Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 732: Hồn huyết luyện kiếm thể

“Khó trách đều nói không thương nhân nào không gian dối, lão già Cơ Vọng Tiên kia quả nhiên không có ý tốt.”
Sau khi nghe xong giải thích của Lý Phàm, Hoắc Vũ Trúc thầm mắng một câu.
Sau đó sắc mặt thoáng hoà hoãn nhìn Lý Phàm: “Là ta đã trách lầm ngươi.”
Lý Phàm không để bụng: “Chuyện ta không hiểu sao bị khống chế, chưởng môn có manh mối gì không?”
Suy cho cùng cũng là người đứng đầu một trong thập tông Tiên đạo, cho dù chỉ là trên danh nghĩa cũng vẫn kiến thức phi phàm.
Sau khi Hoắc Vũ Trúc trầm ngâm một lúc thì trả lời: “Ta từng nghe nói toàn bộ Cơ gia là toàn bộ thương hội Thiên Hạ, đều là do Cơ Vọng Tiên vì tu hành mà lập ra.”
“Cơ Vọng Tiên tuy chưa đột phá đến cảnh giới Trường Sinh. Nhưng tu sĩ cùng thế hệ với hắn cơ bản đều đã chết sạch. Cho dù vẫn có số còn sống nhưng người nào không phải tuổi già sức yếu? Ai có thể giống như hắn, vĩnh bảo thanh xuân, thoạt nhìn như một thanh niên trẻ tuổi?”
“Chuyện này nhất định có liên quan tới công pháp hắn tu hành. Tuy ngoài bản thân hắn ra thì không ai biết hắn rốt cuộc tu hành công pháp gì. Nhưng gần như có thể khẳng định là có quan hệ với huyết mạch, dục niệm.”
“Sợ rằng không chỉ ngươi, toàn bộ tu sĩ Cơ gia có lẽ đều nằm dưới khống chế của Cơ Vọng Tiên.” Giọng điệu Hoắc Vũ Trúc u ám nói.
“Vậy chưởng môn có biết cách phá giải không?” Lý Phàm cau mày hỏi.
Hoắc Vũ Trúc không trả lời ngay mà đang suy tư điều gì đó, đi qua đi lại.
Lý Phàm cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ đợi.
Hồi lâu sau, Hoắc Vũ Trúc dừng lại. Lại vung tay đánh ra mấy cấm chế phong tỏa không gian mật thất.
Lúc này mới nhỏ giọng nói: “Thiên Kiếm tông chúng ta có một môn bí thuật. Phỏng theo cách rèn kiếm, lấy thần hồn và máu thịt tu sĩ làm nguyên liệu rèn ra ‘Vô Thượng Kiếm Thể’. Nếu thành công, kiếm tức là thân, thân tức là kiếm. Có thể đạt tới cảnh giới vô thượng nhân kiếm hợp nhất.”
“Vô Thượng Kiếm Thể bài xích tất cả năng lượng dị chủng khác, pháp khống chế của Cơ Vọng Tiên cũng nhất định sẽ mất đi hiệu lực.”
“Chỉ có điều...”
Hoắc Vũ Trúc dừng một lúc: “Pháp này quá mức hung hiểm, tu sĩ thành công từ trước tới nay trong Thiên Kiếm tông chúng ta chỉ có số lượng đếm trên một bàn tay. Cho dù lấy kinh tài tuyệt diễm cỡ kia của đại sư huynh, trước đây cũng thất bại. Hơn nữa còn để lại một ít tai hoạ ngầm...”
Lý Phàm không mảy may cố kỵ, trực tiếp nói: “Ta nguyện ý thử.”
Hoắc Vũ Trúc khẽ gật đầu, mắt lộ vẻ khen ngợi: “Nếu ngươi thật sự có thể luyện thành Vô Thượng Kiếm Thể, như vậy chưởng môn Thiên Kiếm tông đời tiếp theo cho dù giao cho ngươi thì thế nào?”
“Ở Tu Tiên giới thực lực vi tôn. Nếu như ta có thể giống như Tư Đồ sư huynh, chức chưởng môn này không làm cũng được.” Lý Phàm thản nhiên nói.
Hoắc Vũ Trúc lập tức cười khanh khách.
Trong mật thất, sau khi hai người lại trải qua trao đổi kỹ càng một phen cuối cùng đã đạt thành nhận thức chung.
Kế tiếp do Lý Phàm tiếp tục khuếch trương thanh thế, hấp dẫn ánh mắt trên dưới toàn tông.
Mà Hoắc Vũ Trúc thì tự mình đến Ngũ Hành tông dưới tình huống không người chú ý.
Hoắc Vũ Trúc làm chưởng môn Thiên Kiếm tông, sau lưng nhất định cũng có người ủng hộ của mình. Giống như trong lịch sử chân thực, thuyết phục Ngũ Hành tông chủ bán ra ‘Thái Nguyên Tinh Kim’ hẳn không có vấn đề gì lớn.
Hơn nữa sớm đã biết trong Ngũ Hành tông có thể sẽ có gián điệp của thương hội Thiên Hạ, lần này Hoắc Vũ Trúc cũng nhất định sẽ chú ý cẩn thận hơn, không đến mức để lộ tin tức.
Giống như trong dự đoán, bảy ngày sau, Hoắc Vũ Trúc yên ổn trở về.
Không hề nói chuyện với Lý Phàm, chỉ lấy ánh mắt ra hiệu, tất cả đều trong không lời.
Thời gian trôi qua, có ‘Thái Nguyên Tinh Kim’ dồi dào cung ứng.
Tiến độ rèn Thần binh liệt giới nhanh hơn trong dự tính mấy lần. Bây giờ Lý Phàm đã không cần rút ra cảm ngộ Kiếm đạo từ trong kiếm gỗ Bạch tiên sinh để lại, sau đó lại rót vào trong kiếm thai nữa.
Hắn lúc này ở bên cạnh ‘kiếm’ cả ngày, tham lam hấp thu áo nghĩa trong đó cũng sẽ không ai nói gì.
Lúc Lý Phàm cảm giác được thời gian tồn tục của Vẫn Tiên cảnh lần này sắp kết thúc.
Thần binh liệt giới dốc lực lượng toàn tông chế tạo cuối cùng đã rèn xong.
Cơ gia cũng dường như thông qua phương thức nào đó biết trước việc này, phái ra một đội tu sĩ do Cơ Sĩ Văn dẫn đầu đến đây, nói là chúc mừng.
Thực ra là vì hái trái cây được mùa.
Thần binh liệt giới to lớn đứng sừng sững, bề ngoài như tảng đá xám bình thường, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ.
Nhưng Lý Phàm cả ngày ở bên cạnh ‘kiếm’ cảm ngộ lại mơ hồ có thể cảm nhận được lực lượng kinh khủng từ trong đó.
Tư Đồ Dao triệu tập mọi người Thiên Kiếm tông tập hợp sau núi.
“Thần binh đã thành, không thể không kể đến công lao của mọi người.”
“Tư Đồ Dao ta cũng nói được làm được, người cống hiến ‘Thái Nguyên Tinh Kim’ nhiều nhất chính là chưởng môn Thiên Kiếm tông.”
Cơ Sĩ Văn nghe vậy tức khắc lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Nhưng lời tiếp đó của Tư Đồ Dao làm hắn trừng rách mặt.
“Dựa theo thống kê của hội trưởng lão, Hoắc Vũ Trúc tổng cộng nộp lên 86912 cân ‘Thái Nguyên Tinh Kim’, nhiều nhất trong số mọi người!”
“Vì vậy chưởng môn Thiên Kiếm tông đời tiếp theo vẫn do hắn tiếp tục đảm nhiệm!”
Giữa sân thoáng chốc một mảnh yên tĩnh.
“Không thể nào! Làm sao có thể có người còn nhiều hơn Cơ gia bọn họ...” Âm thanh phẫn nộ của Cơ Sĩ Văn phá vỡ bình tĩnh.
“Hửm? Ngươi đang chất vấn ta đấy à?” Tư Đồ Dao hơi híp mắt, xa xa nghiêng nhìn Cơ Sĩ Văn.
Lời nói của Cơ Sĩ Văn nhất thời bị kẹt lại trong cổ họng.
“Thôi được, để cho ngươi thua tâm phục khẩu phục. Cơ gia các ngươi tổng cộng nộp lên 86911 cân ‘Thái Nguyên Tinh Kim’. Chỉ kém một cân...” Tư Đồ Dao khẽ lắc đầu, dáng vẻ vô cùng đáng tiếc.
Tròng mắt Cơ Sĩ Văn đều muốn trừng ra ngoài hốc mắt, hắn đưa tay chỉ Tư Đồ Dao, tức giận đến mức cả người run lên.
“Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng! Thiên Kiếm tông các ngươi làm như thế không sợ người trong thiên hạ chê cười sao?”
Tư Đồ Dao lạnh mặt: “Cơ tiểu tử, nể mặt ngươi dù sao cũng đã nộp lên nhiều Thái Nguyên Tinh Kim như vậy, nói lời phía trước ta không so đo với ngươi. Nếu như còn dám hồ ngôn loạn ngữ...”
Hắn lạnh lùng hừ, Cơ Sĩ Văn rùng mình, chỉ có thể nghẹn về một bụng lời nói.
Bỗng nhiên hắn như nghĩ tới điều gì, quay ngoắt nhìn về phía Lý Phàm.
Lại thấy Lý Phàm cũng là dáng vẻ khó mà tin được, thất hồn lạc phách, nhất thời cũng trở nên có chút mờ mịt.
Người được chọn quyết định của chưởng môn đã kết thúc dưới tình huống ngập tràn tính hí kịch như vậy.
Tiếp đó, sau khi tiễn khách, Thiên Kiếm tông chính thức bắt đầu di dời vào trong Thần binh liệt giới.
Mang đi hết tất cả đồ vật có thể mang đi.
Thậm chí linh điền bên ngoài tông môn đều bị đào sâu ba thước, di chuyển tổng thể.
Bên trong Thần binh liệt giới tự xưng một giới.
Bởi vậy cũng không cần lo là chứa không nổi.
Riêng chỉ có kiếm gỗ Bạch tiên sinh để lại và vô số thanh phi kiếm tiền bối vẫn lạc của Thiên Kiếm tông để lại trong mộ kiếm là không ai dám động dưới mệnh lệnh của Tư Đồ Dao.
Lấy cách nói của hắn là kiếm ý quá mạnh, dễ dàng tương xung với Thần binh liệt giới.
Về phần rốt cuộc là vì sao lại chỉ có mình hắn biết.
Rất nhanh đã đến ngày liệt giới mà đi.
Các đệ tử hóa thành từng luồng kiếm quang, từng nhóm bay vào trong thần binh.
Mà Tư Đồ Dao lại nhìn mấy luồng khí tức nhanh chóng tới gần, lộ ra nụ cười lạnh lùng.
“Không phiền các vị bằng hữu đưa tiễn. Cục diện rối rắm của Huyền Hoàng giới vẫn là giao cho các ngươi thu dọn đi. Thiên Kiếm tông bọn ta thực sự không có năng lực như thế.” Hắn cao giọng nói.
“Đúng rồi, quên nói cho các ngươi biết một việc. Tiểu tử Cơ Vọng Tiên kia không thành thật đâu. Đã nhét vào thập tông Tiên đạo chúng ta không ít cây đinh đấy.”
Tư Đồ Dao nhìn một bóng dáng đang nhanh chóng tới gần cách đó không xa nói.
“Triệu Huyễn!” Giọng Cơ Vọng Tiên từ xa xa truyền đến.
Theo lời của hắn, Lý Phàm giống như không chịu khống chế thình lình bay về phía Tư Đồ Dao.
Đồng thời trên người hiện ra màu sắc rực rỡ quỷ dị.
Lúc Lý Phàm sắp bay tới bên cạnh Tư Đồ Dao, hắn lại chợt dừng lại.
Quay đầu lộ nụ cười trào phúng với Cơ Vọng Tiên.
Cơ Vọng Tiên phút chốc hiểu ra tất cả, biểu cảm trên mặt càng thêm phẫn nộ.
Nhưng Tư Đồ Dao lại bắt lấy Lý Phàm trốn vào trong Thần binh liệt giới.
“Tiểu Cơ, cảm ơn ngươi tặng cho Thiên Kiếm tông bọn ta một hạt giống tốt như này nhé!”
Sắc mặt Cơ Vọng Tiên u ám như có thể chảy ra nước, tay trái vươn ra, trong chớp mắt như có vô số đồng tiền hội tụ phía trên.
Nhưng ngay sau đó, từ trên Thần binh liệt giới bộc phát ra một luồng quang mang nóng rực vô cùng.
Hình ảnh đồng tiền nhất thời tiêu tán.
Hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn một luồng kiếm quang xé rách thiên địa.
Lực lượng mang tính hủy diệt có thể chặt đứt thời không kia làm cho hắn đều không thể không trốn xa ngoài ngàn dặm, tạm thời tránh đi mũi nhọn.
Sau khi quang mang tiêu tán, Thiên Kiếm tông và Thần binh liệt giới đã biến mất không còn tung tích ngay trước mắt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận