Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 724: Thiên Huyền Kính lột xác

“Vốn dĩ ta còn muốn ở lại trong sương trắng ít lâu, chẳng qua Hoàng Phủ Tùng đồng hành cùng ta bất hạnh vẫn lạc. Nhìn đồng bạn ở chung nhiều ngày cứ vậy chết thảm trước mắt, ta chịu kích động sâu sắc.”
Trên mặt Lý Phàm thổn thức không thôi: “Phải biết rằng, tu vi của Hoàng Phủ Tùng hắn còn cao hơn ta một tầng đại cảnh giới, lại cứ vậy chết đi không rõ không ràng. Quả thực là sinh tử vô thường. Sau đó tham niệm trong lòng ta hoàn toàn không còn, trực tiếp trở về.”
“May mà có thần lực của Vãng Sinh thiên tôn ở đây, Hoàng Phủ hắn có cơ hội phục sinh.”
Nghe thấy Lý Phàm từ trong sương trắng vùng vẫy giành sự sống trở về, trong mắt Đạm Đài Thao nhỏ không thể thấy lóe qua một tia khinh miệt.
Ngược lại là Sóc Phong mỉm cười: “Đã sớm khuyên ngươi đừng đi, ngươi lại không nghe. Vì chút khen thưởng nhỏ nhặt, quả thực không đáng.”
Lý Phàm khẽ lắc đầu: “Không có gia thế hiển hách như Sóc huynh, muốn cái gì tự nhiên phải dựa vào chính ta đi chiến đấu. May mà vận khí không tệ...”
Nói rồi Lý Phàm lấy ra ‘Mâm đá tận cùng’.
Tức khắc hấp dẫn ánh mắt của Sóc Phong và Đạm Đài Thao.
Tiện tay đưa mâm đá ra, Sóc Phong cầm nó trong tay tỉ mỉ quan sát trong chốc lát, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: “Ngươi đúng là khí vận bất phàm. Theo ta được biết, có không ít người cũng coi trọng thứ này vậy mà bị ngươi đổi trước nhất đạt được.”
“Chỉ có điều là lời hay lỗ thì cũng không tiện nói.”
Không thể nhìn ra chỗ đặc biệt nào, Sóc Phong lại ném cho Đạm Đài Thao thưởng thức.
Đạm Đài Thao híp mắt, sau khi quan sát một lát thì khẽ lắc đầu, trả lại cho Lý Phàm.
“Hai người có nhìn ra được gì không?” Lý Phàm thuận miệng hỏi.
“Tiên Minh đã sớm nghiên cứu triệt để đều không phát hiện được gì. Bọn ta làm sao có thể phát hiện kỳ quặc trong thời gian ngắn như thế.” Sóc Phong thản nhiên cười.
Đạm Đài Thao còn nói: “Ta thấy vật này có lẽ chỉ là một tảng đá bình thường đơn thuần mà thôi.”
Lý Phàm lắc đầu phủ nhận: “Ta lại cảm thấy vật này không hề tầm thường. Chờ ta trở về nghiên cứu thêm, nếu quả thật có phát hiện nhất định báo cho hai người trước tiên!”
Trong mắt Đạm Đài Thao lóe lên một tia không vui.
Mà Sóc Phong lại vỗ tay khen: “Vậy ta cũng vô cùng mong đợi đó!”
Đạm Đài Thao cũng chỉ đành thuận theo phụ họa.
“Phải rồi, lúc ta mới đến nghe thấy Sóc huynh ngươi nói lại bị tiên tôn...” Sau khi trong sân an tĩnh một hồi, Lý Phàm chuyển chủ đề, chủ động hỏi.
Sóc Phong xua tay, vẻ mặt tức giận nói: “Đừng nói nữa. Gần đây lòng ta có cảm giác, phát giác được cơ duyên thành anh. Nhưng nàng lại không thả ta ra ngoài, nói là phải chờ thêm.”
“Cả ngày chỉ có thể ở yên trong cái biệt viện bé tí này, thật sự sắp nghẹn chết ta rồi.” Sóc Phong than phiền.
“Hành động lần này của tiên tôn chắc chắn có thâm ý gì mới phải. Bảo ngươi chờ thêm, chẳng lẽ kế tiếp Tiên Minh còn sẽ xảy ra biến cố lớn gì đó?” Lý Phàm không bôi nhọ Phi Tuyết tiên tôn mà cau mày suy tư nói.
“Ta ngược lại nghe nói một chuyện.” Đạm Đài Thao bỗng lên tiếng nói.
“Ồ?” Sóc Phong nhìn về phía Đạm Đài Thao, nổi lên hứng thú.
“Nghe nói tiến độ thăm dò tường chắn sương trắng đã gần như hoàn thành. Thu thập được đầy đủ số liệu, có lẽ Thiên Huyền Kính sắp nghênh đón...” Đạm Đài Thao nói được một nửa lại chợt ngừng lại.
“Không sao, Lý huynh là khách khanh của Huyền gia ta, cứ nói đừng ngại!” Sóc Phong liếc mắt là nhìn ra Đạm Đài Thao đang cố kỵ cái gì, vung tay lên nói.
Sau đó Đạm Đài Thao mới giải thích tiếp.
“Thiên Huyền Kính là bảo vật thần dị nhất Tiên Minh do Truyền Pháp thiên tôn để lại. Trong Huyền Hoàng giới, trên trời dưới đất, tất cả sự vật đều nằm dưới chiếu rọi của nó.”
“Ngoại trừ tường chắn sương trắng.”
“Khu vực trong sương trắng đối với Thiên Huyền Kính là tồn tại hoàn toàn mới, xa lạ.”
“Nếu như so sánh Thiên Huyền Kính với tu sĩ, vậy thì phương thức tu hành của nó có lẽ chính là đo đạc thiên địa. Nhưng mấy ngàn năm sau đó nó lại rơi vào trong bình cảnh. Không tăng lên một bước nào nữa.”
“Bên Ngũ Lão hội tự nhiên sẽ không để Thiên Huyền Kính nhìn trộm. Như vậy Thiên Huyền Kính muốn tiến thêm một bước, phương pháp duy nhất chính là đo đạc khu vực trong sương trắng.”
“Nếu có số liệu đủ nhiều, nói không chừng Thiên Huyền Kính có thể tiến thêm một bước, hoàn thành thăng hoa lột xác của bản thân.”
“Đây cũng là nguyên nhân lần này Tiên Minh thúc đẩy ồ ạt tu sĩ thăm dò tường chắn sương trắng.”
Đạm Đài Thao rủ rỉ nói.
Sóc Phong không nhịn được nói: “Xem ra lúc trước trận pháp sư các ngươi bị triệu tập đến tổng bộ Tiên Minh cũng có liên quan đến chuyện này nhỉ? Những bí ẩn này ta đều không quá rõ.”
Đạm Đài Thao mỉm cười không lên tiếng nữa, coi như là ngầm thừa nhận.
“Thiên Huyền Kính hiện giờ đã có thể gọi là Trúc Cơ chi khí của Tiên Minh. Nếu là nó có thể hoàn thành lột xác...” Trong mắt Đạm Đài Thao lóe qua một tia hướng tới.
Lý Phàm cũng như có điều suy tư nói: “Thiên Huyền Kính lột xác ắt hẳn có ảnh hưởng sâu xa với Tiên Minh. Phi Tuyết tiên tôn đại nhân không cho Sóc huynh ngươi ra ngoài nhất định có đạo lý của nàng. Sóc huynh ngươi kiên nhẫn chờ là được, dựa theo cách nói của Đạm Đài huynh, chắc hẳn ngày đó cũng sắp đến rồi.”
Sóc Phong hừ nhẹ một tiếng, không đàm luận việc này nữa.
Ba người lại tán gẫu một phen.
Cuối cùng Lý Phàm vẫn lại đấu một trận với Sóc Phong dưới yêu cầu mãnh liệt của hắn.
Cố ý chậm lại tốc độ thi pháp, Lý Phàm thi triển thần thông ‘Trừu Ti’ được một nửa thì lập tức bị kiếm quang của Sóc Phong phá vỡ.
Trên người để lại một vết kiếm, Lý Phàm máu me đầm đìa luôn miệng nhận thua.
Mà Sóc Phong thì cười ha ha, phất tay khôi phục tơ máu do vô số sợi tơ mảnh siết ra trên người mình.
Phá vỡ thần thông Trừu Ti, tâm nguyện của Sóc Phong đã xong nên không giữ lại nữa.
Sau khi Lý Phàm lại ở thêm một lát bèn cáo từ.
Rời châu Thiên Quyền, trở về Trường Sinh cốc.
Liễu Tam, Phương Tái Tế, và Khương Ngọc San đều đến bái kiến.
Sau khi báo cáo số lượng Trường Sinh đan luyện chế, Liễu Tam lại nhắc đến một chuyện.
“Phải rồi, lúc trước ngươi kêu ta hỏi thăm tu sĩ tên là Chung Thần Thông, có manh mối rồi.”
“Ồ? Nói thế nào?” Lý Phàm nhướng mày.
Vẻ mặt Liễu Tam lại có hơi quái lạ: “Thiếu chủ ngươi xác định đây là tu sĩ ngươi muốn tìm?”
Nói rồi Liễu Tam bày ra hình ảnh một lão giả đầu tóc trắng xoá.
Lý Phàm híp mắt, đúng là Chung Thần Thông hắn gặp được ở đời trước.
Sau khi gật đầu xác nhận, giọng điệu Liễu Tam có chút kỳ quái nói: “Người thì đã tìm được, nhưng mà nghe nói người này đã sắp tới đại nạn, không thể đột phá bình cảnh tu luyện, đã chết.”
“Chết rồi?” Lý Phàm không kiềm được sửng sốt.
“Không tính sai chứ?” Lý Phàm lại hỏi lại lần nữa.
Sinh Tử Huyền Công và Thần quang bảy màu của Chung Thần Thông đều là tuyệt học khó gặp.
Người có thể nắm giữ hai môn này tuyệt đối không phải hạng người bình thường mới phải.
Đời này vậy mà lại lặng yên không tiếng động vẫn lạc?
Liễu Tam cười khổ: “Chuyện này là thiếu chủ ngươi tự mình dặn dò, ta tự nhiên biết tính quan trọng trong việc này. Đã xác nhận qua nhiều lần. Chung Thần quả thực đã chết.”
Lời này vừa ra, Lý Phàm cau mày thật sâu.
Sau khi thoáng suy tư một phen, mày lại giãn ra.
Hắn lại nghĩ đến nguyên nhân vì sao Chung Thần Thông lại sẽ vẫn lạc.
Có lẽ là vì sự tồn tại của ‘Vãng Sinh thiên tôn’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận