Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 357: Kẻ bẻ ngược khóc kì oan

Bên ngoài di tích cuối cùng cũng không còn hình ảnh của thi thể nữa, thay vào đó là vùng đất hoang vu tĩnh mịch.
Lý Phàm không quên mục tiêu ban đầu của mình, lần nữa quay lại di tích rà soát toàn bộ, thế nhưng vẫn không tìm được manh mối nào có thể dùng.
Đánh dấu di tích nơi này, chọn một phương hướng, hắn áp sát mặt đất bay đi.
Hai ngày sau Lý Phàm lại tìm được được một di tích mới trong biển mây. Quy mô của nơi này so với di tích số một còn rộng lớn hơn gấp vài lần.
Tương ứng với nó cũng có vô số thi thể chất đống trông vô cùng thảm thiết. Khuôn mặt của bọn họ vẫn còn biểu tình rất sống động, làm cho Lý Phàm có cảm giác rơi vào trong hiện trường thảm án.
Nén xuống xúc động, Lý Phàm lại tiến hành lục soát một vòng nơi này. Cũng như trước vẫn không tìm được tin tức có giá trị nào, nhưng trong biển xác chết có vài thi thể đã thu hút sự chú ý của Lý Phàm.
Đa số những tu sĩ trong di tích số một và số hai đều là lập tức chết đi, trừ biểu cảm khiếp hãi tuyệt vọng trên mặt thì không hề giữ được chút tin tức nào khác.
Nhưng trong số những người này vẫn có một hai người có tu vi khá cường đại, họ không cam tâm, oán hận mà nhìn chằm chằm về một phương hướng, cứ như thứ đã cướp đi sinh mạng của bọn họ chính là ở đó.
Bọn họ đã chết đi nhiều năm nhưng vẫn giữ nguyên tư thế này. Vừa hay giúp Lý Phàm xác định được phương hướng trong biển mây trắng này.
Lý Phàm thuận theo chỉ dẫn của thi thể bay nhanh, sau một ngày lại tìm được di tích thứ ba.
Vẫn như trước, lý Phàm đi theo con đường mà hung thủ đã đi qua.
Di tích thứ tư, năm, sáu…
Cho đến khi vật dự trữ chỉ còn có thể kiên trì ba ngày nữa thì Lý Phàm trước sau đã phát hiện được mười một phế tích chất đầy thi thể. Khi hắn trên đường đến di tích thứ mười hai thì phát sinh một chuyện kỳ lạ. Vốn đang bay nhanh về phía trước không bao lâu sau lại bất ngờ trở về di tích số mười một.
Sau khi tìm được vị trí đánh dấu lúc trước, Lý Phàm đã dám chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác của mình. Cho nên hắn lại lần nữa xuất phát. Kết cuộc vẫn như cũ. Đi một vòng lại trở về nơi đầu tiên.
Lý Phàm trầm ngâm một lúc nhưng không hề hoảng loạn, lại bắt đầu thử nghiệm lần thứ ba. Lần này hắn đi với tốc độ chậm hơn, vừa bay vừa cảm ứng vị trí của di tích số mười một.
Cuối cùng hắn cũng biết được nguyên nhân thế nào rồi. Trên đường đi, khi đến một vị trí nào đó, không hiểu tại sao khiến cho Lý Phàm vốn bay về phía trước liền bất ngờ biến thành bay ngược về sau mà không hề có chút dấu vết gì để lại.
Hai lần trước Lý Phàm không nhận ra được, cứ nghĩ rằng mình vẫn đang bay về trước nhưng thực tế đã quay ngược đầu rồi. Tất nhiên qua không bao lâu sau lại trở về vị trí xuất phát.
Lúc này Lý Phàm đang nghiêm trang đứng trước mê vực nơi đem lại sự thay đổi phương hướng kia. Bay vào đó, cơ thể vẫn không hề có biến hóa gì, nhưng cảm ứng phương vị lúc đầu của di tích số mười một trong vô tri vô giác đã xuất hiện phía trước mặt.
Lý Phàm chau mày, quay ngược đầu bay về phía sau, thử tìm cách bay xa khỏi di tích số mười một. Nhưng không lâu sau phương hướng lại lần nữa thay đổi.
Hắn lần này đã có kinh nghiệm, trên đường đi đều phải bảo đảm di tích số mười một luôn nằm phía sau lưng.
Cứ liên tục điều chỉnh phương hướng như thế, sau hai ngày tốn nhiều công sức thay đổi phương hướng như vậy, Lý Phàm cuối cùng cũng đến được di tích số mười hai.
Phế tích trong di tích này có quy mô lớn nhất, nhưng bên ngoài lại không tìm thấy được một thi thể nào. Việc không bình thường luôn có lý do phía sau, Lý Phàm tập trung tinh thần để tiến hành lục soát vào trung tâm di tích.
Xung quanh là một vùng tĩnh lặng.
Ở vùng đất mê vực tự thành một giới này thì ngay cả ma âm đến từ Vực Thẳm Gào Thét cũng không thể nào vọng đến đây được.
Trừ âm thanh do chính mình gây ra, Lý Phàm Đã rất lâu rồi không nghe được những âm thanh khác. Nhưng khi đến gần trung tâm di tích thứ mười hai lại bất ngờ nghe thấy tiếng sàn sạt, làm cho Lý Phàm dựng cả lông tơ.
Nhìn xuyên qua đám sương mù không biết từ lúc nào đã trở nên thưa thớt kia, Lý Phàm nhìn thấy được trên mặt đất phía xa có một tu sĩ ngẩng mặt lên trời, nhưng tứ chi lại bị bẻ ngược xuống một cách quái dị. Tay chân cũng bị bẻ gãy một cách tùy tiện, ngón tay ngón chân thì bị đan chéo, quấn cuộn lại với nhau.
Nhưng tu sĩ kia lại có thể dùng tứ chi vô cùng rùng rợn kia để chầm chậm bò theo vòng tròn, không biết mệt mỏi. Không biết đã đi như vậy bao lâu rồi, và cũng có vẻ như mãi mãi không ngừng lại.
Lý Phàm nhìn quái vật không biết đã sống bao lâu phía trước mà rợn tóc gáy, tim như ngừng đập.
Lý Phàm vội ngừng hô hấp, từ từ lui về phía sau, thế nhưng quái vật ngược ngạo kia dường như có cảm nhận rất nhạy bén. Nó lập tức phát hiện ra người khách lạ vừa đến, cái đầu vốn hơi ngửa lên nhìn trời liền “cách “một tiếng gập ngược lên trên bụng rồi quay tròn một trăm tám mươi độ để nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
Khuôn mặt của quái vật bẻ ngược kia lọt vào mắt Lý Phàm lập tức khiến hắn giật mình. Ngũ quan hoàn toàn đảo ngược sai vị trí: Hai đôi mắt mọc trên vị trí của cái miệng đồng thời không ngừng chuyển động, lỗ mũi bị khắc ngược vào trong trán, còn cái miệng thì cũng đang chạy theo đôi mắt, liên tục đổi vị trí, không ngừng há ra ngậm lại. Bên trong đó không phải là răng với lưỡi mà bị thay thế bởi một khuôn mặt khác nhuốm đầy máu.
Cơ thể của quái vật bẻ ngược tuy là kỳ hình dị dạng nhưng hành động lại nhanh chóng lạ thường. Đôi tay đôi chân liên tục chèo chống, chỉ trong tích tắc đã soạt soạt soạt bò đến trước mặt Lý Phàm.
Khuôn mặt khủng khiếp đầy máu của quái vật gần như chỉ trong một giây sau sẽ chụp lên mặt Lý Phàm. Hắn tức giận hét một tiếng: “Chết!”
Đại Ngũ Hành Tịch Diệt Kiếm liên tiếp phát ra trong khi thân hình nhanh chóng lùi về phía sau.
Thế nhưng một điều khiến Lý Phàm kinh hãi đã xảy ra: Kiếm quang màu đen vốn có thể hủy diệt tất cả lại mất đi hiệu quả trên người quái vật.
Xương cốt quái vật phát ra những âm thanh rợn người do bị đè nén, gãy vỡ nhưng quái vật dường như không cảm nhận được gì, cơ thể chỉ dừng lại một lúc rồi lại nhanh chóng vọt về hướng Lý Phàm.
Cho dù Lý Phàm một hơi phát ra hàng trăm đường kiếm quang, quái vật cũng đều hứng lấy tất cả nhưng nó không hề tỏ vẻ bị thương.
“Mẹ nó!”
Thấy quái vật bẻ ngược sắp ập đến, Lý Phàm thầm mắng trong lòng, định phát động Hoàn chân. Nhưng giây sau, phát sinh một điều kiếm lý Phàm trở tay không kịp.
Quái vật bẻ ngược đến bên cạnh Lý Phàm, nó không hề phát động công kích, ngược lại cúi người quỳ xuống, liên tục dập đầu.
Một bên dập đầu một bên phát ra những âm thanh nghẹn ngào bi thảm.
Hai đôi mắt không ngừng di chuyển đều tuôn ra huyết lệ. Cái miệng cũng cấp bách muốn nói lên điều gì đó.
Nhưng trong miệng đó chỉ còn sót lại một khuôn mặt chảy máu không ngừng biến đổi chỉ biết khóc lóc, không cách nào biểu đạt được suy nghĩ trong lòng.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Nhìn quái vật trước mặt vẫn đang trên rỉ dập đầu, kinh hãi vẫn chưa lắng xuống. Nhưng tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, Lý Phàm liền ngừng lại quá trình Hoàn Chân.
Trong một lúc vẫn chưa thể hiểu được sự việc, Lý Phàm cũng không dám có hành động gì. Hắn kiên nhẫn lắng nghe để có thể tìm ra nội dung quái vật muốn biểu đạt từ những tiếng nấc nghẹn của nó.
“Thiên…”
“Y…”
Chú ý lắng nghe, không biết do bị ảnh hưởng bởi ma âm vì ở quá lâu trong Vực Thẳm Gào Thét mà Lý Phàm lại có thể nghe được hai từ này từ trong miệng quái vật.
Nén xuống kinh hãi trong lòng Lý Phàm thử hỏi quái vật:
“Thiên… Y?”
Quái vật bẻ ngược phát ra âm thanh nghẹn ngào thê thảm, dùng sức đập mạnh đầu xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận