, cắt ngang màu đỏ sẫm của Bãi Viêm Thần vạn dặm, vọt thẳng xuống Hóa Linh Giản bên dưới.
Nước sông xanh phẳng lặng bị tác động, không gió lại dậy sóng, không ngừng dâng trào.
Lực lượng áp chế bất ngờ nâng cao lên hẳn một bậc, chúng tu sĩ đang nhờ Sinh Linh châu mới thoải mái hoạt động vì quá bất ngờ, không khống chế được linh lực, suýt chút nữa rơi từ trên không xuống.
Ngay lúc này, Lý Phàm nhìn thấy vô số đường vân trong suốt xuất phát từ cầu vồng, liên tục lan rộng ra ngoài cứ như một mái vòm che trời, chỉ trong chốc lát đã che chắn lấy toàn bộ Hóa Linh Giản.
“Trận Pháp?”
Lý Phàm ngước đầu nhìn lên, ánh sáng vụt qua trong mắt.
Những đường vân lấp lánh, trận pháp đã hoàn thành.
Nước sông đang cuồn cuộn dường như bị áp chế, bất ngờ trở nên bình lặng, ngay cả mực nước sông cũng bị ép xuống thấp một chút so với lúc bình thường.
Những tu sĩ bên trong trận pháp đều cảm thấy cơ thể bất ngờ được thả lỏng. Sự áp chế trong Hóa Linh Giản cứ như biến mất không còn tung tích.
Được hơn mười tu sĩ áo đen vây quanh, Lục Khê Thuyền toàn thân áo trắng, chân đạp vòng ánh sáng, xuất hiện trước mặt mọi người.
“Cung nghênh Lục thủ tịch!”
Đông Phương Diệu với Hoàng Phủ Tùng vội bay lên trước, cung kính hành lễ.
Lục Khê Thuyền lạnh lùng nghiêm nghị quét mắt qua hai người.
“Đi thôi, đưa ta đi xem tiến độ xây dựng trận pháp đến đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận