Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 710: Đinh độc tám trăm năm

Sau khi Hứa Bạch nói ra lời này, khí tức cuồng bạo ấp ủ trên người Vương Thu Phá chợt yên tĩnh lại.
Đôi mắt có phần đục ngầu chỉ chằm chằm tu sĩ đẹp có phần quá mức trước mắt này, trong đầu suy tư ba chữ “Phúc Thiên hội”.
Cái tên này, đương nhiên Vương Thu Phá biết.
Trước đó hắn từng nhận được bí lệnh Ngũ Lão hội truyền đến, bảo hắn âm thầm điều tra tin tức có liên quan đến tổ chức này. Sử dụng không ít tài nguyên, cuối cùng lại không điều tra ra được gì. Cho dù chỉ là cái tên này cũng không có ai từng nghe nói qua.
Khiến cho Vương Thu Phá thậm chí nghi ngờ là lúc bên tổ chức truyền lại tin tức đưa sai tên mục tiêu.
Việc này sau đó không giải quyết được gì.
Mãi đến hôm nay, tu sĩ trẻ tuổi tự xưng là thành viên Phúc Thiên hội này bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
“Không chỉ biết thân phận gián điệp của ta, hơn nữa còn biết rõ ràng tình huống thân thể của ta...”
“Xem ra trong tổ chức hẳn đã xuất hiện phản đồ rồi.”
Là một trong những gián điệp xuất sắc nhất của Ngũ Lão hội còn tồn tại đến hiện giờ, Vương Thu Phá ngay lập tức nghĩ như vậy.
Suy cho cùng tin tức tuổi thọ của hắn sắp hết cũng mới truyền ra ngoài trước đây không lâu. Muốn bên tổ chức phối hợp với cái chết của mình, thừa cơ gây ra một vài rối loạn.
Vương Thu Phá ở trong Vạn Tiên Minh gần tám trăm năm, nửa đời trước tầm thường không có gì lạ.
Đợi đến sau bốn trăm năm, tu sĩ hắn kết giao lúc trẻ tuổi dồn dập bắt đầu phát tài, hắn mới nghênh đón khoảng thời gian quang huy lớn nhất trong kiếp sống gián điệp.
Trong những năm này, tu sĩ nhập minh trẻ tuổi hắn tiến cử đâu chỉ hơn vạn!
Điều này dĩ nhiên có nguyên do những lão hữu của hắn nể phần tình cảm quá khứ mà đáp ứng giúp đỡ.
Nhưng nhiều hơn...
Vẫn là vì những người này quả thực đều là thanh niên tài tuấn hiếm thấy!
Mà đây cũng là nguyên nhân tính tình hắn vô cùng cổ quái trong mắt người ngoài.
Không phải thiên kiêu, hắn tuyệt đối sẽ không tiến cử!
Là gián điệp đứng đầu nhất, Vương Thu Phá hiểu rõ, cách làm cắm đinh trong trận doanh kẻ địch tuy có thể thu lợi nhất thời. Nhưng chỉ cần là gián điệp, cuối cùng cũng có sẽ ngày bị bại lộ. Đến lúc đó, thành viên gián điệp hắn vất vả bồi dưỡng trong những năm này đều phải bị hốt gọn một mẻ. Muốn ngồi ở vị trí cao trong Vạn Tiên Minh cần trải qua thời gian lắng đọng. Những gián điệp trẻ tuổi này chắc chắn không đợi được ngày ấy. Cho dù ngẫu nhiên có người vận khí bất phàm, có thể một bước lên mây. Có thể đánh cắp được tình báo quan trọng hay không thì vẫn chưa biết. Cho nên cách làm này cực kỳ có hạn với nguy hại của Vạn Tiên Minh.
Chuyện Vương Thu Phá muốn làm là chủ động bại lộ thân phận gián điệp của mình trước khi chết. Như vậy mới có thể giáng cho Vạn Tiên Minh một đòn nặng nề!
Thử nghĩ xem, sau khi tin tức Vương Thu Phá vậy mà là gián điệp của Ngũ Lão hội truyền ra ắt sẽ khiến cho thiên hạ xôn xao.
Mà trong những năm này, các tu sĩ hắn tiến cử cũng nhất định sẽ bị nghi ngờ!
Cho dù thông qua điều tra có thể rửa sạch hiềm nghi của bọn họ.
Nhưng mà...
Vạn Tiên Minh có dám mạo hiểm tiếp tục trọng dụng những người này không? Ai lại dám bảo đảm, những người này có phải thông qua bí pháp gì đó mới thông qua được khảo nghiệm không chứ?
Dưới băn khoăn này, những tu sĩ vốn dĩ tiền đồ vô lượng, có thể làm lực lượng trung kiên ở các bộ phận Vạn Tiên Minh. Kết cục cuối cùng dù là có thể giữ được tính mạng cũng ắt sẽ bị lưu đày tới trên một số cương vị hời hợt nào đó, tiến hành tạm xử lý.
Người tài chán nản rời đi, mà vị trí trống ra tự nhiên sẽ do người tầm thường khác lấp đầy.
Đây chính là kế hoạch “đinh độc” Vương Thu Phá đã mưu đồ tám trăm năm.
Tuy chỉ là một cây đinh nhỏ nhưng lại có thể phế bỏ một khối huyết nhục tinh anh của Vạn Tiên Minh.
Đây cũng là cực hạn Vương Thu Phá chỉ có cảnh giới Kim Đan tự nghĩ có thể làm được.
Vốn dĩ kế hoạch đinh độc không chê vào đâu được sắp nghênh đón giai đoạn kết thúc cuối cùng.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, lúc này thế mà nghênh đón biến số ngoài dự liệu.
“Người trẻ tuổi, ngươi rốt cuộc có ý gì? Đừng ngại nói thẳng.” Vương Thu Phá bình tĩnh thử dò xét.
Hứa Bạch mỉm cười, lập tức nói ngay vào điểm chính: “Ngươi hẳn là gián điệp nằm vùng của Ngũ Lão hội nhỉ?”
Vương Thu Phá híp mắt, hào phóng thừa nhận: “Không sai!”
Thẳng thắn như vậy ngược lại có phần vượt ngoài dự đoán của Hứa Bạch.
Nhưng lại không ảnh hưởng gì.
“Lão tiên sinh không cần căng thẳng, nếu như ngươi có hiểu biết về Phúc Thiên hội bọn ta, vậy thì hẳn phải biết thực ra chúng ta là người một đường.”
“Hận không thể nhờ các ngươi làm cho Vạn Tiên Minh càng ngày càng loạn mới tốt. Sao lại vạch trần ngươi được.” Hứa Bạch đầu tiên mỉm cười trấn an nói.
Lúc Vương Thu Phá như có điều suy nghĩ, Hứa Bạch bỗng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thực ra lần này ta đến là có giao dịch muốn làm với các ngươi.”
“Đồng thời còn dính đến một chuyện cực kỳ quan trọng. Sợ gián điệp bình thường có nguy hiểm để lộ tin tức, vì vậy bèn trực tiếp tìm tới ngươi.”
Vương Thu Phá thấy lời của đối phương y như là thật, vẻ mặt cũng không nhịn được trở nên có chút nghiêm trọng.
Nhưng làm nhân tinh sống tám trăm năm, hắn nhất định sẽ tin Hứa Bạch không dễ dàng như vậy.
Chỉ trầm mặc không nói, xem Hứa Bạch rốt cuộc có ý định gì.
Song những lời kế tiếp của Hứa Bạch trực tiếp làm cho hắn kinh hãi muốn bóp nát nạng gỗ trong tay.
“Các ngươi có biết Vạn Tiên Minh lại sắp xuất hiện một Trường Sinh thiên tôn nữa không?” Hứa Bạch nói như vậy.
“Ngươi nói cái gì?” Dù lòng dạ có sâu thế nào, bỗng nhiên nghe nói về tin tức kinh thế hãi tục như thế, Vương Thu Phá cũng không kiềm được thình lình biến sắc.
“Xem ra các ngươi vẫn chưa biết chuyện này? Không phải chứ...” Hứa Bạch cau mày nói.
Vương Thu Phá hít một hơi thật sâu, dường như phân biệt sự thật giả trong lời Hứa Bạch.
Nhưng Hứa Bạch lại không cho hắn cơ hội suy tính, liên tục không ngừng ném ra tin tức nặng ký.
“Chúng ta đã tra được lý vị thiên tôn nghịch chuyển, rất quỷ dị.”
“Trước đó Vạn Tiên Minh chỉ có một Truyền Pháp thiên tôn, Ngũ Lão hội các ngươi đều đánh có qua có lại với bọn họ. Bây giờ Vạn Tiên Minh có thêm một vị thiên tôn...”
“Các ngươi phải chuẩn bị sớm mới được.”
“Hiện tại vị thiên tôn này còn chưa chính thức ‘định lý’, có thể tham gia tranh đấu tục sự. Sợ là các ngươi bị đánh đột ngột không kịp trở tay...”
Vương Thu Phá nhất thời đầu óc ong ong.
Tuy hắn tự xưng là gián điệp tự thành công của Ngũ Lão hội, nhưng dính đến cấp độ Trường Sinh thiên tôn lại biết rất ít.
Cái gì nghịch lý, định lý, hắn nghe mà thấy mơ hồ.
Chẳng qua nếu như lời của tu sĩ Phúc Thiên hội này là thật...
Như vậy nhất định phải mau chóng báo cáo cho tổ chức mới được.
Vương Thu Phá lại liếc mắt nhìn Hứa Bạch.
Đối phương giống như đoán được ý nghĩ của hắn, đưa qua một ngọc giản.
“Giao dịch ta từng nói có quan hệ với tin tức cụ thể của vị thiên tôn này, có thể tiết lộ cho các ngươi. Nhưng các ngươi cần chi trả bằng những vật này.”
“Mức độ quan trong của việc giao dịch tin tức mấy lần trước kém xa lần này. Bọn ta không tăng giá cũng là ôm đủ thành ý rồi. Nói cho cùng còn muốn trông chờ xem các ngươi và Vạn Tiên Minh liều cá chết lưới rách cơ mà.”
Hứa Bạch lộ ra nụ cười cổ quái, sau đó làm tư thế “mời”.
Vương Thu Phá đầu tiên là kiểm tra ngọc giản một phen, đồng tử bỗng co lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận