Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 347: Một bước hoá thần

Tiết Mạc lấy một bức tranh cuộn từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa cho Lý Phàm.
“Đây là bức họa được ta vẽ dựa trên cảnh tượng trong ký ức.”
“Mặc dù ta đã sửa đổi mấy trăm lần nhưng vẫn không thể nào diễn tả được một phần vạn thần vận của nó.”
“Tuy vậy, mỗi lần hồi tưởng lại cảnh tượng đó trong lòng, ta đều cảm nhận được thể xác lẫn tinh thần như được gột rửa, được ích lợi không nhỏ.”
“Trước đây, ta cũng không chú ý. Khi đàm luận với đạo hữu, ta mới nhận ra điều này.”
“Trong khoảng thời gian này, sở dĩ ta tiến bộ vượt bậc cũng có thể là vì hay hồi tưởng lại cảnh tượng đó.”
Tiết Mạc trả lời với khuôn mặt trang trọng.
“Phàm nhân hóa thần...”
Lý Phàm hiếu kỳ nhận lấy, rồi mở bức tranh ra.
Trong chớp mắt, cảnh tượng trước mặt hắn thay đổi, có một bóng người nhỏ bé trông hơi ốm yếu, mặc áo bào trắng, đang ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Dáng người tuy nhỏ bé nhưng dường như đang đối mặt với cả một vùng trời.
Những áng mây trên cao cuồn cuộn không ngừng, liên tục biến đổi hình dạng, trùng trùng điệp điệp, kéo nhau mà đến.
Cuồng phong như nhảy múa, cuộn những tầng mây trắng bay loạn, trông như đang trong cơn bão tuyết.
Áo trắng tung bay, bóng người ốm yếu kia vẫn đứng bất động đối mặt với uy thế của trời đất. Dù bị trời đất áp chế, y cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại, khí thế trên người y càng lúc càng tăng cao.
Bỗng nhiên, y tiến về trước một bước, mây trắng bỗng bị ép ngược về phía sau, không thể tụ lại thành hình.
Y lại bước về phía trước lần nữa, thế là mây phải tan, gió phải ngừng, bầu trời trở nên xanh thẫm như vừa được tẩy rửa.
Ngay sau đó, trời đất lại sinh ra hiện tượng lạ:
Vô số tia sáng vàng rực rỡ xuất hiện, cùng với đó là vô vàn những đoá hoa kỳ lạ liên tục giáng xuống.
Những dị thú đại diện cho may mắn cát tường thi nhau bay đến từ chân trời, phát ra những âm thanh vui mừng rộn rã.
Dưới mặt đất, trăm hoa đua nở, chỉ trong chớp mắt, dường như không khí đã bước vào mùa xuân ấm áp yên bình.
Bóng người yếu đuối kia hình như phát ra một tiếng cười nhẹ.
Y chắp tay sau lưng, lại bước thêm một bước.
Chỉ một bước này, y đã lên đến trời cao, hòa làm một với bầu trời bao la rộng lớn, biến mất không để lại chút dấu vết.
Tiết Mạc thấy Lý Phàm ngẩn người, bèn ngại ngùng nói: "Tài năng có hạn, tác phẩm kém cỏi khiến đạo hữu cười chê rồi.”
“Cảnh tượng thực tế còn tráng lệ hơn bức hoạ ta vẽ này gấp vạn lần.”
“Nhưng dù vậy, đó chẳng qua cũng chỉ là hình ảnh được lưu lại trên Hoá Thần bích mà thôi. Còn khung cảnh thực sự khi vị phàm nhân này hoá thần sẽ lại càng hoành tráng đến mức nào, ta thật không thể tưởng tượng ra nổi.”
Tiết Mạc cảm khái, nói.
“Khả năng hội hoạ của Tiết đạo hữu quả thật rất bất phàm, khiến cho ta cảm thấy như lại vào kỳ cảnh vậy.” Lý Phàm khách khí trả lời, nhưng hắn lại không thể dời mắt ra khỏi bức tranh, chỉ biết nhìn chằm chằm vào bóng người mặc áo trắng kia.
Trong lòng, Lý Phàm cảm thấy thật không thể tin nổi.
Tuy bức tranh này chỉ là bản sao của hình ảnh được lưu lại trên Hoá Thần bích, khả năng cao là khác xa so với khung cảnh thực sự. Nhưng cảm giác mà bóng người này mạng lại khiến cho Lý Phàm không thể không cảm thấy quen thuộc.
“Bạch tiên sinh?”
Trong Vẫn Tiên cảnh, Lý Phàm đã có duyên được nhìn thoáng qua vị cường giả thần bí này vài lần.
Nhưng trước sau cũng chỉ là lướt qua, chỉ nhìn thấy được bóng người mơ hồ mà thôi.
Cũng chính vì thế, khi nhìn thấy bức họa sao chép này, chỉ cần mới liếc mắt là Lý Phàm đã nhận ra ngay.
Đến cảnh giới của Bạch tiên sinh, nhìn “ý” và “thần” là có thể nhận ra được, chỉ cần gặp qua một lần là không thể nhận lầm, huống chi trực giác của Lý Phàm vẫn luôn rất chính xác.
Gần như có thể khẳng định, “Phàm Nhân Hóa Thần bích” tại Thiên Vận châu đúng là đã ghi chép lại cảnh tượng lúc Bạch tiên sinh từ phàm nhân thành Hoá Thần, một bước lên trời.
Lý Phàm bất giác nhớ lại, khi nhìn thấy Bạch tiên sinh đại triển thần uy liên tục trảm nhiều dị thú, Hứa Khắc đã từng khẳng định rằng: Không lâu trước đó, y vẫn chỉ là một phàm nhân, đây là điều mà chính Bạch tiên đã nói với nó!
“Hiện giờ nghĩ lại, Bạch tiên sinh có lẽ không nói dối, lúc chia tay Hứa Khắc, y thật sự vẫn còn là người phàm.”
“Chỉ một lần giác ngộ đã trở thành tu sĩ Hóa Thần rồi.”
Tuy rằng lúc trước Lý Phàm đã từng nghe qua sự tích về “Phàm Nhân Hóa Thần bích”, nhưng dù sao đó cũng là truyền thuyết hư vô mờ mịt.
Mà hiện giờ, nhân vật chính trong sự tích đó lại trở thành người mà mình quen biết, Lý Phàm bất chợt cảm thấy khó mà tiếp nhận nổi.
“Thiên phú cỡ nào mới có thể hoá thần chỉ trong khoảnh khắc cơ chứ?”
Lại nghĩ đến bản thân khổ nhọc mưu tính trăm đời mà đến bây giờ cũng mới chỉ đến Kim Đan trung kỳ, Lý Phàm không khỏi cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Cho dù điều này phát sinh ở thời thượng cổ chú trọng thiên nhân hợp nhất, chỉ cần đốn ngộ đến mức độ cao nhất là được, thì Lý Phàm cũng cảm thấy nó vượt quá sức tưởng tượng của bản thân.
“Thật là…”
“Sự khác biệt giữa người với người cũng quá lớn rồi.”
Nhờ có tâm trí kiên định, chỉ sau vài giây bàng hoàng, hốt hoảng ngắn ngủi, Lý Phàm đã tìm lại được sự bình tĩnh.
Lý Phàm thầm lắc đầu cảm khái một lúc, lại bất giác muốn đích thân đi chiêm ngưỡng “Phàm Nhân Hoá Thần bích” để được tận mắt chứng kiến phong thái của Bạch tiên sinh. Đồng thời, hắn cũng càng mong đợi đến lần tiến vào Vẫn Tiên cảnh kế tiếp.
Hít sâu một hơi, Lý Phàm cuộn lại bức tranh giao trả cho Tiết Mạc.
“Đa tạ đạo hữu. Được thưởng lãm đại tác của ngươi khiến ta đây cũng đạt được rất nhiều lợi ích.” Lý Phàm chân thành cảm tạ.
Nghe thế, Tiết Mạc cũng hơi bối rối: “Không dám nhận không dám nhận. Trước đây, ta cũng nhờ được đạo hữu nhắc nhở nên mới quyết định đến Hoá Thần bích. Nói đúng ra là ta mới là người cần cảm tạ đạo hữu mới phải.”
“Hai thằng nhóc bọn ngươi nhai đi nhai lại khiến người ta mệt đến đau răng, hai đứa bây diễn kịch xong chưa hả?” Khi hai người vẫn còn đang cảm tạ qua lại, chợt có một giọng nói có phần âm dương quái khí vang lên.
Lý Phàm nhìn lại, thấy kẻ nói chuyện chính là tên mập mà bản thân đã từng gặp mặt một lần trong biệt viện Hoàn Vũ, Hoàng Phủ Tùng.
Lý Phàm cũng không tức giận, hỏi lại với vẻ ngạc nhiên: “Thì ra là tiền bối Hoàng Phủ Tùng, không ngờ ngài vẫn còn sống.”
“Lúc trước, ta nghe Kỷ sư phụ nói không cần phải lo lắng sự việc như vụ đám người Đạm Đài Thao bị công kích tái diễn, ta cứ nghĩ ngài đã bị…”
“Hoàng Phủ tiền bối quả thật có quan hệ rộng rãi, vãn bối bội phục.”
Lý Phàm nói lời châm chọc với vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
Hoàng Phủ Tùng nghe Lý Phàm đem chuyện thiếu sót trước kia của mình ra châm chọc, khuôn mặt cũng lập tức biến thành màu gan heo: “Tiểu tử nhà ngươi sao lại ăn nói lung tung như thế.”
“Chuyện Đạm Đài Thao bị ám toán tuyệt đối không có quan hệ gì với ta.”
Lý Phàm liên tục gật đầu, tạo vẻ ta đây hiểu hết, tuyệt đối sẽ không nói cho ai biết.
Hoàng Phủ Tùng nhìn mặt hắn mà tức đến phát cười: "Kỹ thuật diễn xuất của tiểu tử nhà ngươi đã bước vào cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi. Cũng không biết nhà ngươi là ngốc thật hay giả ngu nữa.”
Tiết Mạc hơi hoang mang nhìn hai người, không hiểu bọn họ đang chơi trò đố chữ gì.
Vừa lúc này, giọng nói của Kỷ Hoành Đạo bất ngờ vang lên: "Được rồi, Hoàng Phủ. Đã già như vậy rồi còn so đo với vãn bối làm chi.”
“Mau đón bọn họ qua đây, chuẩn bị lên đường rồi.”
Lời nói của Kỷ Hồng Đạo đối với Hoàng Phủ Tùng vẫn tương đối có trọng lượng, khiến lão ta không dám lề mề nữa, bèn hừ một tiếng, chìa hai tay ra tóm lấy hai người Lý Phàm.
Chỉ trong chớp nhoáng, khung cảnh thay đổi, hai người đã xuất hiện trên một chiếc phi thuyền.
Kỷ Hoành Đạo đang đứng ở đầu mui thuyền chờ bọn họ.
Hoàng Phủ Tùng đặt bọn họ xuống, Lý Phàm và Tiết Mạc liền hành lễ với Kỷ Hoành Đạo.
Kỷ Hoành Đạo chỉ gật gật đầu còn đôi mắt lão vẫn chăm chú nhìn về phía trước, không biết đang quan sát thứ gì.
“Kỷ sư phụ, chiếc phi thuyền này là…”
Một lúc sau, Lý Phàm mới dám lớn gan đặt câu hỏi.
“Ta vốn lên kế hoạch cho bọn ngươi tập hợp với những trận pháp sư khác thuộc Sách Trận đường của Thiên Vũ châu để cùng đi đến Tiềm Long động thiên xây dựng trận pháp.”
“Nhưng ta bất ngờ nhận được mệnh lệnh là phải nhanh chóng đến “vực thẳm Gào Thét”.”
“Bên đó xảy ra chút biến cố, vì cũng cần trợ thủ nên ta thuận tiện mang các ngươi theo." Kỷ Hoành Đạo tùy tiện trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận