Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 205: Gió nổi, đại bàng tung cánh

Chỗ Tiền Trạm cảnh Lý Phàm chọn này có giá thuê thấp nhất, tám ngàn điểm cống hiến một năm.
Mặc dù nó chỉ có quy mô nhỏ nhưng cảnh vật rất hợp ý Lý Phàm.
Không phải là phong cảnh tiên gia thịnh cảnh đẹp đẽ, mà là được xây dựng trên một khúc xương tay trái khổng lồ.
Không gian xung quanh là bóng tối cô độc, càng làm khúc xương tay trôi nổi trong hư không vô tận này thêm nổi bật.
Theo lời của Tử Miểu tiên tôn, ý tưởng về khung cảnh nơi đây bắt nguồn từ vị “Tiên”, người đã khai sinh ra toàn bộ Vẫn Tiên Cảnh chỉ bằng một ý niệm.
Lý Phàm đã thương lượng với Tử Miểu tiên tôn để thuê trước ba mươi năm, tiền thuê mười năm trả một lần.
Sau khi hắn ký vào một tờ “Thương Khế Thư”, giao dịch hoàn tất.
Lý Phàm chuyển sáu vạn bốn ngàn điểm cống hiến qua.
Đồng thời, Lý Phàm cũng nhận được một chiếc nhẫn trữ vật.
Bên trong có ba vật phẩm.
Một khúc xương tay trái cỡ nhỏ, mười khúc xương ngón tay và một tấm ngọc giản.
Lý Phàm cầm lấy ngọc giản, sau khi đọc một lượt, hắn lập tức biết được cách dùng.
Khúc xương tay trái cỡ nhỏ chính là chìa khoá khống chế hạch tâm của Tiền Trạm cảnh này.
Dùng nó khởi động nghi thức tiến vào là có thể nắm giữ quyền hạn tối cao của Tiền Trạm cảnh.
Còn mười khúc xương ngón tay kia chính là vật môi giới.
Sau đó, hắn bắt đầu bày biện nghi thức trong Thiên Huyền kính, đặt bốn loại vật phẩm quần áo, thức ăn, nhà cửa, xe đẩy ở bốn góc.
Đồng thời, khúc xương tay trái được đặt ở chính giữa.
"Phúc Sinh Huyền Hoàng Thiên Tôn!”
Lý Phàm niệm thầm trong miệng.
Vì không lâu trước đây, hắn vừa mới mang “Tử Tiêu Quan Hồn Thuật” ra khỏi Vẫn Tiên Cảnh nên hiện giờ đang ở trong thời gian hạn chế, không thể tiến vào Vẫn Tiên Cảnh lần nữa.
Nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc tiến vào Tiền Trạm cảnh.
Bốn vật phẩm và khúc xương tay trái tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Một cảm giác choáng váng yếu ớt truyền đến, trong phút chốc, Lý Phàm chỉ cảm thấy hoàn cảnh xung quanh mình biến đổi.
Một khí tức cổ xưa và buồn bã bao phủ khắp không gian.
Có năm khúc xương ngón tay khổng lồ chọc trời dựng đứng.
Lúc này, Lý Phàm đang đứng ở trong lòng bàn tay, so với khối xương tay khổng lồ này thì hắn nhỏ như một con kiến vậy.
"Nếu không phải đã biết trước thì lần đầu thấy cảnh này, có lẽ mình cũng đã hoảng sợ.”
"Rất tốt, chắc là đủ để lừa gạt mấy tiểu tử kia rồi."
Lý Phàm hài lòng gật đầu.
Vừa động tâm niệm, trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trên xương ngón tay cái.
Trận pháp tiến vào Vẫn Tiên Cảnh được bố trí ở chỗ này.
Đám người Tô tiểu muội tạm thời không cần dùng đến, cũng không thể để bọn họ phát hiện ra.
Lý Phàm phất tay, che giấu pháp trận.
Sau đó, Lý Phàm lại đi vòng vòng nơi này để đảm bảo không có dấu vết nào có khả năng tiết lộ tin tức bị bỏ sót, rồi mới rời khỏi vùng không gian này.
"Sân khấu được dựng xong, đã đến lúc mời các diễn viên lên sân khấu rồi."
"Tuy rằng bọn họ còn nhỏ tuổi nhưng tu tiên phải bắt đầu từ khi còn bé."
“Mình đã tốn nhiều điểm cống hiến như vậy rồi, phải hồi vốn nhanh thôi.”
Lý Phàm nghĩ bụng như thế.
Sau khi chuẩn bị một phen, Lý Phàm rời khỏi Vạn Tiên đảo, đi thẳng đến Ly giới.
Lúc này, kinh thành Ly giới đang bị bao phủ bởi một loại cảm xúc tuyệt vọng nhàn nhạt.
Hiện tại, đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày ước định tiếp nhận vật tư với tiên sư.
Vật tư đã thu thập xong từ lâu nhưng tiên sư lại chậm chạp không thấy bóng dáng.
Trong những ngày gần đây, ngọn núi lửa ở trung tâm Ly giới dường như càng hoạt động mạnh hơn.
Khói đen dày đặc che kín cả chân trời, cho dù cách xa mấy ngàn dặm, người trong kinh thành vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Quần thần trong triều ai nấy đều cả ngày mặt mày ảm đạm, hoàng đế Ly giới cũng không màn đến việc ăn chơi.
Trong kinh, đã có một vài lời đồn âm thầm truyền ra, nói là vị tiên sư kia đã vứt bỏ Ly giới.
Thảm hoạ huỷ diệt đã không còn xa nữa.
Mặc dù hoàng đế đã dùng thủ đoạn sấm sét giết hết người dám tuyên truyền tin đồn nhưng vẫn không thể ngăn chặn cảm xúc tuyệt vọng đang lan rộng.
Trong bầu không khí nặng nề như vậy, ngày hôm nay, Đại Ly lại xảy ra một chuyện kỳ lạ.
Trong đêm khuya, một thiên thạch chiếu sáng chân trời, bay về phía hoàng cung.
Nó tạo thành một cái hố sâu hoắm ngay chính giữa cung điện - nơi ngày thường quần thần vẫn tảo triều, biến cả cung điện thành một mảnh phế tích.
May mắn là vụ việc xảy ra vào đêm khuya, ngoài mấy thủ vệ bị thương nhẹ ra, cũng không có thương vong nào khác.
Sau đó, hoàng đế đích thân giám sát việc khai quật, phát hiện “sao băng” đêm đó vậy mà vẫn còn nguyên vẹn, không bị hư tổn gì.
Chẳng qua, việc khiến chư vị triều thần Đại Ly nghị luận sôi nổi, đó chính là “sao băng” này lại là một khúc xương tay trái.
Nó trong suốt như ngọc, cực kỳ thần dị.
Tuy biết khúc xương tay trái này nhất định là bảo bối nhưng hoàng đế nghiên cứu mãi mà vẫn không thể biết công dụng của nó là gì.
Cuối cùng, ông ta chỉ đành phải sai người cất nó vào nơi sâu nhất trong bảo khố, gìn giữ cẩn thận.
Ngay sau khi sóng gió mà khúc xương tay trái gây ra dần lắng xuống.
Trong kinh, Diệp phủ.
"Tiền bối tha mạng!”
Diệp Phi Bằng bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, trán đầy mồ hôi.
Khuôn mặt nhỏ bé mới chín tuổi đầy vẻ hoảng sợ, lồng ngực không ngừng phập phồng, hơi thở dồn dập.
Chờ cảm xúc ổn định lại, y mới nhận ra có điều không đúng.
Diệp Phi Bằng mờ mịt nhìn cơ thể bé nhỏ và hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh.
Hai mắt của Diệp Phi Bằng đầy vẻ mê muội.
"Thiếu gia, ngài có sao không?” Nha hoàn nghe được động tĩnh trong phòng, chỉ vội khoác áo khoác đã cuống quýt xông vào.
"Không có việc gì, ngươi đi xuống đi!” Diệp Phi Bằng đuổi nàng đi, xoa xoa huyệt thái dương của mình, cảm giác trong đầu cực kỳ hỗn loạn.
"Mơ sao? Sống lại?"
Ngay mới nãy, Diệp Phi Bằng vừa trải qua một giấc mộng vừa dài đằng đẵng mà lại vừa chân thật.
Trong mộng, mười năm sau, y được tiên sư đưa ra khỏi Ly giới, định cư trên Lưu Ly đảo.
Trải qua năm năm tu hành, cuối cùng y cũng có thể giải trừ chướng khí cả người, dẫn khí nhập thể thành công.
Trở thành một tu tiên giả chân chính.
Đáng tiếc, cuộc sống của tu tiên giả cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng của y.
Đến nỗi, còn lâu mới bằng cảm giác tiêu dao khoái hoạt khi làm một công tử quần là áo lụa ở Ly giới.
Cả ngày phải bôn ba như trâu ngựa, mất cả một năm mới có thể tích góp đủ điểm cống hiến để mua công pháp.
Ngay khi y tự mãn vì bản thân chỉ trong ba năm đã đột phá đến Luyện Khí trung kỳ, một sự kiện kinh thiên động địa lại xảy ra trong Tùng Vân Hải.
Chính nó đã đập nát cảm giác sung sướng đó của y.
"Xích Viêm nấu biển, Hạo Ba Hợp Đạo."
Diệp Phi Bằng nắm chặt nắm tay, đến móng tay đâm vào trong thịt cũng không hề để ý.
Y cẩn thận hồi tưởng lại sự kiện sử thi này lặp đi lặp lại nhiều lần, sợ bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
"Tu hành mười sáu năm, Kim Đan trảm Hợp Đạo."
"Trở thành Hợp Đạo tiên tôn trẻ tuổi nhất trong lịch sử."
Ánh mắt của Diệp Phi Bằng tràn đầy ghen tị và dã tâm.
“Mượn sức mạnh của Tùng Vân Hải, nắm bắt được thời cơ khi năm vị Hóa Thần tiên quân đại chiến với Xích Viêm, đánh cắp thành quả.”
"Trương Hạo Ba có thể làm được, tại sao mình không thể?"
"Chỉ cần mình đi tu tiên giới sớm hơn mười năm, dựa vào vô số cơ duyên trong trí nhớ, lại thêm có thể biết trước mọi chuyện.”
“Mình chưa chắc đã không thể thay thế y, trở thành Hợp Đạo tiên tôn thống trị một châu!”
“Chứ không cần phải khổ tu mấy chục năm, rồi lại bị một tu sĩ Nguyên Anh đi ngang qua tiện tay đập chết như con kiến hôi."
"Đây không phải là vận mệnh của Diệp Phi Bằng ta!”
Hai mắt Diệp Phi Bằng đỏ bừng, trong đầu có vô số suy tính đan xen.
Bất chợt, y cảm thấy đầu óc đau nhức, cuối cùng kiên trì không nổi, hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Bên cạnh y, bóng dáng của Lý Phàm từ từ hiện ra trong màn đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận