Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 807: Châu Cửu Sơn bị mất

Thiếu niên hơn mười tuổi, nhiệt huyết tràn đầy. Chính là tuổi tác dễ dàng bị kích động nhất.
Mà Thương Thiên Tứ lại trúng thuật ‘Độ Huyết Duyên’ của Lý Phàm, vô cùng tin tưởng vào hắn.
Lý Phàm là nhân vật thế nào? Lúc là người phàm đã có thể lừa gạt một số người cam tâm tình nguyện bán mạng vì hắn.
Cho nên không tốn thời gian gì, Thương Thiên Tứ đã bị Lý Phàm thành công tẩy não.
“Vạn Tiên Minh mục nát không chịu nổi, tu sĩ chúng ta có nhiệm vụ là phải lật đổ bọn họ.”
“Đến lúc đó, thời đại công pháp tự do tuyệt vời mới có thể chính thức xuất hiện!”
Thương Thiên Tứ chỉ cảm thấy nhiệt huyết của mình sôi trào, cảm giác sứ mệnh vô thượng mà trước kia chưa bao giờ có được.
Còn sau khi lật đổ Vạn Tiên Minh thì sẽ làm gì tiếp.
Có thể làm tu sĩ tu luyện tự do công pháp hay không.
Chuyện này lại không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
“Vạn Tiên Minh thế lớn, lực lượng của chúng ta còn rất yếu đuối, cần tính toán từ từ.”
“Điều đầu tiên phải làm chính là đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết. Ví dụ như động thiên, thế giới rời rạc ở Huyền Hoàng giới...”
Ánh mắt Thương Thiên Tứ xuất hiện ánh sáng: “Vạn Giới Liên Hợp, tuyệt quá!”
Lý Phàm tiếp tục truyền đạt đủ loại lý tưởng vào đầu hắn.
Quá trình này lại chợt bị một bầu không khí ngột ngạt không hiểu từ đâu ra cắt ngang.
Hai người đồng thời ngẩng đầu, hướng đến nơi xa.
Núi Thiên Lao, ngọn núi cao nhất trong chín ngọn núi.
Do đó ánh mắt có thể xuyên qua hơn phân nửa châu vực, nhìn đến vô số tu sĩ chợt xuất hiện ở đường biên giới.
“Đó là...” Thương Thiên Tứ lộ ra vẻ sợ hãi nói.
Trang phục của những tu sĩ này khác hoàn toàn với Vạn Tiên Minh.
Hiển nhiên là thuộc về thế lực lớn nhất khác ở Huyền Hoàng giới, Ngũ Lão hội.
“Không hay rồi, ngoại địch xâm chiếm. Ta phải lập tức...”
Thương Thiên Tứ đang muốn dịch chuyển đi thông qua Thiên Cảnh Bảo Hồ, tìm một lượt nhưng lại không tìm được hồ lô của mình.
Lúc này mới nhớ tới, hồ lô vẫn còn đang trong tay của Lý Phàm.
“Tiền bối!”
Hắn đang muốn nói gì đó thì bị tay của Lý Phàm kéo lại.
“Vạn Tiên Minh mục nát. Ngũ Lão hội cũng không phải thứ tốt gì.”
“Năm Thiên Tôn đảo ngược quy tắc thiên địa, lường gạt cư dân trong lãnh thổ.”
“Bọn họ đấu đá càng hung dữ, càng có lợi cho chúng ta.”
“Cái gọi là đuổi hổ đánh sói, ngư ông đắc lợi!” Lời nói của Lý Phàm rất âm trầm.
Sắc mặt của Thương Thiên Tứ mới đầu vẫn có chút do dự.
Chẳng qua sau khi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng lại im lặng.
Khoảnh khắc tu sĩ của Ngũ Lão hội xuất hiện ở châu Cửu Sơn.
Các nơi ở Cửu Sơn cũng bất ngờ xảy ra hỗn loạn.
Không ít tu sĩ mặc trang phục của Vạn Tiên Minh bùng nổ, tiến công lên thành trấn Cửu Sơn.
Đồng thời, thời gian dần trôi đi, số lượng tu sĩ xuất hiện ngày càng nhiều lên.
“Ngươi xem, Vạn Tiên Minh không được lòng người. Chỉ cần có người khởi nghĩa vũ trang, vung tay hô to. Lập tức sẽ có vô số người hưởng ứng!” Lý Phàm thừa cơ nói ra.
Thương Thiên Tứ trông thấy tình cảnh này, chậm rãi gật đầu.
Thực tế mà nói, Ngũ Lão hội cũng không phải là thế lực vô dụng.
Tối thiểu nhất trong lần đánh bất ngờ này đã nói rõ năng lực của tổ chức bọn họ.
Chẳng qua chỉ nửa ngày, châu Cửu Sơn to lớn thế này bị chiếm hơn nửa.
Đại quân của Ngũ Lão hội nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, phân ra nhân thủ tiếp quản thành trấn Cửu Sơn đồng thời tiếp tục xuất phát hướng về phía núi Thiên Trường ở cuối cùng.
Chiến trường hỗn loạn.
Hai người Lý Phàm và Thương Thiên Tứ vẫn luôn ẩn mình ở đỉnh núi Thiên Lao, trong thời gian ngắn vẫn chưa bị ai phát hiện ra.
Là thành trì quan trọng nhất của Cửu Sơn, thành Thiên Trường không chỉ có tu sĩ Hợp Đạo tọa trấn.
Còn có sự tồn tại của thương hội Vạn Pháp.
Nếu như thương hội Vạn Pháp ra tay giúp đỡ giữ vững, chưa hẳn không thể kiên trì đến khi viện quân của Vạn Tiên Minh đến.
Thế nhưng hiển nhiên thương hội Vạn Pháp là chủ nhân của những đĩa thức ăn.
Từ đầu đến cuối đều không phái thủ hạ ra tác chiến cùng.
Mà Hợp Đạo của Thiên Trường đối mặt với sự vây công của ba tên Hợp Đạo do Ngũ Lão hội phái ra đã có chút lực bất tòng tâm.
“Xem ra bại cục của Vạn Tiên Minh đã định. Cũng tới lúc chúng ta rời đi rồi.” Lý Phàm xem kịch hồi lâu, chợt đứng lên nói.
“Có điều, trước khi đi, có một số thứ cần để lại, chứng minh chúng ta từng đến.”
“Thiên Dương!”
Lý Phàm ném một ngọc giản tới.
Thiên Dương tuân lệnh, nhận lấy ngọc giản, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau đó đi về vị trí núi Thiên Trường, bỗng nhiên ném tới.
Bay ra không chỉ có mỗi ngọc giản thôi.
Còn bao gồm cả bàn tay của Thiên Dương!
Phía sau bàn tay bùng phát ngọn lửa đen.
Tốc độ chợt nhanh lên.
Giống như sao băng, nhanh chóng vụt qua trên bầu trời châu Cửu Sơn, bay thẳng đến mục tiêu.
“Đi thôi!”
Lý Phàm vỗ bả vai Thương Thiên Tứ, không nói gì, chỉ trả lại Thiên Cảnh Bảo Hồ.
Thương Thiên Tứ cảm nhận được gì đó, vậy mà trong nháy mắt hiểu được ý của đối phương.
Hắn thoáng nghĩ trong lòng, thoáng chốc một dao động kỳ lạ bao phủ hai người.
Sau một lát, bóng dáng của hai người biến mất trên đỉnh núi Thiên Lao!
Bầu trời trên thành Thiên Trường.
Ba tên Hợp Đạo Ngũ Lão hội đang vây công người trấn thủ Thanh Ngọc Tiên Tôn của Thiên Trường, sắc mặt khẽ thay đổi.
Nhanh chóng nhìn về phía đám lửa đang lao thẳng về phía bọn họ.
“Thứ gì?”
Vốn cho là sát chiêu sau cùng của Vạn Tiên Minh.
Thần niệm lướt qua một cái, lại phát hiện trong đám lửa này thế mà ẩn giấu ngọc giản!
Ba người cũng không giao tiếp với nhau nhưng hành động lại nhất trí lạ thường.
Một tu sĩ Hợp Đạo trung niên mặc áo vải cản ngọc giản lại.
Sau khi xem xét một phen, ba người lại cùng nhau híp mắt lại.
“Vạn Giới Liên Hợp hội?”
“Giúp chúng ta giải quyết nguy cơ tin tức bị tiết lộ?”
“Có thể giảm lượng sương trắng đáng kể trên diện rộng, có cách có thể hành quân được trong sương trắng?”
Nội dung trong ngọc giản không nhiều, nhưng lượng tin tức lại cực lớn.
Thần trí của bọn họ trong nháy mắt quét qua toàn bộ châu Cửu Sơn, không có phát hiện bất cứ bóng người ném ngọc giản tới nào.
“Thế mà có chút thủ đoạn.”
Ba người đều là lộ ra vẻ mặt vô cùng hứng thú.
Châu Thái Hoa.
Hai người Lý Phàm và Thương Thiên Tứ bất chợt xuất hiện trên núi Thái Hư trong mười dãy núi Thái Hoa.
“Thiên Cảnh Hồ Lô này của ngươi cũng thật thần kỳ.”
“Dường như chỉ cần mượn lực lượng địa mạch là có thể dịch chuyển trong nháy mắt?”
Lý Phàm nhớ lại quá trình dịch chuyển vừa rồi, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói.
“Không đúng, nói là lực lượng địa mạch thì nó càng giống với việc thông qua sức mạnh của Huyền Hoàng giới để thực hiện thay đổi địa điểm.”
Lý Phàm thoáng nhớ tới, trước đây nhìn thấy cảnh tượng Bạch tiên sinh “từ từ” đi lại.
Trong lòng mơ hồ có cảm giác.
Bạch tiên sinh dù đã chết đi, nhưng các loại “năng lực” ở Huyền Hoàng giới lại không vì thế mà biến mất đi.
Mà đang bị phân tán cho các thiên tài kế thừa.
“Chẳng qua có thể dùng sự huyền diệu của Huyền Hoàng hòa làm một thể, Bạch tiên sinh cũng không phải là đối thủ.”
“Càng đừng nói đến những thiên tài này.”
“Tối đa cũng chỉ là quân lương tốt nhất trong mắt truyền pháp thôi!”
Lý Phàm suy đoán suy nghĩ của Truyền Pháp thiên tôn.
Mà Thương Thiên Tứ lại không hề phát hiện ra điều này.
Vẫn mãi khoe khoang giới thiệu về bảo bối hồ lô song sinh của mình với Lý Phàm: “Kỳ vật xen lẫn này của ta có hai cái hồ lô.”
“Một tím một xanh.”
“Màu xanh tiền bối ngươi cũng thấy rồi, có thể ghi chép địa điểm non nước, sau đó tùy ý xuyên qua.”
“Còn hồ lô tím thì...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận