Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 372: Bãi Viêm Thần vạn dặm

Lý Phàm với Hoàng Phủ Tùng có chênh lệch lớn về cả thực lực lẫn địa vị.
Việc uy hiếp tất nhiên sẽ có nguy hiểm.
Nhưng nhờ có dị tượng sau khi tu sĩ chết đi, nên muốn người khác không biết mình giết người diệt khẩu đúng thật có chút khó khăn.
Thêm nữa, Lý Phàm ngày nay cũng có thể tính là gương mẫu cho thiên hạ, luôn sống dưới ánh đèn soi rọi. Cho dù Hoàng Phủ Tùng muốn động thủ, cũng phải suy nghĩ hậu quả về sau.
Hoàng Phủ Tùng tất nhiên là không có ý định một đổi một với tên tiểu bối nên thỏa hiệp là điều tất nhiên.
Cho nên việc này nhìn thì có vẻ nguy hiểm, thực chất đều nằm trong kế hoạch của Lý Phàm.
“Ngũ Hành đại động thiên…”
Sau một lúc suy ngẫm, Lý Phàm nhắm mắt nghi thần, bắt đầu liên hệ với người bị thu phục - Lục Tuyết Tịnh.
Thủ đoạn của Ngư Phu lão nhân quả thật huyền ảo vô cùng. Cho dù Lý Phàm đang ở trong vùng sương trắng đậm đặc, nhưng não hải lúc nào cũng có thể nói chuyện với vật sở hữu dù cách xa đến mấy.
“Chủ nhân…”
Cảm nhận được triệu hoán của Lý Phàm, chỉ một lúc sau liền vang lên âm thanh khiếp nhược của Lục Tuyết Tịnh. Đã lâu không liên hệ nhưng Lý Phàm không thèm nói một câu thăm hỏi, trực tiếp hỏi về tình trạng gần đây của nàng ta.
Sau khi tìm hiểu sơ qua tình cảnh, Lý Phàm suy nghĩ một chút mới hỏi một số vấn đề về mẫu thân của nàng. Vì phải trung thành nên Lục Tuyết Tịnh đều kể hết sự thật cho Lý Phàm:
“Gần đây mẫu thân có vẻ rất bận, liên tục đi tuần tra ở các Động Thiên. Đều là một số nơi ta chưa từng nghe qua, có lúc còn mất đi liên lạc một khoảng thời gian dài…”
Lý Phàm nghe vậy trong lòng từ từ lập ra kế hoạch.
Trước khi cắt đứt liên hệ, Lý Phàm đã an ủi, khen ngợi tiểu cô nương một lúc. Lục Tuyết Tịnh tỏ ra rất kích động, âm thanh nàng cũng trở nên thánh thót dễ nghe.
Sau khi giao phó một số sự việc liên quan đến kế hoạch, Lý Phàm cắt đứt cuộc nói chuyện trong sự tiếc nuối của Lục Tuyết Tịnh.
“Kế hoạch chỉ có thể như vậy, thành hay không chỉ còn nhờ vào tạo hóa của mình rồi.” Trong lòng Lý Phàm thầm nghĩ.
May là vận khí của Lý Phàm không tệ.
Ngày thứ hai, Hoàng Phủ Tùng đang điều khiển thuyền Độ Trần định rời khỏi Đoạn Chưởng tiên thành, Lý Phàm vừa hay nhận được truyền tin của Lục Tuyết Tịnh.
Ánh mắt Lý Phàm lóe sáng, liền phi thân lên thuyền Độ Trần.
“Tiểu tử, ngươi lại muốn gì nữa?”
Hoàng Phủ Tùng quan sát người vừa xông vào Lý Phàm với vẻ mặt không thiện.
Cho những người bên cạnh lui xuống, lại mang Lý Phàm đến một nơi bí mật bên trong con thuyền. Dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Phàm, chờ đợi lời giải thích.
“Vì muốn tranh thứ hạng, ta phải nỗ lực thử sức, những phương diện khác đều đã được sắp xếp ổn thỏa, hiện tại vẫn cần tiền bối trợ giúp một lần.”
Hoàng Phủ Tùng nghe thế rất ngạc nhiên: “Nhanh như vậy?”
Hắn híp mắt cẩn thận quan sát Lý Phàm từ trên xuống dưới, dường như đang suy nghĩ, một lúc sau hắn mới trả lời: “Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”
Lý Phàm trầm giọng đáp: “Ta muốn nhờ tiền bối đổi lộ trình, bằng một tốc độ nhanh nhất mang ta đến Hóa Linh Giản.”
“Hóa Linh Giản?” Hoàng Phủ Tùng có hơi ngẩn người.
“Ngươi đi đến đó làm gì?”
Lý Phàm không trả lời mà vẫn tiếp tục đưa ra yêu cầu: “Đồng thời, còn cần phải tìm một lý do chính đáng, Không thể để cho người khác nhìn ra được điểm bất thường.”
Hoàng Phủ Tùng cười lạnh: “Tiểu tử nhà ngươi, yêu cầu không ít chút nào.”
Không lập tức cự tuyệt, Hoàng Phủ Tùng trầm mặc khá lâu. Có vẻ như đang liên hệ với ai đó.
Lý Phàm đứng yên, nhẫn nại chờ đợi.
Thời gian một chung trà qua đi, Hoàng Phủ Tùng gật đầu nhẹ. Hắn lại nhìn Lý Phàm, trả lời: “Vận khí của ngươi cũng tốt đó, ta có một bằng hữu hiện đang ở Hóa Linh Giản chủ trì công việc xây dựng trận pháp.”
“Trận pháp nơi đó cũng sắp hoàn thành. Điểm đến tiếp theo của hắn khá gần với nơi ta nhận nhiệm vụ. Bọn ta đã lâu không gặp mặt, nên đã hẹn cùng nhau đi, sẵn tiện có thể tụ tập một chút.”
Hoàng Phủ Tùng giải thích một cách đơn giản nhưng rõ ràng.
Lý Phàm có chút vui mừng, cúi người hành lễ: “Như vậy, thật cảm tạ tiền bối.”
“Đừng giở trò này với ta.” Nét cười trên mặt Hoàng Phủ Tùng nhanh chóng biến mất.
“Ta giúp ngươi, chẳng phải là vì có lý do gì khác. Ta chính là muốn xem thử, kẻ chống lưng cho tiểu tử ngươi là ai.”
Lý Phàm nghiêm chỉnh nói: “Tiền bối không cần phải nghĩ nhiều. Vãn bối cô gia quả nhân đơn thân một mình, làm gì có chuyện được người chống lưng?”
Hoàng Phủ Tùng thấy Lý Phàm đến lúc này vẫn còn giả vờ, cũng không thèm tranh biện, chỉ cười lạnh một tiếng.
“Không rõ lần này tiền bối đến Hóa Linh Giản mất bao lâu thời gian?” Lý Phàm tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, mặt dày hỏi tiếp.
“Nhanh thì hai ngày, chậm thì khoảng bảy ngày. Phải xem trên đường có tình huống bất ngờ phát sinh hay không.” Hoàng Phủ Tùng có chút mất kiên nhẫn trả lời.
“Ngươi nhẫn nại chờ là được rồi. Ta đã hứa với ngươi thì sẽ không lừa gạt ngươi.”
Lý Phàm gật đầu cảm tạ lần nữa.
thuyền Độ Trần bất ngờ thay đổi nơi đi, tuy là có khiến những tu sĩ trên thuyền có chút bất ngờ, nhưng do người dẫn đầu Hoàng Phủ Tùng ra lệnh nên bọn họ cũng không dám có ý kiến gì.
thuyền Độ Trần biến thành một đường sáng đỏ, xuyên qua sương trắng phệ nguyên tiến nhanh về trước.
Từ sau khi rời khỏi vách ngăn sương trắng, con thuyền trước tiên bay đến Cù Dương tiên thành gần đó, sử dụng Truyền Tống trận đi đến một nơi hoang dã khô cằn. Sau đó mới tiếp tục bay về hướng mục tiêu.
“Đây chính là Bãi Viêm Thần vạn dặm, Hóa Linh Giản chính là ở sâu trong đó.”
“Linh lực thuộc tính lửa cuồng bạo bài trừ tất cả những năng lượng khác, ngay cả kết cấu không gian cũng trở nên thất thường. Cho nên nơi đây không thể xây dựng Truyền Tống trận.”
Hoàng Phủ Tùng nhìn Lý Phàm đang quan sát cảnh sắc xung quanh, nhịn không được nên mới giải thích như vậy.
Cho dù đã có trận pháp chia cách với hoàn cảnh bên ngoài, ở trong thuyền Độ Trần, Lý Phàm vẫn có thể cảm nhận được sức nóng ngoài kia.
Là sức nóng còn sót lại của lực lượng có thể thiêu rụi tất thảy. Trong thiên địa dường như chỉ còn sót lại uy năng màu đỏ sậm của lực lượng đó.
Mặt đất nứt nẻ, bầu trời luôn bị ngọn lửa mãnh liệt không ngừng thiêu đốt.
“Nghìn năm về trước, nơi này cũng là một nơi rất tốt á. Đáng tiếc ngày nay lại biến thành hình dạng này.”
Bị xúc động bởi cảnh sắc hoang tàn nơi đây, Hoàng Phủ Tùng nhẹ thở dài, vạn phần cảm khái.
“Nếu không phải Hóa Linh Giản thật sự quá khác biệt, e rằng đồng minh sớm đã bỏ mặc nơi này rồi.”
“Hóa Linh Giản có chỗ nào đặc biệt?” Lý Phàm thuận theo đó hỏi tiếp.
“Ngươi không biết?” Lần này Hoàng Phủ Tùng thật sự kinh ngạc rồi.” Vậy ngươi gấp gáp muốn đến nơi này để làm gì?”
Lý Phàm liền biểu hiện dáng vẻ mình thật là oan khuất, vô tội.
Khuôn mặt Hoàng Phủ Tùng liên tục giật mạnh. May là tu luyện tính tình tốt nên có thể gắng gượng kìm nén không phát tác.
Lần nữa đảm nhiệm chức vụ nhân viên giải thích: “Bản thân Hóa Linh Giản không có chỗ gì đặc biệt, chỉ là do nơi đây có sinh ra một loại đá xanh lục.”
“Loại đá tài nguyên này có thiên tính áp chế linh lực rất mạnh.”
“Tu sĩ chúng ta nếu không có phương pháp ứng phó đặc biệt, một khi đến gần nó, toàn thân linh khí sẽ bị lắng đọng, không thể vận dụng, lập tức sẽ trở nên yếu đuối như người phàm.”
“Dựa vào đặc tính đó, đồng minh gọi nó là Hóa Linh Thạch.”
Lý Phàm nghe thế liền có cảm giác mơ hồ rằng loại đá này có chút quen thuộc. Dường như đã từng được gặp qua nhưng lại không thể nhớ ra được cụ thể sự việc.
Lý Phàm liền nghĩ ngay đến rất có thể là do phân thân biến mất một cách kì lạ kia đã từng gặp qua loại đá này. Vậy nên Lý Phàm cũng không bận tâm nữa, lại tiếp tục đặt câu hỏi:
“Ta đã từng ngẫu nhiên nhìn thấy một loại đá của thời thượng cổ tên Tuyệt Tiên Thạch.”
“Có hiệu quả khá giống với miêu tả của tiền bối về Hóa Linh Thạch.”
“Không rõ hai loại này có phải cùng một thứ hay không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận