Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 965: Hoàn Chân bị bại lộ

“Truyền Pháp thiên tôn thành đạo nhiều năm, thực lực sâu không lường được. Tốt nhất đừng nên khinh thường.”
“Đừng nói là trăm vạn tu sĩ, coi như toàn bộ tu sĩ Huyền Hoàng giới cộng lại chỉ sợ chưa chắc có thể thắng được Truyền Pháp.”
Sau khi kinh ngạc, cậu thiếu niên trông vô cùng bối rối đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hắn hắng giọng một tiếng, có lòng tốt nhắc nhở.
“Ừm…”
“Cũng khá hợp lý. Dù sao cũng là tồn tại trấn áp toàn bộ Huyền Hoàng giới mấy nghìn năm…”
Giống như bị thiếu niên thuyết phục, vẻ kiêu căng trên mặt Lý Phàm biến mất, dần trở nên nghiêm túc hơn.
“Chẳng qua không cần phải sợ sệt hắn quá.”
“Nếu thật sự thúc ép ta thì cùng lắm khởi động ‘Cơ’ tiên Tiên Khư. Mọi người đồng quy vu tận!”
Vượt ngoài dự đoán của thiếu niên chính là Lý Phàm chỉ tỉnh táo trong chốc lát, lời nói thay đổi, giọng nói lạnh lùng.
Mà nội dung trong lời nói đó càng khiến vị truyền pháp giả này thay đổi sắc mặt ngay lập tức.
Tu sĩ biết được sự tồn tại của Tiên Khư trong Huyền Hoàng giới cực kỳ ít ỏi.
Mà một vị tu sĩ biết bên trong Tiên Khư có một Chân Tiên tọa hóa đã ít lại càng ít.
Về Ngũ Lão hội thì hắn không rõ, chí ít trong số một đám truyền pháp giả trong Vạn Tiên Minh, chỉ có một mình hắn biết được chuyện này.
Còn là năm xưa Truyền Pháp thiên tôn chính miệng nói cho hắn biết.
Mà bây giờ…
Truyền pháp giả Tưởng nhìn chằm chằm vị tu sĩ bề ngoài xấu xí trước mắt, dòng suy nghĩ tua ngược trở lại, suy đoán lai lịch của đối phương.
“Có thể biết được bí mật như thế, tất nhiên từng tiếp xúc với lực lượng trên cảnh giới Trường Sinh.”
“Bí pháp Huyền Thiên, di truyền Tiên giới. Chắc chắn là dư nghiệt Huyền Thiên giáo không sai đi đâu được.”
“Không ngờ đã qua lâu như thế rồi mà Huyền Thiên giáo vẫn còn âm hồn bất tán. Đồng thời còn có thể tiến sâu vào nội bộ cao tầng Tiên Minh…”
Trong lúc suy nghĩ, truyền pháp giả Tưởng dẫn dụ Lý Phàm: “Không phải vạn bất đắc dĩ, đừng nên chọn ngọc nát đá tan.”
“Dù sao có thể tạo thành cục diện hiện giờ, đúng là không dễ rồi. Dễ dàng buông bỏ, há chẳng đáng tiếc!”
Lý Phàm cũng gật đầu đồng ý: “Mưu đồ hơn bảy năm thế này, nếu cứ bỏ qua như thế, thật sự vẫn có hơi không đành.”
Truyền pháp giả Tưởng lại lần nữa chấn động trong lòng: “Mưu đồ hơn bảy năm này?”
“Chỉ có bảy năm?”
“Sao có thể?”
“Từ khi nào Vạn Tiên Minh chúng ta lại dễ bị xâm nhập như thế?”
Trong lòng truyền pháp giả Tưởng tức giận, cùng lúc đó lại lần nữa đánh giá tu sĩ Huyền Thiên giáo trước mắt.
“Hoặc là hắn đang cố ý giả vờ lừa gạt ta?”
Truyền pháp giả Tưởng không nhịn được nghĩ như thế.
Nhưng sau một lúc quan sát, truyền pháp giả Tưởng lại âm thầm lắc đầu, phủ nhận suy đoán của chính mình.
“Vạn vật đều như ta.” Không phải công pháp hay thần thông gì mà là đặc tính vô thượng bẩm sinh của hắn.
Bất kỳ sinh linh nào sinh ra sự tiếp xúc mặt đối mặt với hắn đều sẽ nhận hắn là “bản thân”.
Cảnh giác, bí mật, đề phòng, đủ loại cảm xúc chỉ sinh ra đối với người khác này, khi đối mặt với truyền pháp giả Tưởng là hắn, toàn bộ đều không xảy ra.
Nếu phải chịu uy hiếp tính mạng, bọn hắn cũng sẽ bảo vệ sự an toàn của hắn giống như bảo vệ tính mạng của bản thân theo bản năng.
Trải mấy nghìn năm ở Huyền Hoàng giới, truyền pháp giả Tưởng chưa từng thấy tồn tại nào có thể miễn dịch với đặc tính này.
Dù là Truyền Pháp thiên tôn năm xưa cũng vậy!
Nếu không, làm sao hắn có thể dựa vào thực lực lẫn thiên phí không hề xuất chúng, ngồi vững vị trí truyền pháp giả đầu tiên?
Năng lực này đúng thật cực kỳ cường hãn, đối với hắn mà nói, trên đời không còn tồn tại kẻ địch nào nữa. Nếu hắn bằng lòng, thậm chí bí mật của tất cả những người khác, hắn cũng có thể nhìn thấy từng cái một.
Nếu nói thật sự có khuyết điểm gì, đó chính là cấp bậc “như ngã” này.
Mà không phải là “vị ngã”.
Quả thật, gần như tất cả sinh linh cũng sẽ không có lòng đề phòng gì đó với “bản thân”.
Nhưng nếu bọn hắn sinh ra sự nghi ngờ về tính chân thực của “ta” mà truyền pháp giả Tưởng đóng vai thì cũng sẽ phát động tấn công vào hắn.
Năm xưa Truyền Pháp thiên tôn đã khám phá hắn như thế.
Vì vậy chỉ có thể chậm rãi dùng các loại phương pháp bằng lời nói khách sáo. Nếu hỏi trực tiếp câu hỏi mà vài “bản ngã” kia xem là thường thức thì mới có khả năng bị khám phá.
Tuy nói có hạn chế nhất định như thế nhưng những năm gần đây, dựa vào đặc tính nghịch thiên này, hắn vẫn chưa từng gặp bất lợi gì. Tu sĩ có thể thật sự nhìn thấu hắn, số lượng chẳng qua chỉ một bàn tay.
Truyền pháp giả khác biết năng lực này của hắn. Dù có đề phòng nhưng vốn không cách nào ngăn cản được.
Chỉ có thể kính trọng nhưng không gần gũi với hắn.
Mà bởi vì cân nhắc trật tự toàn thể nhóm truyền pháp giả, hắn cũng tự trục xuất bản thân vào tiểu thế giới ‘Quy Khư’ trống rỗng. Lộ trình điều hành Tiên Minh về lâu về dài có rất nhiều công việc.
Tuy vị tu sĩ trước mắt đây quỷ quyệt khó đoán. Nhưng rõ ràng cũng không thể trốn thoát khỏi ảnh hưởng đặc tính tự mang của hắn.
“Điều hắn nói chắc chắn đều là thật.”
Truyền pháp giả Tưởng đưa ra phán đoán như thế xong không chỉ không thở phào nhẹ nhõm mà trái lại trong lòng càng nặng nè hơn.
“Bảy năm, bảy năm…”
Trong đầu truyền pháp giả Tưởng nhanh chóng sàng lọc một lượt tất cả sự vụ lớn nhỏ Vạn Tiên Minh xảy ra trong bảy năm qua, muốn tìm ra cái tên nội ứng gọi là Mặc Nho Bân kia.
Nhưng rõ ràng đối phương đã thay tên, hoàn toàn không có manh mối.
“Xem ra vẫn phải nghĩ cách moi từ người nọ.”
Trong lúc dòng suy nghĩ của truyền pháp giả Tưởng nhanh chóng tua ngược trở lại, hắn vẫn phụ họa theo: “Không sai, tốn hao thời gian bảy năm cũng không sao. Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, muốn làm lại lần nữa, vậy không biết phải đợi bao lâu.”
“Ha ha, không sao cả. Có ‘Hoàn Chân’ trong tay, chỉ cần thực hiện một lần là có thể xuất hiện vô số…” Lý Phàm đang nói ra dự tính đã có trong lòng, chợt lời nói đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn chằm chằm truyền pháp giả Tưởng, vẻ mặt dường như không thay đổi chút nào.
Nhưng truyền pháp giả Tưởng lại nhạy cảm phát giác được, bầu không khí xung quanh hơi khác đi rồi!
“Hửm? Lộ ra sơ hở ở đâu sao?”
“‘Hoàn Chân’ trong tay là có thể tái hiện lại mưu kế từng thực hiện vô số lần?”
“‘Hoàn Chân’ là bảo vật gì?”
“Chẳng lẽ là tiên khí Huyền Thiên giáo năm xưa để lại?”
Trong chớp mắt, trong đầu truyền pháp giả Tưởng hiện lên vô vàn suy nghĩ.
Có điều, hắn cũng rõ bản thân hình như đã bại lộ, dứt khoát không che giấu nữa, nhân lúc thiên tính còn đang có hiệu lực tung chiêu cuối, hỏi thử: “‘Hoàn Chân’ là cái gì?”
“‘Hoàn Chân’ là cái gì?”
Câu nói này liên tục quanh quẩn trong thức hải của Lý Phàm.
Một ánh mắt không chứa bất cứ chút tình cảm nào khóa chặt vào truyền pháp giả Tưởng.
Sau đó, trăm vạn thần ma vốn đang hoành hành tại Huyền Hoàng giới, hủy hoại thỏa thích, tất cả đều quay gót trở về trong chớp mắt.
Tà khí ngợp trời, yêu ma quỷ quái lại giáng xuống!
Vẻ mặt truyền pháp giả Tưởng hơi biến đổi, muốn cắt đứt kết nối, lui khỏi nơi thức hải này.
Nhưng đã không còn kịp.
Trăm vạn thần ma, tất cả đều phát ra tiếng gầm thét kinh thiên động địa về phía truyền pháp giả Tưởng.
Tiếng gầm gừ như con sóng khổng lồ cuồn cuộn ngất trời, tụ về một nơi.
Theo đà như phá hủy tất thảy, ập xuống đầu truyền pháp giả Tưởng!
Mà thấp thoáng dưới thế công của trăm vạn thần ma, một vệt Thần quang bảy màu nhỏ xíu không chút nổi bật cũng thuận thế bay ra.
Va chạm vào ý niệm của truyền pháp giả Tưởng.
Ngay khoảnh khắc khi tiếp xúc, Thần quang bảy màu lẳng lặng hòa tan, rót một sợi đốm mốc màu xám vào trong ý niệm của truyền pháp giả Tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận