Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 233: Bút pháp thần kỳ tả chuyện mùi mẫn

Thông qua thị giác thiên địa, Lý Phàm thấy quanh thân Diệp Phi Bằng thỉnh thoảng lại có một vài điểm sáng màu lam xuất hiện.
"Xem ra kế hoạch khiến Tùng Vân Hải chú ý của Diệp Phi Bằng đang tiến triển rất thuận lợi."
Con đường tu luyện của mấy đứa nhóc này cũng dần đi vào quỹ đạo.
Ở bên Lưu Ly đảo, Hà Chính Hạo cũng không trì hoãn chút nào.
Trong khoảng thời gian này, phần lớn tu vi hồi báo mà Lý Phàm nhận được đều đến từ Hà Chính Hạo.
Tuy rằng tốc độ tu hành của y không cao như những kỳ tài trời sinh kia, nhưng vì tu vi của y và Lý Phàm ngang nhau nên lượng tu vi hồi báo cũng cao hơn hẳn.
Cách đây không lâu, y còn hoảng sợ gửi cho Lý Phàm một tin nhắn.
Nói là bạn tốt của y từng hẹn y đi thám hiểm một động phủ. Khi đó, vì mãi bế quan tu luyện nên y không trả lời lại.
Mà chờ tu luyện xong, y lại nghe được một tin tức đầy bất ngờ, tiểu đội thám hiểm của người bạn tốt đó đã toàn quân bị diệt.
Hơn nữa, thú được chôn trong động phủ kia căn bản không phải là Kim Đan chân nhân gì, mà là cả một bộ khôi lỗi Hoá Thần.
Sau khi tránh thoát một kiếp, Hà Chính Hạo nghĩ đến lúc trước suýt đồng ý mà toát mồ hôi lạnh khắp cả người.
"Con đường tu hành thật sự quá hung hiểm. Hơi có sai sót là thân tử đạo tiêu như chơi.”
“Người bằng hữu kia tên là Vệ Kỳ Chính, có thiên phú tu hành thật sự không kém. Mọi người đều cho rằng trong vòng mấy năm nữa y nhất định sẽ có hy vọng lên Kim Đan, ai mà ngờ, y lại ra đi một cách đơn giản như thế.” Hà Chính Hạo sợ hãi than.
Lý Phàm vờ vịt trấn an Hà Chính Hạo một hai câu, dặn dò rằng không có việc gì thì y đừng chạy loạn.
Thuận tiện miễn lãi năm sau cho y luôn, để y an tâm tu luyện cho tốt.
Hà Chính Hạo liến thoắng đồng ý.
“Số lượng người mình dùng Tọa Sơn Quyết đầu tư dần tăng lên, tu vi hồi báo mình nhận được mỗi ngày cũng càng nhiều.”
“Tin rằng không bao nhiêu năm nữa, hiệu quả sẽ ngang bằng lúc mình bế quan tu luyện rồi.”
"Ngồi mát ăn bát vàng, chỗ tốt là dù mình phân tâm làm những việc khác thì vẫn có thể hưởng thụ tu vi tăng lên không ngừng.”
Tất cả mọi thứ đều đang tiến hành một cách có trật tự, tâm trạng của Lý Phàm rất tốt.
Sau đó, hắn ra khỏi Vạn Tiên đảo rồi tìm một chỗ bí ẩn dưới đáy biển theo thường lệ, bắt đầu lần mô phỏng thứ hai.
Cảnh sắc xung quanh chợt thay đổi, Lý Phàm lại xuất hiện trong Thân Hoá đạo mấy ngàn năm trước.
"Thiên Dương, nên uống thuốc..."
Lời dạo đầu quen thuộc.
Lý Phàm uống canh thuốc vào bụng, mượn dòng nước ấm xuất hiện ngắn ngủi trong cơ thể để gắng gượng giữ vững tinh thần.
Hắn vội vàng nhỏ giọng nói: "Sư phụ, tác dụng của dược liệu này không lớn."
"Lần sau đổi cho con một đơn thuốc."
Sau đó, hắn cũng mặc kệ Quang Dương Tử đang sửng sốt, viết một mạch ra phương thuốc.
Thân thể của hắn vô cùng suy nhược, ngay cả nói chuyện cũng cực kỳ gian nan.
Sau đó, dường như hao hết nguyên khí toàn thân, Lý Phàm lại mê man ngủ say.
Còn lần tiếp theo Lý Phàm tỉnh dậy uống thuốc.
Không chỉ sự ấm áp xuất hiện trong cơ thể của hắn.
Mà kèm theo đó còn là sự đau đớn khó thể nào chịu được.
Dường như có vô số cây kim nhỏ không ngừng đâm vào trên dưới toàn thân, thoáng chốc, sắc mặt của Lý Phàm trở nên tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng khắp cả người.
“Thiên Dương!”
“Tiểu sư đệ!”
Từng giọng nói quan tâm mà gấp gáp liên tiếp vang lên.
Lý Phàm cắn răng, gắng gượng đáp lời: "Không sao, đệ rất ổn."
"Sư phụ, phương thuốc rất hữu hiệu, ngàn vạn lần không nên đổi."
Vừa dứt lời, Lý Phàm đã ngất đi.
Trong lúc mê man, hắn mơ hồ cảm thấy cơ thể mình đang không ngừng run rẩy và co giật dưới cơn đau đớn tột cùng.
Tựa như có thể chết bất cứ lúc nào.
Nhưng, sâu trong thân thể như đèn cạn dầu này, một luồng sức sống thuần khiết và dồi dào bắt đầu lặng lẽ xuất hiện.
"Quả nhiên có hiệu quả."
Lý Phàm buông lỏng tâm thần, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Trong những năm tiếp theo, Lý Phàm mượn chữ "nguy" trong Thiên Y Tiên Kinh, từ từ bổ sung cho sự thiếu hụt của cơ thể.
Thời gian hắn phải ngủ càng ngày càng ít, dần dà, hắn đã có thể thỉnh thoảng xuống giường đi lại.
Mà khi người trong Thân Hóa đạo tò mò hỏi về nguồn gốc của phương thuốc, Lý Phàm cũng chỉ tỏ vẻ ngây thơ, nói bản thân cũng không biết.
Phương thuốc giống như tự động xuất hiện trong đầu vậy.
Sư đồ Thân Hóa đạo tất nhiên là tấm tắc khen ngợi.
Họ cũng không để ý, chỉ cho rằng tiểu sư đệ có số phận bất phàm, mệnh không thể đứt.
Dù gì tu tiên giới cũng lớn như thế, chuyện kỳ diệu gì mà không xảy ra được cơ chứ.
"Tiểu sư đệ, lại nói tiếp, đệ đúng là may mắn. Trong phương thuốc đệ đưa, có vài dược liệu mới nghe lần đầu. Bọn ta đã hỏi thăm khắp các trấn xung quanh nhưng vẫn không thấy ai bắn. Thậm chí, có người nói trong tu tiên giới chẳng có mấy loại dược liệu này.”
"Ha ha, ta không tin. Sao trong cùng một phương thuốc mà mấy vị thuốc còn lại đều có, chỉ có mấy vị này lại không có được?
“Nên ta lập tức tranh luận gay gắt với đối phương."
"May thay, đúng lúc đó, có một vị đệ tử của Dược Vương tông đi ngang qua, nghe thấy chúng ta cãi nhau, y tò mò hỏi phương thuốc cụ thể của chúng ta.”
"Sau đó căn cứ vào dược lý, y chọn cho chúng ta vài loại thảo dược thông thường để thay thế."
“Vậy nên mới có thuốc để cho sư đệ uống đấy!”
Thấy tình trạng cơ thể của sư đệ Thiên Dương ngày càng chuyển biến tốt đẹp.
Mọi người trong Thân Hoá đạo đều rạng rỡ hơn rất nhiều.
Nhị sư huynh Lăng Tiếu cũng biến thành bà tám, kể cho Lý Phàm đủ loại rắc rối mà mình đã trải qua.
Còn đại sư huynh Tư Tinh và tam sư huynh Liên Thường thì vui vẻ ở bên cạnh lắng nghe.
Những ngày ấm áp và yên tĩnh này trôi qua rất nhanh.
Lý Phàm đã có thể từ từ hoạt động bình thường.
Thế nhưng mọi người trong Thân Hóa đạo đều lấy lý do bên ngoài cực kỳ nguy hiểm, chỉ cho phép hắn ở trong động phủ.
Lý Phàm suy đoán, đây cũng là một loại quy tắc hạn chế mình.
Không gian này được “Hoàn Chân” mô phỏng nên từ Vĩnh Hằng Di Niệm của Thiên Dương chân nhân nên không thể nào hoàn toàn giống Vẫn Tiên cảnh, nơi gần như là một thế giới chân thật.
Thế nên, nó không thể nào cho phép Lý Phàm tùy ý chạy loạn khắp nơi.
Vậy thì dứt khoát không cưỡng cầu làm gì.
Cứ ngày ngày vừa tu hành Thân Hóa Tha Tự Tại, vừa nhân cơ hội nói chuyện phiếm với mấy vị sư huynh, tìm hiểu tình báo.
Mấy vị sư huynh này rất quan tâm đến Thiên Dương, chỉ cần hắn hỏi là sẽ nhận được câu trả lời, nhưng chỉ những việc liên quan đến mấy sư đồ trong Thân Hoá đạo mà thôi.
Còn chỉ cần hỏi đến những chuyện khác trong tu tiên giới thì họ chỉ cười trừ cho qua chứ không nói.
Tuy không thể tìm hiểu tình hình của tu tiên giới thượng cổ, có chút tiếc nuối.
Nhưng ba vị sư huynh đệ Thân Hóa đạo này cũng thật sự để lại ấn tượng rất sâu cho Lý Phàm.
Tu luyện Thân Hóa Tha Tự Tại, quan trọng nhất là phải chọn một được một vật hoá thân.
Đại sư huynh Tư Tinh có tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Vật hoá thân của y là một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve, xanh biếc lóng lánh.
Nhân kiếm hợp nhất, kiếm tới kiếm lui nhanh như gió.
Có thể lấy đầu kẻ địch lặng yên không tiếng động từ ngoài ngàn dặm.
Có thể nói, y là đệ tử có chiến lực mạnh nhất Thân Hoá đạo.
Tam sư huynh Liên Thường có tu vi Kim Đan trung kỳ.
Vật hoá thân của y là một chiếc chuông đồng.
Có sức phòng ngự cực tốt, còn có thể phát ra sóng âm ngăn địch, chấn nhiếp tâm hồn.
Mà nhị sư huynh Lăng Tiếu thì lại khá kỳ quái.
Tuy rằng y cũng có tu vi Kim Đan trung kỳ.
Nhưng vật hoá thân của y lại là một cây bút.
Không có thủ đoạn gì đặc biệt để đả thương kẻ địch.
Chỗ lợi hại duy nhất của nó là có thể dùng để vẽ ra hình ảnh và chữ viết dựa theo suy nghĩ trong đầu.
Lối hành văn rất tỉ mỉ, khiến người đọc như lạc vào một thế giới kỳ ảo, muốn dừng cũng không được.
Cũng nhờ nó mà Lăng Tiếu có thể sáng tác ra một số lượng lớn với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, gần như mỗi ngày một quyển!
Về phần rốt cuộc là tác phẩm gì thì...
Vào một ngày nào đó, Lý Phàm bị đánh thức bởi tiếng mèo kêu loạn.
Khi ra khỏi cửa, thấy Lăng Tiếu đang bắt lấy một con mèo đực, ép nó “chiến đấu” với đám mèo cái, rốt cuộc hắn cũng đã hiểu.
Đúng lúc này, Lý Phàm mới sực nhớ, tuy Thân Hoá đạo này chỉ là một môn phái nhỏ nơi sơn dã.
Nhưng ngàn năm sau, danh tiếng của nó lại vượt xa các đại tiên tông thời bấy giờ.
Chính là nhờ vào những áng văn “mùi mẫn” này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận