Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 360: Mất này được kia

Cho dù đã thoát vây hãm, nhưng nguy cơ vẫn chưa được giải trừ.
Sương mù vẫn liên tục cắn nuốt lấy tuổi thọ của Lý Phàm, so với lúc trong mê vực còn mạnh hơn vài phần.
Lý Phàm ở trong vùng sương trắng mênh mông, cảm ứng phương hướng của Đoạn Chưởng tiên thành. Ngay sau đó liền thi triển Tử Tiêu Độn đến mức cao nhất bay đến hướng đó.
Ngay khi Lý Phàm đang rời xa mê vực thì cảm nhận thấy một luồng dao động giống với tảng đá vỡ đang truyền tới từ phía sau. Vùng sương trắng dường như cũng bị ảnh hưởng nên lăn tăn gợn sóng.
“Ửm?”
Lý Phàm không có thời gian để ngoảnh đầu lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được mê vực đang dần dần biến mất.
Hoặc cũng có thể nói là đã ẩn giấu đi.
Nhưng Lý Phàm tạm thời không thể nào suy nghĩ về nó nữa, lúc này vẫn còn cách khá xa Tiên Lũy Vĩnh Hằng. Lý Phàm vẫn đang bị sương trắng cắn nuốt lấy tuổi thọ, vả lại càng tiến gần đến Vực Thẳm Gào Thét, tốc độ cắn nuốt càng nhanh hơn.
Niên kỷ của Lý Phàm đang tăng cao một cách nhanh chóng.
156, 178, 193…
Lý Phàm luôn chú ý con số đang biến hóa trên Chân Diện Bản, cảm giác hư nhược yếu đuối từ lâu đã không còn cảm nhận được nay lại ào ạt tuôn ra.
Lão hóa lúc này làm cho lý Phàm cảm thấy mình đang biến trở lại thành vị thái sư già nua của Đại Huyền.
Vĩnh Hằng Tiên Lũy đã gần ngay trước mắt nhưng theo tính toán của Lý Phàm, số thọ nguyên còn lại không đủ để vượt qua đoạn đường đó.
Lý Phàm quả trảm không chút lưỡng lự lấy ra Hóa Sinh Thọ Quả, lập tức nuốt chửng.
Sinh cơ mạnh mẽ dồi dào như nước sông hồ tuôn ra từ trong bụng, phân bố ra toàn thân.
Cảm giác yếu đuối già nua bất ngờ biến mất, giới hạn tuổi tác sinh lý từ 599 nhảy vọt lên thành 899.
Lý Phàm liền phấn chấn tinh thần, không dám chậm trễ, gần như thật sự biến thành một tia chớp tím cắt ngang vùng sương trắng mênh mông, vọt thẳng đến Đoạn Chưởng tiên thành.
Tử Tiêu Thần Lôi có được từ Chương sư huynh tuy nhanh hơn hẳn so với độn pháp của Vạn Tiên Minh, nhưng tốc độ vẫn quá chậm để có thể kịp thời đến được mục tiêu.
Không có Tử Tiêu Ngự Lôi Chân Quyết phối hợp quả nhiên vẫn thiếu chút ý tứ.”
“Bình thường không thấy có vấn đề gì, nhưng nếu gặp phải tình huống nguy cấp như lúc này mới thể hiện ra được mức độ quan trọng về tốc độ của độn pháp.”
264, 378, 492…
Niên kỷ vẫn đang nhanh chóng tăng cao, hình tượng thanh niên thư sinh biến thành trung niên đại thúc chỉ trong một thời gian ngắn. Dù vậy trong lòng hắn vẫn rất bình tĩnh, không để tâm đến việc sinh mạng đang nhanh chóng trôi mất.
“Nếu có cơ hội nhất định phải tìm một bộ độn pháp thượng thừa.”
“Trừ Diễn Pháp Giác, Thất Thải Thần Quang của Chung Thần Thông cũng không tệ.”
“Trúc Cơ kỳ đã có tốc độ vượt xa Nguyên Anh…”
Trong khi Lý Phàm hồi tưởng lại sự tích của Chung Thần Thông thì cũng ngày càng tiến gần Vĩnh Hằng Tiên Lũy hơn.
567, 689, 734…
“Tiểu tặc đến từ phương nào?”
Tiếng hét giận dữ từ Thanh Thạch Đoạn Chưởng vượt qua sương trắng truyền đến tai Lý Phàm.
Tốc độ của Lý Phàm đành phải giảm lại, trong lòng thầm mắng, đồng thời đặc biệt ghi nhớ kĩ giọng nói kia.
Mặt không đổi sắc, không tỏ vẻ gấp gáp trả lời: “Ta là Kim Đan trận pháp sư Lý Phàm dưới tay của Kỷ viện trưởng.”
“Phụ trách hỗ trợ xây dựng Thiên Huyền Tỏa Linh trận bên ngoài Vực Thẳm Gào Thét.”
“Cứu!”
Đồng thời lấy ra một ngón tay đứt làm từ đá xanh. Đây chính là tín vật Lãnh Ưng Y để lại cho Lý Phàm. Cũng nhờ vào nó mà hắn có thể tìm ra vị trí chính xác của Tiên Lũy Vĩnh Hằng dù bị sương trắng và Ma Âm Đại Triều ảnh hưởng.
“Cái gì?”
Âm thanh truyền đến mang chút bất ngờ và hốt hoảng.
Lý Phàm lại tăng nhanh tốc độ bay đến vết nứt nơi cổ tay của Đoạn Chưởng.
Cầu cứu lúc nãy quả thật có tác dụng. Nơi đó đã sớm mở ra một lối vào, Lý Phàm vọt nhanh như sấm chớp vào trong.
Ảnh hưởng sương trắng biến mất, sinh lý tuổi tác của Lý Phàm dừng lại ở con số 842 trên 899. Cái tuổi đại hạn sắp đến, chuẩn bị vào quan tài.
Cảm giác yếu đuối lan tỏa toàn thân, Lý Phàm thậm chí không thể duy trì chính xác phương hướng bay đi, rơi thẳng xuống mặt đất. Va phải vật cản khá lâu mới ngừng lại được.
“Hộc hộc…”
Lý Phàm định nói gì đó nhưng lại ói ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự.
Một lão giả tóc bạc trắng trông sắp chết đến nơi xuất hiện bằng phương thức đặc biệt như vậy đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Vừa hay Vĩnh Hằng Tiên Lũy đã ngăn cách khỏi Đại Triều khả lâu rồi nên đã kéo ra một số lời đồn đại ngầm. Nói kiểu nào cũng có.
Có người khẳng định rằng Ma Âm Triều hoàn toàn là âm mưu của Ngũ Lão hội.
Thế tấn công của Ngũ Lão hội đã thay đổi, Vạn Tiên Minh liên tục bị đánh bại, e rằng không bao lâu nữa Vĩnh Hằng Tiên Lũy phải đổi chủ rồi.
May là sự xuất hiện chủ nhân Đoạn Chưởng tiên thành - Thương Thiếu Quân đã chặn lại những lời đồn thổi ngày càng vô căn cứ kia. Treo những kẻ tuyên truyền lời đồn đại lên trời ngay trung tâm thành, ngày đêm roi quất nhằm mục đích cảnh cáo.
Trong một vùng đen tối.
Tuy thân thể Lý Phàm vẫn đang bất tỉnh nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Đây là một trạng thái rất mâu thuẫn.
Nhưng đúng là Lý Phàm đang cùng lúc cảm nhận được cường hãn khi vừa được sinh ra với yếu ớt lúc về già vậy, mâu thuẫn này quả thật có tồn tại.
Yếu đuối tất nhiên là vì cơ thể này giờ đây như đèn cạn dầu, cách đại hạn không xa nữa.
Còn cường hãn là đến từ phương diện thần hồn. Khi Lý Phàm trải qua bao kiếp nạn, thập tử nhất sinh để về đến Vĩnh Hằng Tiên Lũy, hoàn thành cầu cứu “Nghịch Luyện Đạo Tâm “chính là lúc những bất bình, ủy khuất trong lòng bất ngờ tiêu tan.
Luyện Tâm Đại Ma Bàn đã đón nhận được phần dưỡng liệu lớn nhất từ trước đến nay.
Từng giọt khí tức mát lạnh nuôi dưỡng thần hồn.
Cảm giác lực lượng tăng cường giống hệt với lúc đột phá cảnh giới xuất hiện trong lòng Lý Phàm. Vả lại sự tăng cường thần hồn không phải chỉ hạn chế trong một lần mà cứ như khe nước nhỏ luôn róc rách tuôn chảy.
“Có hành động tất sẽ được báo đáp, đây chính là phần thưởng của Nghịch Luyện Đạo Tâm.”
“Và có lẽ khi hoàn thành trách nhiệm cứu thoát những người trong cứ điểm Giáp Tuất Hào mới chính là lúc kết thúc thật sự của quá trình Nghịch Luyện.”
“Cho dù lần đầu được đặc cách nhận thêm phần thưởng, nhưng hiệu quả của Huyền Hoàng Luyện Tâm chú cũng quá khủng khiếp rồi đó.”
Lý Phàm tỉ mỉ cảm nhận thần hồn không ngừng tăng trưởng khiến hắn thoải mái đến mức sinh ra cảm giác vứt bỏ cơ thể để tồn tại dưới dạng thần hồn.
Không biết qua bao lâu sau, cảm ứng được có người đến bên cạnh cơ thể đã bất tỉnh của mình.
Lý Phàm dùng tâm thần khống chế thân thể từ từ tỉnh lại. Khi lấy lại cảm nhận của cơ thể cũng là lúc Lý Phàm cảm giác được sự yếu ớt bất lực vì già nua này.
Ho nhẹ một tiếng, Lý Phàm đứng dậy một cách khó khăn.
“Đạo hữu đã tỉnh rồi?!” Một thành viên của Thanh Huyền Quân vội vàng đỡ lấy Lý Phàm.
“Lý Phàm đạo hữu, chúng tôi đã chứng thực được thân phận của người với Trận Sách Đường.”
“Chuyện gì đã xảy ra? Lý ra lúc này ngươi đang ở cứ điểm Giáp Tuất Hào mới đúng, sao lại quay trở lại Tiên Lũy Vĩnh Hằng?”
“Vả lại còn biến thành dáng vẻ thế này…”
Hắn cứ như có quá nhiều nghi vấn trong lòng nên câu hỏi cứ như pháo liên châu không ngừng nghỉ phát ra.
Lý đã phát hiện được ngay khi mình vừa thức tỉnh thì trong góc của căn phòng bỗng nhiên xuất hiện một bóng ảnh.
Tuy kín đáo gần như không thể phát hiện, nhưng hiện giờ thần hồn của Lý Phàm đã cường đại hơn nhiều nên có thể rõ ràng cảm ứng được.
Lý Phàm không hề biến đổi sắc mặt, từ từ kể lại những gì mình đã trải qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận