Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 276: Triều Nguyên tông lại có dị biến

Lý Phàm chỉ kịp nhìn thấy bọn nhỏ vây quanh bóng người thon gầy mặc y phục màu xanh thì đã bị bức bách rời khỏi Vẫn Tiên Cảnh.
Sau một hồi trời đất quay cuồng, Lý Phàm trở về thế giới hiện thực.
“Bạch tiên sinh...”
"Chủ nhân của mảnh thời không di niệm này là y sao?"
Tuy rằng lần thám hiểm này không có thu hoạch gì mang tính thực tế nhưng Lý Phàm đã chắc chắn được một việc.
Vị Bạch tiên sinh này có gì đó quái lạ.
Trong thời không di niệm này, nếu Lý Phàm không nhúng tay thay đổi thì mọi chuyện đáng lẽ phải diễn ra cố định bất biến.
Dựa theo những gì đã diễn ra trong lần trước, ngay sau khi đại chiến kết thúc không lâu, vị Bạch tiên sinh này sẽ xuất hiện ở toà miếu nhỏ mà bọn trẻ ẩn núp.
Nhưng mà lần này...
"Chẳng lẽ lại trùng hợp tới vậy, ngay khi mình vừa hết thời gian cũng là lúc y xuất hiện?”
Lý Phàm không cho rằng đây là trùng hợp.
Vị Bạch tiên sinh này rõ ràng cố ý trốn hắn.
Hoặc là nói, vì nguyên nhân đặc thù nào đó nên Lý Phàm không thể gặp được y.
Tựa như việc Lý Phàm không có cách nào rời khỏi Ninh Viễn thành vì quy tắc của mảnh thời không di niệm này chỉ gói gọn trong toà thành đó.
Lý Phàm không cố truy tìm nguyên nhân vì sao lại có chuyện như thế này, vừa phân tích một thoáng, hắn thấy khả năng vị Bạch tiên sinh kia là chủ nhân của thời không di niệm này là khá cao.
Nếu đã như vậy thì chấp niệm của Bạch tiên sinh là gì?
Lý Phàm liên tưởng tới đánh giá mà đám nhóc dành cho Bạch tiên sinh: “người tốt nhất trên thế gian”.
Hơn nữa, Bạch tiên sinh còn chủ động đứng ra tổ chức cứu viện và tích cực giúp đỡ trị liệu cho người bị thương.
Cảnh tượng Ninh Viễn thành sau đại chiến như tận thế, khắp nơi trải đầy thi thể bắt đầu hiện lên trước mắt Lý Phàm.
"Quê hương bị trận chiến của tu sĩ phá huỷ, gần như bị biến thành miền đất chết."
"Nếu cảnh tượng tàn nhẫn này chưa bao giờ xảy ra thì tốt biết mấy."
“Liệu đây có phải chấp niệm của ngươi không?”
Lý Phàm suy nghĩ một hồi.
Tuy rằng không thể loại trừ khả năng khác, nhưng căn cứ vào manh mối hiện có, cộng thêm hình tượng được thiết lập sẵn của Bạch tiên sinh thì đây là khả năng lớn nhất.
"Cố gắng không để cho phàm nhân chết đi, giải quyết việc lấy thọ quả ở Ninh Viễn thành sao? Việc này hơi khó đây."
Đã có kết quả phỏng đoán, kế tiếp, Lý Phàm cần tìm cách chứng minh nó là đúng.
Chỉ có điều, hoàn thành mục tiêu này e là còn khó khăn hơn cả việc đơn thuần đánh bại Chương sư huynh.
Trước không bàn tới thần uy vô địch của Chương sư huynh, chỉ riêng việc đuổi bắt Tống Hòa Tụng - tu sĩ Kim Đan trung kỳ, mà không để ảnh hưởng tới phàm nhân đã là một chuyện quá khó rồi.
"Cũng may, mình có thần thông “Phược Trùng”, trước tiên cứ thử tất cả mọi cách một lượt đã."
"Nếu còn không được thì chờ đột phá Kim Đan, mình lại đi giải quyết chuyện này vậy."
Tóm lại, Lý Phàm đã thấy được hy vọng thoát khốn khỏi Ninh Viễn Thành. Về phần hao phí một chút thời gian, Lý Phàm tỏ vẻ không quan tâm, thứ hắn không thiếu nhất chính là thời gian.
Hắn yên lặng vạch ra kế hoạch hành động khi tiến vào Vẫn Tiên cảnh lần sau. Lý Phàm nhớ lại tượng đá huyền bí trong miếu nhỏ, bắt đầu tìm kiếm từ Thiên Huyền kính.
Kết quả, đây cũng không phải là thứ gì tuyệt mật, rất nhanh hắn đã tra được thông tin liên quan:
“Tuyệt tiên thạch”, đây là tên gọi các tu sĩ đặt cho loại đá này.
Công hiệu của nó giống như Lý Phàm thử nghiệm được, có thể ngăn cách hết thảy linh lực và thần thức.
Vào thời thượng cổ, nó thường dùng để xây dựng mật thất, điêu khắc tượng đá hay chế tạo thành thạch đinh để cầm cố phạm nhân.
Thạch đinh được chế tạo từ tuyệt tiên thạch còn được đi kèm cùng một châm pháp mang tên "Phong Tiên Tuyệt Linh."
Chỉ cần dùng thạch đinh được chế tạo từ tuyệt tiên thạch châm vào mười huyệt vị trên cơ thể là có thể ngăn cản linh lực vận chuyển, phong ấn tu vi.
Tuy nhiên, theo năm tháng đổi thay, số lượng tuyệt tiên thạch ít dần đi, tới thời nay thì khó mà gặp được.
Nếu vô tình nhặt được vài viên trong di tích tông môn mang về thì cũng có thể bán được với giá cao.
"Số tuyệt tiên thạch còn sót lại trong miếu nhỏ kia cũng tạm đủ để luyện ra một bộ thạch đinh.”
Lý Phàm lập tức dùng điểm cống hiến mua bộ châm pháp "Phong Tiên Tuyệt Linh" này.
Năm 25 sau Lưu Điểm, sau khi Lý Phàm bế quan không lâu, tin tức truyền ra từ Cửu Sơn châu lại hấp dẫn ánh mắt của tu sĩ khắp thiên hạ một lần nữa.
Gần đây, toà di tích Triều Nguyên tông mãi vẫn chưa dò xét được gì kia bỗng có biến hoá kỳ dị.
Lúc mới bắt đầu, bên trong di tích tông môn trống không này thỉnh thoảng lại có bóng người xuất hiện đi tới đi lui.
Chờ khi các tu sĩ phát hiện chạy tới thì bóng người lại biến mất không thấy đâu.
Dần dà, tần suất bóng người xuất hiện càng ngày càng nhiều, thời gian xuất hiện mỗi lần cũng gia tăng đáng kể.
Về sau, ngay cả thanh âm nói chuyện của bóng người, tu sĩ cũng có thể nghe thấy được.
Ngoại trừ việc không chạm vào được, không phải thực thể thì những bóng người này không khác gì con người.
Bóng người hình như không phát hiện có tu sĩ tiến vào nên vẫn sinh hoạt như thường nhật tại thời không của bản thân, không hề bị quấy nhiễu.
Mà nguyên nhân khiến chuyện này gây tiếng vang lớn là do có một vị tu sĩ trùng hợp bắt gặp cảnh tượng một đệ tử của Triều Nguyên tông đứng đọc “Thiên Quang Trúc Dương Quyết”.
Tu sĩ này vui mừng, vội vàng học thuộc lòng pháp quyết.
Tuy rằng đây chỉ là một bộ công pháp Luyện Khí kỳ nhưng chuyện này có ý nghĩa phi phàm.
Bởi vì, điều đó có nghĩa là tu sĩ tiến vào có khả năng thu được các loại công pháp cấp cao hơn.
Coi như không có công pháp thì chỉ cần có thể quan sát các tu sĩ Triều Nguyên tông thời thượng cổ luyện đan, luyện khí thôi, đã tương đương với việc được lão sư miễn phí ân cần dạy dỗ, trực tiếp hướng dẫn thực hành.
Kết quả là di tích Triều Nguyên tông vốn sắp không ai hỏi thăm, lại trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên, náo nhiệt này thuộc về Vạn Tiên Minh, không có chút quan hệ gì với Ngũ Lão Hội.
Không biết vì sao mấy vị tu sĩ Hoá Thần chịu trách nhiệm trấn thủ biên cương cũng không trở về mà vẫn trú đóng tại trong Cửu Sơn châu.
Thiên Huyền Tỏa Linh trận luôn luôn mở ra.
Một khi tu sĩ Ngũ Lão Hội mang tâm lý may mắn lẻn vào thì sẽ bị giết chết ngay tại chỗ.
Trước đó, Cửu Sơn châu vốn có tình hình lộn xộn, dưới tình thế này, nơi đây không khỏi trở nên yên bình hơn xưa nhiều.
Trong lúc đó, trên hoang đảo ở Tùng Vân Hải, mọi người Ly giới lại nổi lên tranh chấp hiếm thấy.
Nguyên nhân của sự việc cũng là do biến hóa mới của di tích Triều Nguyên tông.
Trong lúc ra ngoài, mập mạp Diệp Phi Bằng vô tình nghe được cuộc nói chuyện của những tu sĩ đi ngang qua nên mới biết việc này.
Khi trở về hoang đảo, lúc mọi người nói chuyện phiếm, y cũng thuận miệng nói ra việc này.
Ai mà ngờ, sau khi nghe được chuyện này, Tô tiểu muội và Trương Hạo Ba cùng sinh ra cảm ứng trong lòng.
Cơ duyên kết đan của bản thân ở ngay Triều Nguyên tông kia!
Hai người đã bị vây khốn ở cảnh giới Trúc Cơ viên mãn đã lâu.
Thứ nhất là do bình cảnh do “thiên chi ách” gây ra, khiến họ không cách nào đột phá.
Thứ hai là do hai người còn chưa quyết định được nên dùng pháp nào để kết đan.
Hôm nay, cơ duyên gần ngay trước mắt, hai người nhất thời nảy ra ý tưởng đi tới Cửu Sơn châu.
Đường đi lần này xa xôi, nguy cơ trùng trùng.
Tiêu Hằng, với tư cách là người nối nghiệp “Phục Tiên” trên danh nghĩa, tất nhiên đứng ra phản đối.
Y cho rằng, với tư chất của hai người, bình cảnh kết đan chỉ có thể vây khốn họ một thời gian mà thôi, chứ không đời nào vây khốn cả đời được.
Không có cơ duyên của Triều Nguyên tông thì cũng sẽ có cơ duyên khác thay thế.
Vả lại, hai người mới có thực lực Trúc Cơ viên mãn, nếu bây giờ mà ra ngoài lưu lại thì quá mức nguy hiểm.
Dù hai người có thiên phú dị bẩm và chiến lực mạnh mẽ, nhưng chênh lệch cảnh giới vẫn còn đó.
Chi bằng tiếp tục an ổn ở ẩn một đoạn thời gian, đợi mọi người cùng đột phá tới Kim Đan cảnh, năng lực tự vệ tăng lên thì cùng nhau ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận