Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1304: Nhạc Thổ sơ tao ngộ

Huyền Hoàng diệt thế biến chính là các loại biến hóa cực đoan sinh ra một cách tự nhiên để tự vệ lúc Huyền Hoàng giới cảm ứng được vận mệnh sắp bị hủy diệt.
Tất cả đều là đem ở một phương diện khác diễn hóa đến cực hạn tồn tại.
Chẳng hạn như ‘thiên địa nhiệt tịch, vạn vật băng phong’ chi biến Lý Phàm dùng để ngụy trang tu sĩ Hợp Đạo ở đời trước. Không yếu hơn thiên địa chi phách hệ băng trong Huyền Hoàng giới, thậm chí còn mạnh hơn tuyệt đại đa số.
Diệt thế chi biến thường thường tràn ngập tính công kích, phá hoại. Bởi vì thường thường chỉ có dưới tình huống Huyền Hoàng giới đụng phải tình thế nguy hiểm hủy diệt mới sẽ sinh ra, bởi vậy khi nó xuất hiện trong thiên địa nhất định sẽ gây nên phản ứng căng thẳng của thiên đạo Huyền Hoàng. Hậu quả dẫn đến là thiên đạo Huyền Hoàng sẽ theo bản năng sinh ra đề phòng và không tín nhiệm đối với người nắm giữ diệt thế chi biến. Giống như Lý Phàm hiện tại.
Mà thiên đạo Huyền Hoàng hấp thu ác niệm tự mình tách rời, biến hóa xảy ra lại tương tự tiên lực rót vào, toàn diện khôi phục. Chỉ có điều cụ thể biến hóa biểu hiện trên nền tảng pháp tắc Huyền Hoàng giới.
Biến hóa nghịch lý trường sinh tạm thời không nhắc tới. Đủ loại hạn chế nhằm vào tu sĩ của Huyền Hoàng giới cũng đều theo khôi phục trong Huyền Hoàng giới mà trở nên càng thêm khắc nghiệt.
Bình cảnh thiên chi ách, pháp không thể đồng tu, dị trạng hiện lên trên màn trời sau khi vẫn lạc.
Những pháp tắc cùng một nhịp thở với tu sĩ tu hành đang lặng yên không tiếng động nhanh chóng biến hóa.
Tu sĩ sẽ khó đột phá hơn; dị tượng giữa bầu trời sau khi vẫn lạc sẽ ghi lại nhiều tin tức lúc còn sống của tu sĩ hơn; tiêu chuẩn phân xét không cùng cấp cũng sẽ trở nên càng thêm nghiêm ngặt, tổng số công pháp thế gian sẽ không khỏi bị cắt giảm một phần.
Trừ cái đó ra, Lý Phàm còn mơ hồ phát giác được, hiệu suất thiên địa Huyền Hoàng hấp thu chuyển hóa đạo cơ sau khi tu sĩ vẫn lạc trả lại và mảnh vỡ thế giới đang theo sự tăng cường bên trong hắn mà dần cao lên.
Giữa thiên địa ẩn ẩn vang lên tiếng kêu khẽ như tiêu hóa, khó mà bị tu sĩ bình thường phát giác.
Tại Huyền Hoàng giới, tu sĩ thôn thiên thực địa tu hành. Thực lực thiên địa Huyền Hoàng đột nhiên bành trướng chắc chắn cũng kéo theo thực lực tu sĩ trong đó đột nhiên tăng mạnh.
Trúc Cơ chiến Kim Đan, Kim Đan thắng Nguyên Anh. Trong tương lai không lâu sau, có lẽ sẽ là một loại thái độ bình thường.
Mà những tu sĩ đi đầu muốn thoát khỏi tình trạng quẫn bách này, hoặc là hóa công trùng tu. Hoặc là nghĩ cách mau chóng đột phá đại cảnh giới.
Nếu không những tu sĩ không theo thiên địa Huyền Hoàng cùng nhau “trưởng thành” này rất nhanh sẽ biến thành người bị thời đại đào thải.
Xem tất cả kịch biến thiên địa trong Huyền Hoàng giới trong mắt, Lý Phàm chỉ nghiêm túc quan sát, không hề động thủ rút ra. Tuy nói cường độ trưởng thành của Huyền Hoàng giới còn lâu mới đạt tới yêu cầu của Lý Phàm, nhưng cũng đã đủ để Lý Phàm dẫn dắt.
“Đây là ‘Đạo’ chi biến. Người ứng đạo sinh, người mất đạo vong. Huyền Hoàng giới như thế, tinh hải chí ám như thế, có lẽ Tiên giới năm đó cũng là như thế.” Trong lòng Lý Phàm âm thầm suy nghĩ.
Hắn nhớ tới chuyện Tôn Nhị Lang gặp phải trong huyễn cảnh quả Chân Thực đời trước.
“Không biết đời này bọn họ đi Vô Ưu Nhạc Thổ lại sẽ có thu hoạch thế nào?”
Bên trong đài giảng đạo, tròng mắt màu trắng bạc hơi chuyển động, hình ảnh ba người Tôn Nhị Lang tức khắc xuất hiện trong đó.
Bọn họ tuy chỉ là tu sĩ Kim Đan viên mãn, nhưng may mắn được thánh sư truyền thụ đại đạo. Bất kể là trận pháp phòng ngự của Vạn Tiên Minh hay Ngũ Lão hội, trong mắt bọn họ đều như không có tác dụng.
Tiến quân thần tốc, xuyên qua ‘Nhân Đạo Thiên Cảnh’ rốt cuộc đến trong cái gọi là Vô Ưu Nhạc Thổ.
Mới đầu nhìn qua, dường như không hề có sự khác biệt với khu vực Huyền Hoàng giới.
Nhạc Trấn Uy lớn tuổi nhất trong ba người, hắn dò xét xung quanh, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc: “Người nơi này có phải ít hơn nơi khác của Ngũ Lão hội không?”
Tôn Nhị Lang gật đầu: “Đúng thật. Hơn nữa thoạt nhìn tất cả đều mặt ủ mày chau. Nhìn sao cũng chẳng thể dính dáng nổi tới hai chữ ‘vô ưu’.”
Vương Huyền Bá thì thờ ơ như không nói: “Mặc kệ nó. Mục đích chúng ta tới đây không phải vì tìm kiếm thế giới động thiên cần để đột phá Nguyên Anh cảnh à? Tự nhiên càng ít người càng tốt!”
Hai người Tôn, Nhạc nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Năng lực lớn bao nhiêu thì làm chuyện lớn bấy nhiêu. Bí mật của Vô Ưu Nhạc Thổ tự nhiên không phải chuyện những tu sĩ Kim Đan nho nhỏ như bọn họ có thể tìm hiểu.
Ngay sau đó tiếp tục ẩn giấu hành tung, thi triển bí thuật thánh sư dạy, tìm kiếm tung tích động thiên trong Vô Ưu Nhạc Thổ.
Song...
Mười ngày qua đi, không thu hoạch được gì.
Vẻ mặt ba người trở nên có phần khó coi.
“Không thể nào, chúng ta gần như dạo hết một lượt châu Thu Khê này, vậy mà không tìm được một động thiên nào?” Vương Huyền Bá tràn đầy khó tin.
“Hoặc là bí thuật của thánh sư xảy ra vấn đề. Hoặc là...” Sắc mặt Nhạc Trấn Uy cũng không dễ coi là bao.
Tôn Nhị Lang tiếp lời nói: “Trong Vô Ưu Nhạc Thổ, e rằng vốn không hề có động thiên tồn tại. Hoặc là nói, những gì chúng ta thấy bây giờ không phải Vô Ưu Nhạc Thổ chân chính mà chỉ là một cái vỏ rỗng. Mộng cảnh trong truyền thuyết mới là nơi nó tồn tại.”
“Kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?” Vương Huyền Bá gãi đầu: “Dù sao cũng đâu thể vào mộng cảnh trộm đồ đúng không? Không bằng về ‘Nhân Đạo Thiên Cảnh’ xem. Chỗ đó tuy cảnh giới hơi nghiêm ngặt, nhưng phạm vi cương vực cũng lớn hơn. Chỉ cần chúng ta cẩn thận tí, mượn mấy động thiên hẳn không có vấn đề gì lớn.”
Hai người Tôn, Nhạc đều gật đầu.
Ba người rất nhanh đạt thành ý kiến thống nhất, muốn rút khỏi Vô Ưu Nhạc Thổ.
Nhưng làm bọn họ cảm thấy kinh hãi khó hiểu là, rõ ràng là theo đường cũ lúc đến trở về, lúc đến biên giới Vô Ưu Nhạc Thổ, cảnh tượng nhìn thấy lại trở nên khác biệt.
Tường chắn sương trắng vắt ngang thiên địa, làm đường phân cách thiên nhiên giữa châu vực đã biến mất, xuất hiện trước mặt ba người là một vùng sa mạc mênh mông liên miên bất tận, không nhìn thấy phần cuối.
“Cái này...”
Ba người đứng ở biên giới sa mạc, xa xa hút lấy cát vàng trên mặt đất, nắm trong tay vuốt ve.
“Thật.” Tôn Nhị Lang siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói.
Vương Huyền Bá còn có chút không tin, một chân đạp xuống, lún sâu vào trong cát chảy: “Sao có thể như vậy? Lúc đến vẫn yên lành, đột nhiên không trở về được? Chúng ta cũng đâu có lạc đường!”
“Sợ rằng chúng ta đã bất tri bất giác vào mộng cảnh ‘Vô Ưu Nhạc Thổ’ chân chính.” Nhạc Trấn Uy tỉnh táo nhất trong ba người.
Hắn nhìn ra sa mạc phía xa, không phát hiện có bất kỳ dấu vết sinh linh sống sót nào trong đó.
“Vẫn là đừng mạo hiểm đi vào sa mạc này thì hơn. Đổi phương hướng thử xem.”
Ba người lại lần nữa đi ngang qua châu Thu Khê, trong biên giới một mặt khác, lại gặp được giáp giới, cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Nước chảy ầm ầm từ chín tầng trời đổ xuống. Trong nháy mắt rơi vào trong Thu Khê thì hóa thành bọt biển quang ảnh, tiêu tán vô tung.
Cách đó không xa bất ngờ là một thế giới nước treo cao trên trời.
Trong đó không chỉ có rất nhiều sinh linh du động, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy rất nhiều kiến trúc dưới đáy nước trưng bày.
“Nếu không, chúng ta đi nơi này thử xem? Suy cho cùng hiện tại cũng không ra ngoài được.” Vương Huyền Bá đề nghị.
“Để xem đã.” Nhạc Trấn Uy quan sát kỹ càng một lượt, phát hiện trong thế giới nước này tuy có sinh mệnh tồn tại, nhưng chủ thể văn minh xây dựng kiến trúc dưới đáy nước lại là những con bạch tuộc lúc nhúc.
Bọn chúng như có tiếng nói và chữ viết của chính mình, thống trị thế giới đáy nước này.
Nhưng đối với ba người Tôn Nhị Lang chỉ cách nhau một đường đang tùy ý quan sát, bọn chúng lại không mảy may phát giác. Giống như tồn tại ở thế giới khác nhau.
Tạm thời rời khỏi thế giới nước, ba người lại men theo đường biên giới châu Thu Khê một đường tìm kiếm.
Rốt cuộc phát hiện châu vực giáp giới thứ ba ở góc tây nam.
Trong châu vực cách đó không xa, một hòn cự thạch đứng sừng sững bên bờ biển.
Bất ngờ giống hệt cự thạch ở bờ biển châu Thạch Lâm Huyền Hoàng giới bọn họ nhìn thấy lúc trước.
“Quá tốt rồi! Cuối cùng cũng tìm được đường ra rồi!” Vương Huyền Bá không khỏi hưng phấn vô cùng hô lên.
Đang chuẩn bị tiến lên lại bị Tôn Nhị Lang ngăn lại.
“Cẩn thận! Thoạt nhìn không thích hợp!”
Theo lời Tôn Nhị Lang, trên không cự thạch bên bờ biển xuất hiện hai bóng dáng một trước một sau.
Người trước thân hình chật vật, hình như bị thương rất nặng.
Mà tốc độ bóng dáng truy đuổi phía sau rõ ràng nhanh hơn người trước một đoạn. Lại như đang hưởng thụ loại khoái cảm đi săn này, luôn khống chế khoảng cách giữa hai bên. Để người trước chạy trốn sinh ra ảo giác bản thân thêm ít sức nữa là có thể chạy trốn. Nhưng thực tế lại căn bản không cách nào thoát khỏi.
Nếu như nói là truy sát bình thường, ba người còn sẽ không ngạc nhiên lắm. Nhưng truy sát tu sĩ nhân loại vội vàng đào mệnh phía trước lại là một con yêu mình người đầu chó!
Lúc tu sĩ nhân loại sắp hốt hoảng chạy ra phạm vi châu Thạch Lâm, đi tới biển Tùng Vân, yêu thú đầu chó rốt cuộc cảm thấy không kiên nhẫn nữa, chủ động kết thúc trò chơi truy sát này.
Tay biến về tay chó, gắt gao kìm hãm tu sĩ nhân loại. Nhìn nhân loại trong tiếng kêu thảm, biểu cảm tuyệt vọng mà đau đớn, yêu thú đầu chó cười ha ha.
Sau đó vừa lòng thỏa ý há miệng, muốn nuốt lấy tu sĩ nhân loại.
“Nghiệt súc! Dừng lại!” Đang là thời kỳ thiếu niên nhiệt huyết, sao Vương Huyền Bá lại có thể nhìn cảnh ăn người này xảy ra trước mặt mình.
Hai người Tôn, Nhạc không kịp ngăn cản, một chiếc cự phủ màu xám tản ra khí tức cổ xưa lập tức xông phá giới hạn hai loại cương vực khác nhau, đi tới trước mặt yêu thú đầu chó.
Mà yêu thú đầu chó vậy mà lại như đã sớm chuẩn bị.
Trong mắt lóe lên một tia dữ tợn, vẻ mặt hưng phấn, tiện tay ném mỹ thực tu sĩ nhân loại trong tay sang một bên.
Thậm chí không ngó ngàng gì tới cự phủ màu xám sắp bổ xuống đỉnh đầu, trực tiếp lao tới ba người Vương Huyền Bá.
Mà theo động tác của yêu thú đầu chó, châu Thạch Lâm Huyền Hoàng chỗ nó bất ngờ cũng đồng bộ sinh ra một loại mở rộng nào đó. Nháy mắt cắn nuốt lãnh địa châu Thu Khê, tức khắc bao phủ ba người Tôn Nhị Lang vào trong!
Hệt như mộng cảnh buông xuống hiện thực, thế giới chỗ yêu thú đầu chó và ba người Tôn Nhị Lang hoàn thành giao hội!
Keng!
Cự phủ màu xám của Vương Huyền Bá chém vào phần gáy yêu thú đầu chó, lại chỉ phát ra tiếng kim loại va chạm! Một đòn toàn lực đủ để chẻ núi cứ thế còn không chém rách được da yêu thú đầu chó!
Vương Huyền Bá hừ lạnh, lại vui vẻ sợ hãi: “Cho rằng rìu của gia gia ngươi chỉ là sắc bén sao?! Vậy mà ỷ vào thân thể cường hoành đón đỡ? Súc sinh đúng là súc sinh!”
Yêu thú đầu chó như nghe hiểu lời Vương Huyền Bá, mặt hơi biến sắc. Lúc này mới phát hiện một vết sẹo màu xám cực kỳ rõ ràng hiện lên sau gáy. Sau đó màu xám nhanh chóng lan tràn lên trên, trực tiếp nuốt chửng yêu thú đầu chó.
Một lát sau, đầu lâu màu xám như tro bụi, phiêu tán giữa không trung.
“Cẩn thận!”
Âm thanh của Nhạc Trấn Uy và Tôn Nhị Lang đồng thời vang lên.
Lại là trong lúc Vương Huyền Bá dương dương đắc ý, yêu thú đầu chó đã mất đầu thế mà lại lần nữa bắt đầu chuyển động.
Thân hình chớp động, đi tới trước mặt Vương Huyền Bá.
Tay chó hóa thành một đường hắc quang, thoáng chốc xuyên thủng trái tim Vương Huyền Bá.
“Huyền Bá!” Khóe mắt Tôn Nhị Lang như muốn rách ra.
Một thanh giới đao tràn ngập sát khí khoan thai tới chậm, cuốn lên hắc phong vô tận, trực tiếp nhấn chìm yêu thú đầu chó.
Chỉ qua một lát sau, máu thịt yêu thú đầu chó đã hoàn toàn bị hắc phong nạo sạch. Chỉ còn lại một bộ bạch cốt trắng toát.
Chỉ là trên bạch cốt tản ra quang mang màu vàng không giống bình thường.
“Không đúng...” Sắc mặt Nhạc Trấn Uy khẽ biến, lại hoàn toàn không biết có một bóng dáng lại đang lặng yên tới gần sau lưng hắn.
Bất ngờ đúng là tu sĩ nhân loại bị yêu thú đầu chó truy sát trước đó!
Khóe môi nhếch lên một nụ cười trào phúng, nhìn Nhạc Trấn Uy, mắt lộ ra vẻ tham lam. Khí tức ầm ầm bộc phát, lại nào có dáng vẻ bị thương?
Cổ bỗng nhiên duỗi dài, đầu bay thẳng ra, một ngụm nuốt đầu Nhạc Trấn Uy vào trong bụng.
Đáng thương lực chú ý của Nhạc Trấn Uy đều ở trên người yêu thú đầu chó và Tôn Nhị Lang, chính mình bị đánh lén, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, đã bỏ mình!
“A a a a a! Các ngươi đáng chết!” Hai đồng bạn lần lượt bị chết trận, mắt Tôn Nhị Lang đỏ tươi.
Nổi gân xanh, một luồng hắc khí bao phủ toàn thân.
Đồng tử hoàn toàn bị màu đen bao phủ, Tôn Nhị Lang liều mạng, trực tiếp bay về phía yêu thú cổ dài.
Không ngờ lại bị bạch cốt màu vàng gắt gao ôm lại.
Bạch cốt màu vàng vừa trói chặt còn vừa phát ra tiếng cười quái dị khặc khặc.
“Chiêu này dùng tốt thật, mỗi lần đều có thể câu mấy tên ngốc mắc câu.”
Trong lòng Tôn Nhị Lang nổi điên càng hăng.
“A!”
Tiếng gào thét vang vọng giữa thiên địa.
Gió bão màu đen bỗng từ trong đan điền hắn bộc phát.
So với trong giới đao màu đen trước đó còn kinh khủng hơn mấy lần.
Trực tiếp cắn nuốt bạch cốt màu vàng vốn còn đang kêu gào.
“Chết tiệt! Đây là thứ...”
Lời còn chưa dứt, bạch cốt màu vàng kim bèn cùng Tôn Nhị Lang biến mất trong gió lốc màu đen.
Mà yêu thú cổ dài lại không hề có ý đi lên cứu viện.
Vừa quan sát hăng say còn vừa nhai nuốt thi thể Nhạc Trấn Uy.
Không lâu sau, gió lốc màu đen hoàn toàn tiêu tán.
Mà thi thể Nhạc Trấn Uy, Vương Huyền Bá cũng đều biến thành đồ ăn trong mâm yêu thú cổ dài.
“A!”
Ba người Tôn Nhị Lang đột ngột tỉnh lại từ trong ác mộng.
Mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, qua một hồi lâu mới tỉnh táo lại từ trong chuyện trải qua kinh khủng vừa rồi.
“Ta đã chết?”
“Ta không chết?!” Vương Huyền Bá chưa lấy lại tinh thần nói.
Tôn Nhị Lang rơi vào trầm tư.
Nhạc Trấn Uy vẫn dẫn đầu tỉnh táo lại, quan sát xung quanh.
“Hình như vẫn là châu Thu Khê Ngũ Lão hội chúng ta bị vây lúc trước.”
“Chỉ có điều...”
Nhạc Trấn Uy ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Cả vùng thiên địa dường như hơi tối lại?” Hắn có chút không xác định nói.
“Không phải ảo giác. Thế giới chúng ta ở quả thực giống như trời đã tối.” Tôn Nhị Lang quan sát một hồi, phụ họa nói.
“Chẳng qua cảnh giới của chúng ta không đổi... Chờ đã, đây là cái gì?!”
Giọng Tôn Nhị Lang tức khắc tăng cao mấy độ.
“Tôn Nhị Lang, Kim Đan viên mãn, số lần tử vong: 1.”
“Cấp bậc lịch duyệt Nhạc Thổ: 1.”
“Đồng Vô Ưu: 100.”
Tôn Nhị Lang đọc lên một hàng chữ nhỏ tự dưng xuất hiện trước mắt, vẻ mặt chấn động vạn phần.
“Ta cũng có.” Vương Huyền Bá cũng đã phát hiện gì, cao giọng nói.
“Chờ đã, không đúng! Đồng Vô Ưu của ta sao lại là số không?”
“Một trăm của ngươi lại từ đâu tới?” Vương Huyền Bá tràn đầy khó hiểu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận