Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 143: Mặc Sát diệt Tùng Vân

Trên trời cao, ráng đỏ xích hồng hiện lên ngay tức thì, liên miên không dứt, bao phủ cả Tùng Vân Hải.
Khi chứng kiến dị tượng này, bỗng nhiên có một dòng chữ hiện lên trong đầu của tất cả sinh linh.
"Xích Viêm Tiên tôn, Trương Hạo Ba, tu đạo mười sáu năm. Dùng kỳ vật “Thiên Sát Kiếm Ý” thành tựu đạo cơ, dùng “Thuỷ Phong Kiếm Pháp” thành tựu Kim Đan.”
“Tế “Xích Viêm Chi Phách”, để thân Hợp Đạo.”
"May mắn được trời tru, đạo mất trả trời!”
Thế nhưng, tu sĩ trên Vạn Tiên đảo không ai rảnh đi xem dị tượng khiến người khác khiếp sợ này.
Bởi vì...
Nỗi kinh hoàng thực sự đã đến.
Sau khi bóng dáng màu đen xuất hiện sau lưng Trương Hạo Ba rồi tru sát hắn, Bạch Y Hoá Thần, Hồng Hi Tiên quân, quát lớn: “Đi!”
Trong phút chốc, núi treo ngược, nước sông Lan Thương, tinh mang màu tím, ngân quang chói mắt và xiềng xích hắc hoả, tất cả đều phóng vọt tới bóng người màu đen kia.
Cố gắng trì hoãn trong chốc lát.
Một thiên địa chi phách lạ hoắc giáng xuống, năm vị Tiên quân lại không hẹn mà cùng quyết định thoát khỏi Tùng Vân Hải.
Chỉ vì, khí tức truyền ra từ bóng người màu mực này khiến cho bọn họ cũng thấy sợ hãi từ nội tâm.
Nhưng, đã không kịp rồi.
Tay phải của Mặc Sát khẽ vung lên trên, một đạo hắc tuyến phóng vụt lên trời, đâm vào trong vầng thái dương đang toả sáng.
Một tiếng rên rỉ truyền ra từ trong đó.
Trong vầng thái dương vàng kim, một đốm đen đột ngột xuất hiện.
Rất dễ thấy, nó như thiên cẩu ăn mặt trời, nhanh chóng khuếch tán ra khắp xung quanh.
Ánh sáng chậm rãi biến mất.
Bóng tối buông xuống Tùng Vân Hải.
Cùng lúc đó, Mặc Sát phân thân thành năm phần, vọt thẳng về những phương hướng khác nhau trong chớp mắt.
Ngay tức khắc, từng sợi dây nhỏ đen kịt đã xuyên thấu cơ thể của cả năm vị Tiên quân.
Nước sông khô cạn, Lan Thương Tiên quân, chết!
Hắc hỏa đột nhiên tắt, Thiên Dương Tiên quân, chết!
Núi sụp đổ, Hồng Hi Tiên quân, chết!
Một tảng thạch nhũ ẩn trên bầu trời cũng vỡ ra từng tấc.
Hạo Hiên Tiên quân, chết!
Trong tinh hà rực rỡ, vô số ngôi sao liên tiếp nổ tung.
Trời sao trở nên ảm đạm không gì sánh được.
Màn trời bị xé rách cũng dần dần phục hồi như cũ.
Chỉ còn lại một ánh sao băng cắt qua chân trời.
Tử Vân Tiên quân, trọng thương chạy trốn!
Trong phút chốc, năm vị Tiên quân, bốn chết một bị thương.
Ngay sau đó, Mặc Sát, năm hoá thành vạn.
Thoáng chốc, nó đã xuyên qua mấy chục vạn Trận Miện trắng bạc.
Giống như mực rơi vào vũng nước sạch, tất cả những khối cầu màu trắng đều bị nhuộm đen trong nháy mắt.
Trương Chí Lương vốn dựa vào Trận Miện để ẩn núp trong không trung, lúc này, cũng không trốn được nữa.
Một giọt mực tùy ý xuyên thấu qua ngực Trương Chí Lương.
Từ miệng vết thương, mực đen hiện ra.
Huyết nhục hóa thành vô số hạt li ti màu đen, nuốt chửng Trương Chí Lương trong chớp mắt.
Trận pháp đệ nhất Tùng Vân Hải, Trương Chí Lương, chết!
Trên bầu trời, hàng trăm ngàn giọt mực thoáng chốc rung động, hợp trở lại thành một.
Một vị Hợp Đạo Tiên tôn, bốn vị Hóa Thần Tiên quân, một vị Nguyên Anh Chân quân.
Đồng thời ngã xuống.
Trên không trung, rất nhiều dị cảnh đan xen vào nhau.
Bầu trời cả Tùng Vân Hải bỗng chốc bị vô số giọt mực tròn bay múa đầy trời nhuộm đen, hình thành nên một bức tranh thuỷ mặc kỳ quái lạ lùng, phong vân quỷ quyệt.
Thiên địa chi phách Mặc Sát đứng bên dưới bức tranh thuỷ mặc, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh bên dưới Tùng Vân Hải.
Mọi người cùng nhìn lên bầu trời, mấy luồng tin tức tràn vào đầu bọn họ như lời tụng đến từ địa ngục, không ngừng hoà tấu và vang vọng.
"Lan Thương tiên quân..."
"... Dương Tiên quân..."
"... Tiên quân..."
"Tu đạo một ngàn sáu trăm năm mươi ba năm..."
"... một ngàn bốn trăm ba mươi sáu năm..."
"... năm..."
"Dùng kỳ vật Bạch Long Hoa thành tựu đạo cơ..."
"... thành tựu đạo cơ..."
"... đạo cơ…"
“May mắn được trời tru, đạo mất trả trời!”
“May mắn được trời tru, đạo mất trả trời!”
“Đạo mất trả trời!”
“Đạo mất trả trời!”
“Đạo mất trả trời!”
Tuy Mặc Sát không nói câu nào nhưng tiếng tụng kinh vang vọng trong trời đất dường như đang biểu thị lời của nó.
Đó là sự đe doạ thầm lặng, đó là một lời cảnh báo trong im lặng.
Đây là lực lượng chân chính mà thiên địa muốn phô diễn ra trước mắt các tu sĩ.
Tu sĩ trên Vạn Tiên đảo chỉ biết trơ mắt nhìn Hoá Thần Tiên quân cao cao tại thượng, uy năng vô hạn xưa nay, bây giờ, bị tuỳ tiện giết mổ giống như gà chó trong chuồng.
Bức tranh kinh khủng này khiến cho tất cả tu sĩ đều cảm thấy sợ hãi cực độ.
Có tu sĩ run rẩy cả người, xụi lơ trên mặt đất, hai mắt thất thần.
Có người điên cuồng chạy loạn giống như đã mất đi lý trí.
Có người thì đỏ bừng hai mắt, bất chấp chênh lệch về thực lực, phóng thích công kích về phía Mặc Sát.
Mặc Sát khẽ xoay đầu, liếc mắt nhìn xuống Vạn Tiên đảo bên dưới rồi dời tầm mắt lướt qua một vòng Tùng Vân Hải.
Sau đó, chỉ trong phút chốc, thân thể của nó lại phân rã và biến thành hàng ngàn hàng vạn giọt mực màu đen.
Vạn hoá thành ức, ức hoá thành triệu, triệu hoá thành kinh.
Vô số giọt mực đen, nhiều đếm không xuể, tràn lan ra khắp bốn phía.
Cuối cùng, chúng hình thành nên một tấm màn màu đen, bao phủ toàn bộ Tùng Vân Hải.
Sau đó, những giọt mực đen kịt này bắt đầu ngọ nguậy, lan tràn xuống Tùng Vân Hải bên dưới.
Ánh sáng bảy màu trên Vạn Tiên đảo lưu chuyển, chật vật ngăn cản chúng nó.
Thế nhưng, vô số tiếng gặm nhấm rất nhỏ vang lên, trong nháy mắt, màn sáng mờ đi với tốc độ cực nhanh.
Bên ngoài Vạn Tiên đảo, những giọt mực đen này dường như không bị gì ngăn trở.
Sóng biển cuồn cuộn như muốn liều mạng phản kháng.
Thế nhưng, nước biển cuốn lên không trung mới là thứ bị nuốt chửng và chuyển hoá đầu tiên.
Bức màn màu đen trên bầu trời bắt đầu trùng xuống.
Nhấn chìm tất cả quần đảo và biển cả.
Đất, đá, sự sống, nước biển...
Tất cả mọi thứ đều bị chuyển hoá thành những giọt mực đen.
Hòn đảo bị phá hủy.
Mực nước biển giảm xuống không ngừng.
Không đến nửa ngày, biển xanh đã biến mất hoàn toàn trong tầm mắt.
Lúc này, khu vực xung quanh Vạn Tiên đảo chỉ còn là một mảng vô số những giọt mực đen.
Bóng tối vô tận bao phủ chúng Tiên trên đảo, không còn đường nào để trốn thoát.
Đây mới là tận thế và diệt vong thực sự.
Còn khủng bố hơn tại nạn do Xích Viêm nấu biển vô số lần.
Trên Vạn Tiên đảo, vòng bảo hộ ánh sáng bảy màu cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, vỡ vụn thành nghìn mảnh vụn như thuỷ tinh.
Pho tượng Tiên Tôn truyền pháp cao cao tại thượng trở thành mục tiêu công kích đầu tiên của những giọt mực đen.
Khi gặp mảnh hải dương đen như mực này, màn sáng bảo vệ màu trắng được Vạn Tiên Đại Trận phun ra không ngừng kia cũng chỉ như chất dinh dưỡng cung cấp cho chúng nó.
Bắt đầu từ vương miện cao trên đầu, pho tượng Tiên Tôn truyền pháp dần dần bị hoà tan từ trên xuống dưới.
Rất nhanh, chỉ còn sót lại nửa thân thể.
Đồng thời, những giọt mực đen còn lại cũng ồ ạt tràn vào, hoá thành từng sợi từng sợi dây nhỏ.
Chúng nó bắt đầu săn bắt tu sĩ đang chạy trốn xung quanh như độc xà săn mồi.
Vô số tu sĩ, ngay cả tiếng hét thảm cũng không kịp phát ra, đã bị hoà tan và đồng hoá thành vô số những giọt mực đen lúc nhúc.
Dưới màn che đen kịt trên bầu trời, đến cả dị tượng vẫn lạc của tu sĩ cũng không thể chiếu rọi đến nơi đây được.
Tu sĩ trên đảo hốt hoảng chạy trốn như chó nhà có tang.
Trong khung cảnh hỗn loạn và tuyệt vọng này, chỉ có hai người vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh.
Một người là phân thân của Lý Phàm.
Hắn đứng yên nhìn màu mực đen kịt đầy trời với sắc mặt bình tĩnh.
Sự kinh hãi khủng khiếp khi nhìn thấy Mặc Sát lần đầu đã chậm rãi biến mất, vào những giây cuối cùng của sinh mệnh, phân thân đang suy nghĩ về một số chuyện:
"Tuy cũng là thiên địa chi phách nhưng sát thương của Mặc Sát và Xích Viêm quả thực khác biệt một trời một vực.”
Sau một hồi, hắn có vẻ bừng tỉnh:
"Thiên địa chi phách hàng lâm thế gian, đều mang theo thiên chức.”
"Thanh Phong khốn kiếm, Xích Viêm nấu biển."
“Còn Mặc Sát thì…”
“Diệt tuyệt!”
Dưới tay của Mặc Sát chính là sự huỷ diệt chân chính, diệt sạch hết thảy.
Ngay cả đất đá cũng không chừa lại.
E rằng, sau khi trải qua kiếp nạn này, khu vực vốn là Tùng Vân Hải sẽ trở thành một vực sâu trống rỗng khổng lồ.
Ở kiếp trước, mười mấy năm sau, Tùng Vân Hải sẽ khô cạn và biến thành Tùng Vân Sơn Mạch tràn đầy sức sống. Nhưng trong kiếp này, chuyện đó sẽ mãi mãi không bao giờ xảy ra.
Loại diệt chủng, huỷ diệt hết thảy này quả thực quá mức đáng sợ và cực đoan.
Ban đầu, vùng thiên địa này hẳn không định làm đến mức này.
Nhưng kiếp này, việc thiên địa chi phách Xích Viêm bị tế luyện đã dẫn đến phản ứng dữ dội của thiên địa.
Sau đó, Mắc Sát hàng lâm thế gian.
Tồn tại khủng bố này ra tay huỷ diệt tất cả, thể hiện thể hiện ý chí vô cùng kiên quyết của thiên địa.
Đó là:
Tùng Vân Hải,
phải chết!
Chỉ có điều, nhìn các tu sĩ chết thảm không chút phản kháng.
Lý Phàm thật sự khó chịu trong lòng.
Thế là, hắn dựng đứng ngón tay giữa lên trời.
Ngoài phân thân của Lý Phàm ra, dưới cảnh tượng diệt thế này, còn có một người cũng tỏ ra không hề sợ hãi.
Người này chính là Tiêu Tu Viễn của Thiên Lý Đường.
Gã cũng không có vẻ sợ hãi hay kinh hoảng gì, ngược lại, đang hưng phấn tràn trề.
Gã ta cầm một viên Lưu Ảnh thạch bảy màu trong tay, bay tà tà bên trên Vạn Tiên đảo.
Ghi lại từng cảnh tượng mạt thế, không bỏ sót một cảnh nào.
Tuy bị từng sợi dây nhỏ đen kịt lướt qua có thể tử vong bất cứ lúc nào, nhưng Tiêu Tu Viễn lại tỏ ra chẳng hề quan tâm.
Gã chỉ liên tục hưng phấn lẩm bẩm gì đó trong miệng:
“Kiếm lớn, lần này quả thực kiếm lớn, giàu to rồi.”
“Cường giả Hợp Đạo Kim Nhật Tiên tôn, cùng năm vị Tiên quân, cộng thêm Trương Chí Lương vận dụng “Vô Hạn Pháp” gồm mười mấy vạn Trận Miện.”
“Bày ra thiên la địa võng, săn giết thiên địa chi phách Xích Viêm.”
"Đây đã là tin tức cực lớn rồi."
“Càng giật gân hơn chính là, vậy mà bọn họ lại bị một tên tiểu tử Kim Đan cướp mất cơ duyên Hợp Đạo!”
“Nếu không phải ta nhanh tay sớm ghi hình lại thì nói ra không ai tin a!”
“Kim Đan trảm Hợp Đạo!”
“Viết thành tiểu thuyết chí quái chắc chắn sẽ bị người người phỉ nhổ! Thật sự là con mẹ nó không hợp lẽ thường!”
“Nhưng càng bất ngờ hơn, vị Hợp Đạo Tiên tôn trẻ tuổi thứ hai trong lịch sử này còn chưa kịp ăn mừng thì đã bị một vị thiên địa chi phách khác làm thịt!”
"Vị thiên địa chi phách này tên là Mặc Sát, không chỉ giết vị Hợp Đạo Tiên tôn mới lên cấp này."
“Mà còn ra tay diệt thế, quyết huỷ diệt toàn bộ Tùng Vân Hải!”
“Tốt, giết tốt a!”
“Các người chết sạch thì ta sẽ có thể độc quyền tin tức này!”
“Để mình nghĩ xem, đoạn hình ảnh này có thể bán được bao nhiêu điểm cống hiến đây ta.”
"Hai ngàn? Không, không, không, quá ít.”
"Ít nhất cũng phải năm ngàn! Tiêu Tu Viễn ta chưa từng làm ăn thua lỗ bao giờ!”
“Đúng vậy, chưa bao giờ làm ăn thua lỗ.”
Tiêu Tu Viễn vừa lẩm bẩm trong miệng không ngừng, vừa hớn hở mặt mày, ghi lại đoạn hình ảnh cuối cùng của Vạn Tiên đảo.
Đúng lúc này, gã nhìn thấy, trong đám tu sĩ đang hốt hoảng giãy chết kia, có một người đang đứng lặng im một mình.
Trên mặt không có vẻ sợ hãi nào, hắn ta đang giơ ngón giữa về phía vị Mặc Sát trên bầu trời kia.
“Hay!”
Tiêu Tu Viễn không khỏi quát một tiếng khen hay.
Gã càng thêm mừng rỡ: “Đối mặt với oai lực huỷ diệt của thiên địa, tu sĩ chúng ta vẫn không hề sợ hãi! Hăng hái phản kháng, dù chết nhưng vinh!”
“Tuyệt cú mèo, vừa thăng hoa chủ đề, vừa đề cao phong cách."
"Với một màn thần lai chi bút kia, mình có thể bán đoạn hình ảnh này với giá cao hơn hai ngàn điểm có ít!”
Trên mặt đất, Lý Phàm nhìn về phía giọng nói lải nhải này, bắt gặp bóng người của Tiêu Tu Viễn.
Cũng không tỏ ra ngoài ý muốn, hắn chỉ mỉm cười gật đầu với gã.
Tiêu Tu Viễn thấy thế thì cũng hơi sửng sốt.
“Thì ra là một khách hàng cũ…”
Tiêu Tu Viễn ngoẹo đầu, híp hai mắt lại rồi lẩm bẩm trong miệng.
Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu trời màu đen đã ép xuống hoàn toàn.
Vạn Tiên đảo tan thành tro bụi.
Sau ngày hôm nay, thế gian này đã không còn Tùng Vân Hải.
...
Khi dị tượng ngã xuống của đám tu sĩ Tùng Vân Hải nở rộ không ngừng như pháo hoa.
Trong một không gian vô danh.
Có năm pho tượng không rõ khuôn mặt đang quây quần thành một vòng tròn.
Từng pho tượng điêu khắc đều cúi đầu xuống, nhìn về phía trung tâm.
Ở đó, có một đám mây phát sáng đang lơ lửng giữa không trung.
Từ trong đám mây, có thể nhìn thấy mơ hồ cảnh tượng thu nhỏ của đất liền, núi non và sông ngòi.
Đám mây bị chia thành từng khu vực lớn nhỏ riêng biệt được ngăn cách với nhau, trên mỗi khu vực đều có một điểm sáng nho nhỏ lơ lửng.
Đột nhiên, ở rìa của đám mây phát sáng này, một khu vực nhỏ màu xanh.
Điểm sáng đang lơ lửng ở chỗ đó bỗng biến thành màu đỏ, lấp loé không ngừng.
Khi ánh đỏ loé lên, một gợn sóng vô hình cũng từ đó khuếch ta ra ngoài, truyền khắp không gian vô danh này.
Trong năm pho tượng, có bốn pho cũng vì vậy mà bị đánh thức.
Điểm sáng màu đỏ kia tức thì bay lên trên rồi phát lại một đoạn ghi hình.
Hình ảnh được tua đi với tốc độ gấp mấy trăm lần bình thường này chính là chuyện đã xảy ra trong Tùng Vân Hải trước đó.
Bốn luồng thần niệm khổng lồ trao đổi với nhau:
“Thế mà kinh động đến cả Mặc Sát sao…”
"Tùng Vân Hải phục kích thiên địa chi phách? Bên Vạn Tiên Minh kia nghĩ kiểu gì vậy?”
“Lão già kia không hỏi thế sự, đầy tớ không biết chuyện cũng là điều bình thường.”
"Hơn nữa, người chết trong Tùng Vân Hải chỉ là hai vị Hoá Thần bản địa. Ba người còn lại không biết là ai bị bọn họ lôi vào, cũng không phải dòng chính của Vạn Tiên Minh.”
“Mặc dù như vậy, năm vị Hóa Thần và vô số tu sĩ cảnh giới khác nhau đều chết sạch. Con số quá nhiều a.”
“Chẳng sao cả, đều là vật tiêu hao mà thôi.”
"Chúng ta phải điều chỉnh lại số lượng tu sĩ khống chế. Không thể quá nhiều, cũng không thể quá ít.”
“Lão già này suốt ngày không thấy tung tích đâu, việc này cũng phải cần chúng ta tự làm.”
"Vậy thì nới lỏng hạn chế đổi công pháp chút đi.”
"Việc này ta sẽ phân phó xuống. Chẳng qua là Tùng Vân Hải đã trở thành một mảnh tử vực. Làm phiền Vô Ưu Thiên tôn giải quyết.”
Một lát sau, pho tượng nãy giờ không có động tĩnh kia truyền ra một dao động thần niệm:
“Ta biết rồi.”
Sau đó, không còn tin tức gì truyền ra nữa.
Dường như mấy vị còn lại cũng quen rồi.
Bọn họ lại trao đổi vài câu rồi lần lượt rơi vào im lặng.
Trong chùm sáng chính giữa năm pho tượng, khu vực xanh lam ngoài rìa chậm rãi nhạt đi, cuối cùng, dần trở nên trong suốt rồi biến mất.
Nguyên Đạo châu.
Vào khoảnh khắc khi Vạn Tiên đảo bị Mặc Sát phá huỷ hoàn toàn, Lý Phàm chợt có cảm ứng, quay người nhìn về phương xa.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
Tô tiểu muội phát hiện sự khác thường của Lý Phàm, tò mò hỏi.
Lý Phàm lắc đầu, không trả lời.
Lúc này, sau mấy ngày bôn ba, đoàn người bọn họ đã đi tới khu vực phụ cận Minh Nguyệt Hồ.
Địa điểm này quả như lời Phí Nam đã nói: tài nguyên cằn cỗi, nằm ở nơi hẻo lánh, hiếm khi thấy tu sĩ.
Càng cách xa Nguyên Đạo Thiên thành thì càng có rất nhiều điều bất tiện.
Tuy rằng nơi này không thích hợp làm động phủ cho tu sĩ bình thường, nhưng đối với Lý Phàm, đây là một lựa chọn không thể tốt hơn.
Thứ nhất, bởi vì tiếp đây, Lý Phàm sẽ dùng Thương Hải châu xây dựng đạo cơ.
Minh Nguyệt hồ có sương khói mênh mông khắp tám trăm dặm, lại có nồng độ linh khí Thuỷ thuộc tính không thua Tùng Vân Hải bao nhiêu.
Cực thích hợp với Lý Phàm.
Thứ hai, chính là vì bình thường không có mấy tu sĩ đến nơi đây nên bọn họ có thể an tâm cất giữ đồ cổ chứa đạo vận ở chỗ này mà không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện ra dễ dàng.
Tuy nhiên, xây dựng động phủ là một chuyện trọng đại.
Hắn còn cần phải đích thân đi kiểm tra chỗ này một phen đã.
Bằng không, nếu xây sào huyệt của mình trên nhà người khác thì đây thực sự là một chuyện cười không vui tí nào.
Lý Phàm phi thân bay lên mặt hồ, chuẩn bị dò xét thực hư thế nào.
Bỗng nhiên, thân hình của hắn chợt ngừng lại.
Trong thiên địa, một luồng thủy quang xanh lam đột nhiên xuất hiện từ hư vô.
Quay về Thương Hải Châu.
Cùng lúc đó, vô số hình ảnh xuất hiện trong đầu của Lý Phàm.
"Chuyện không thể thành, rốt cuộc vẫn phải trở về sao.”
Thương Hải châu vốn nhỏ yếu vô cùng, nay lại đột nhiên chậm rãi hấp thu thuỷ quang xanh lam kia, rốt cục cũng trở lại vẻ bề ngoài xanh biếc như lúc mới gặp trong kiếp trước.
Hơn nữa, bởi vì Tùng Vân Hải bị huỷ diệt sớm hơn nên Thương Hải châu cũng tăng nhanh tốc độ hình thành của bản thân nó.
Lý Phàm đoán chừng, không bao lâu nữa, thiên địa kỳ vật đang được thai nghén này sẽ triệt để thành hình.
Nhờ vào một bộ phận lực lượng được Thương Hải châu tách ra lúc trước, nay đã trở về.
Lý Phàm cũng đã biết được mọi chuyện liên quan đến Trương Hạo Ba.
Ban đầu, khi sử dụng Vân Thuỷ Huyễn Mộng Công thôi miên Trương Hạo Ba, khiến hắn ta nghĩ bản thân là trọng sinh giả, Lý Phàm cũng chưa từng tính đến việc sẽ cấp cho hắn Thương Hải châu này.
Bởi vì, vật này là kỳ vật Trúc Cơ Lý Phàm đã định sẵn trong kiếp này.
Thế nhưng…
Thế giới này cũng không phải là một trò chơi bất biến, mọi chuyện chắc chắn sẽ không phát triển theo phương hướng như hắn dự đoán.
Sau khi Trương Hạo Ba "sống lại", khí vận lưu chuyển, số mệnh của hắn ta cũng thình lình biến đổi.
Chuyện này đã thu hút sự ý thức của Tùng Vân Hải.
Sau khi thoáng tiếp xúc, ý thức của Tùng Vân Hải lại phát hiện ra bí một mật kinh thiên động địa.
Vị kỳ vận giả này dường như có thể biết được chuyện trong tương lai.
Xích Viêm hàng lâm, nung khô Tùng Vân Hải.
Điều này phù hợp với dự cảm trong cõi u minh, khiến ý thức của Tùng Vân Hải càng thừa nhận độ tin cậy của tin tức này.
Hơn mười năm sau, bản thể của nó sẽ bị nung cạn.
Vì vậy, Tùng Vân Hải đã đưa ra lựa chọn khác với kiếp trước.
Trong kiếp trước, Xích Viêm xuất hiện rồi nấu biển, không gây ra một tiếng động nào.
Khi phát hiện ra, nó đã không thể chống cự được.
Nhưng, nó không phục.
Cho nên, dù thương hải mất nhưng lại có thương hải khác sinh ra.
Đời này, trời muốn đốt biển, biến quyết định phản công, liều mạng một trận.
Tuy vậy, cuối cùng nó vẫn để lại cho mình một con đường lui.
Vì thế, nó chia đôi lực lượng của bản thân thành hai phần.
Một phần tiếp tục hóa thành Thương Hải châu.
Phần còn lại sát cánh bên người “trọng sinh giả” Trương Hạo Ba.
Vì, dù có lực lượng biển cả mênh mông, nó cũng không thể đích thân làm bất cứ chuyện gì.
Trời muốn đốt biển mà còn phải sinh ra thiên địa chi phách.
Nếu nó muốn phản kích, đương nhiên cũng phải tìm cho mình một người đại diện.
Trương Hạo Ba, không thể nghi ngờ, chính là lựa chọn tốt nhất.
Hết thảy mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp.
Với sự giúp đỡ của nó, tốc độ tu hành của Trương Hạo Ba nhanh đến khó tin.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, hắn ta đã đột phá đến Luyện Khí hậu kỳ.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn và bảo vệ của nó, Trương Hạo Ba cũng đã có thể quan sát cuộc tranh đấu giữa Thanh Phong và chuôi kiếm kia, nhờ đó xây dựng đạo cơ thành công.
Tiếp theo, với cảnh giới Giả Đan, ngự gió bão, lấn Vạn Tiên.
Gặp được Hóa Thần Tiên quân của Vạn Tiên đảo.
Tuy rằng ông ta có vẻ nửa tin nửa ngờ với chuyện Trương Hạo Ba có thể biết trước được tương lai.
Nhưng, dưới sự cám dỗ của thiên địa chi phách và sau khi đã hỏi rõ mọi chi tiết về Xích Viêm như nó nấu biển mất bao lâu, cuối cùng, ông ta vẫn quyết định:
Phục kích Xích Viêm sắp giáng thế.
Vì thế, Bạch Y Hồng Hi liên hệ với một tu sĩ Hoá Thần khác của Vạn Tiên đảo, Tử Vân Tiên quân.
Tiếp theo, bọn họ lại mời Thiên Dương Tiên quân từng chiến một trận trước kia tới.
Cả ba người lần lượt hỏi về biểu hiện của Xích Viêm trong lời tiên tri của Trương Hạo Ba một lần nữa.
Sau khi bàn tính một hồi, ba người vẫn cảm thấy không an toàn lắm.
Vì thế, Hồng Hi đi đến Phi Linh châu cách đó mấy chục vạn dặm để mời cường giả Hợp Đạo, Kim Nhật Tiên tôn, áp trận.
Trong khoảng thời gian này, vừa khéo lại có hai gã tu sĩ Hoá Thần: Lan Thương Tiên quân và Hạo Hiên Tiên quân, đại chiến trong Tùng Vân Hải.
Vì thế, Tử Vân Tiên quân phát động Tinh Quan Truyền Tống thuật, yêu cầu hai vị tu sĩ nọ đến Vạn Tiên đảo làm khách.
Sau đó, mời bọn họ cùng liên thủ tru sát Xích Viêm.
Sức cám dỗ của Hợp Đạo quả thật khiến tu sĩ Hoá Thần khó thể nào kháng cự nổi.
Vì thế, hai người vui vẻ đồng ý.
Một vị Hợp Đạo áp trận, năm vị Hóa Thần vây công, lại cộng thêm đại sư trận pháp Nguyên Anh cảnh với hơn mười vạn Trận Miện.
Người hữu tâm tính toán kẻ vô tâm, tốn mười năm lên kế hoạch tru sát một vị thiên địa chi phách.
Phần thắng không thể nói là không lớn.
Mà mọi chuyện đúng thực là như thế.
Có Kim Nhật Tiên tôn và Tử Vân Tiên quân liên thủ tạo thành tinh nhật lao lung, chặt đứt liên hệ giữa Xích Viêm và lực lượng bổn nguyên từ thiên địa.
Xích Viêm thất bại dường như là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Thế nhưng, Trương Hạo Ba và Tùng Vân Hải ở một bên xem cuộc chiến lại mơ hồ cảm thấy bất an trong lòng.
Vì thế, họ quyết định đích thân động thủ.
Bằng cảnh giới Kim Đan, nhúng tay vào trận tranh đấu giữa Hợp Đạo và Hoá Thần, đây tựa như chuyện tựa như chỉ xảy ra trong cổ tích.
Nhưng lại không phải hoàn toàn không thể.
Bởi vì, người ra tay cũng không riêng gì Trương Hạo Ba, mà là toàn bộ Tùng Vân Hải.
Tùng Vân Hải tích súc lực lượng không biết bao nhiêu năm, đã vô hạn đến gần cảnh giới Hợp Đạo.
Bằng thân thể của tu sĩ Kim Đan, căn bản không thể nào tiếp nhận được lực lượng này.
Vì thế, Trương Hạo Ba dứt khoát toái đan, dùng thân thể bằng pháp tắc để tiếp nhận lực lượng của Tùng Vân Hải.
Nếu thành công, Trương Hạo Ba hắn sẽ một bước lên mây, từ Kim Đan biến thành Hợp Đạo!
Oán khí vì tương lai bị đốt cháy, sự phẫn nộ không cam về vận mệnh của bản thân và những lĩnh ngộ từ Thiên Sát Kiếm Ý.
Tất cả đã giúp Trương Hạo Ba chém ra Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm.
Đây là bất khuất chi kiếm, đây là báo thù chi kiếm, đây là sát phạt chi kiếm.
Đã thành công, nhưng cũng là thất bại.
Mặc dù Xích Viêm đã chết, Mặc Sát lại hàng lâm.
Ngay trong khoảnh khắc Trương Hạo Ba tử vong, Tùng Vân Hải đã biết mọi chuyện không xong, cuối cùng mang theo lực lượng cuối cùng này trở về Thương Hải châu.
Tuy rằng Tùng Vân Hải chưa hẳn đã có trí tuệ rõ rệt như nhân loại, nhưng bởi vì có ý thức mơ hồ, nó đã dựa vào bản năng của mình để thúc đẩy Trương Hạo Ba đấu với Xích Viêm một phen.
"Kỳ vận không phải thiên vận."
“Chẳng qua chỉ là con cờ của kẻ người mà thôi.”
Lý Phàm lắc đầu thở dài.
"Tuy nhiên..."
"Tùng Vân Nhị Thập Bát Kiếm."
"Quả thật là kiếm pháp tốt."
Trong đầu hắn, hình ảnh và cảm ngộ khi Trương Hạo Ba chém ra một kiếm này lập tức hiện lên.
Thầm điều động lực lượng ẩn chứa trong Thương Hải châu, Lý Phàm chém ra một kiếm.
Kiếm quang xanh lam, thẳng tiến không lùi.
Xẹt qua mặt hồ.
Cả hồ nước bị kiếm khí bổ ra làm đôi, lộ ra bùn đất bên dưới đáy.
Minh Nguyệt hồ tám trăm dặm, đã bị một kiếm bổ ra làm đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận