Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1218: Chấn động của Thánh triều

Thiếu niên tà tính kia cười khà khà nói: “Vô danh tiểu tốt thôi. Nhưng nếu như ngươi muốn đến thăm Thánh triều Đại Khải chúng ta, ta có thể tiến cử người.”
Tôn Lộ Viễn trầm ngâm một lát, chắp tay: “Nếu đã như vậy, làm phiền tiểu hữu rồi.”
Thiếu niên tà tính cũng chính là Âu Thượng Thiên, lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa.
“Nắm chặt.”
Lạnh lùng quát một tiếng, bóng dáng lập tức đến gần, khoác tay lên vai Tôn Lộ Viễn.
Tôn Lộ Viễn chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, khoảnh khắc tiếp theo đã đi vào trong hư không vô tận.
Âu Thượng Thiên bay nhanh về phía trước dẫn đường.
Tôn Lộ Viễn vội vàng đuổi theo sau.
“Tốc độ phi độn của thiếu niên lang này thật thánh.” Tôn Lộ Viễn âm thầm kinh hãi.
Ánh sáng thất thải rực rỡ mơ hồ xuất hiện quanh người hắn, càng khiến cho hắn mơ hồ sinh ra cảm giác tham lam như khi khi đối mặt với thiên địa chi phách.
Vốn dĩ trong lòng đã có dự tính cho chuyến đi này từ trước, nhưng vào lúc này, tâm cảnh của Tôn Lộ Viễn đã có chút hỗn loạn. Sau khi mỹ lệ giống như ẩn giấu dưới nước trước mắt đột nhiên xuất hiện.
Quang Đoàn khổng lồ, không thể nhìn rõ các chi tiết bên trong.
Xung quanh Quang Đoàn có rất nhiều ngôi sao chập chờn. Chiếu sáng rực rỡ.
Mỗi một ngôi sao cũng giống như một động thiên thế giới.
Mắc dù còn ở rất xa nhưng Tôn Lộ Viễn vẫn bị rung động trước cảnh tượng trước mắt.
“Đây chính là tiểu thế giới Đại Khải ư?”
“Ở đâu ra tiểu thế giới lớn như vậy?!”
Trong khi Tôn Lộ Viễn vô cùng khiếp sợ, đồng thời hắn cũng đột nhiên lấy lại tinh thần.
Thiếu niên lang dẫn đường trước đó chẳng biết là đã biến mất mà còn dấu vết từ bao giờ!
“Bạch Hoa tiền bối, ta bắt được một tên Hợp Đạo của Vạn Tiên Minh. Lén lén lút lút, vừa nhìn là đã thấy không có ý tốt...”
Hắn còn mơ hồ nghe thấy giọng nói của thiếu niên lang từ đâu đó vang lên.
“Đợi một chút!”
Trong lòng Tôn Lộ Viễn cảm thấy không ổn, đang định hét lên giải thích.
Khoảnh khắc tiếp theo, khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.
Thế giới, động thiên bao la hùng vĩ trước đây đã biến mất, thứ đột nhiên xuất hiện trước mặt là một cung điện mỹ lệ giống như một ngọn tháp.
Cơ thể của mình bị thu nhỏ lại hàng chục lần, giống như một con kiến.
Mỗi bậc thang phía trước cung điện tương đương với một đỉnh núi.
Vật thể to lớn khổng lồ lấp đầy tầm nhìn, khiến hơi thở của Tôn Lộ Viễn không khỏi ngưng trệ.
Điều khiến hắn càng không thể hiểu được chính là, không hiểu tại sao toàn bộ tu vi của mình đã biến mất.
Giống như một người phàm hoàn toàn.
“Ảo giác?”
Tôn Lộ Viễn nín thở ngưng thần, thử gạt bỏ mọi tạp niệm trong đầu.
Một lúc lâu sau, trong lòng hắn mới bình tĩnh lại, mở mắt ra một lần nữa.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt vẫn là cung điện to lớn đó, không có bất kỳ thay đổi nào.
Thậm chí……
Tôn Lộ Viễn có chút kinh hãi phát hiện ra thấy dường như cơ thể mình lại nhỏ hơn một chút.
“Đây là... trận pháp?”
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Tôn Lộ Viễn, vội vàng lấy phá trận điệp của Kỷ Hoành Đạo ra một lần nữa.
Đúng như dự đoán, phá trận điệp phát ra ánh sáng trắng mãnh liệt không ngừng nhấp nháy, tự động tôi diễn phá giải trận pháp trước mặt.
Trong lúc Tôn Lộ Viễn đang tràn đầy hy vọng chờ đợi, tần suất nhấp nháy của phá trận điệp càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, vậy mà lại không thể chịu đựng được nữa, giống như đạt đến giới hạn, trên bề mặt xuất hiện những vết nứt.
Sau đó nổ ầm, thi cốt vô tồn.
Tôn Lộ Viễn có chút dại ra.
Khi hắn mượn phá trận điệp, Kỷ Hoành Đạo chưa từng nói là còn có thể xuất hiện tình huống như vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tôn Lộ Viễn đã kịp phản ứng.
Là vì trận pháp này quá phức tạp, vượt xa phạm vi mà phá trận điệp có thể xử lý được.
“Nếu đã như vậy, chỉ có thể cố thử dựa vào sức mạnh để phá trận.”
Đợi một lúc, trong pháp trận không có biến dị nào khác xuất hiện ngoại trừ hắn.
Tôn Lộ Viễn hít thật sâu một cái, một ảo ảnh đỏ sậm bay ra từ trên đầu anh.
Thủ đoạn mạnh nhất của tu sĩ Hợp Đạo, chính là thiên địa chi phách mà hắn tế luyện ra.
Thiên địa chi phách mà Tôn Lộ Viễn tế luyện ra ban đầu tên là ‘Huyết Ảnh’.
Trong khoảnh khắc Huyết Ảnh xuất hiện, cơ thể của Tôn Lộ Viễn giống như bị nó hòa tan, tan chảy một cách quỷ dị, chỉ còn lại một lớp da.
Sau đó hoàn toàn hòa vào trong huyết sắc.
Giống như nước chảy cuồn cuộn, chảy ngược lên trên, theo bậc thang cao lớn trong trận pháp, nhanh chóng bắt đầu khởi động.
Mặt đất bị huyết thủy chảy qua, mặt đất cũng bị ăn mòn, phát ra âm thanh xì xì, đồng thời để lại vết cháy sém.
Nhưng rất nhanh sau đó, bậc thang của cung điện đã khôi phục như cũ.
Huyết thì chảy càng lúc càng nhanh, dần dần biến thành một mũi nhọn màu đỏ. Không tiếp tục leo lên theo bậc thang nữa mà bắn thẳng về phía đỉnh của cung điện.
Nhưng bản thân cung điện cũng xảy ra biến hóa tương ứng.
Bậc thang vô cớ tự biến ra nhiều hơn, không ngừng kéo dài, mãi không có điểm cuối.
Ngay lúc cả hai đang bế tắc, xính bão mạnh bạo lao về phía trước đột nhiên nổ tung.
Biến thành huyết vũ đầy trời, nương theo sức mạnh phân tán của vụ nổ, không còn cố chấp leo lên nữa, mà chạy trốn theo các phương hướng khác nhau của không gian này.
Từng giọt huyết thủy đó giống như dung nham vô cùng nóng bỏng, có thể đốt cháy cả không gian.
Những nơi mà nó phân tán, trận pháp không gian xuất hiện những chỗ trống.
Cảnh tượng cung điện cao lớn không khỏi khẽ rung động.
Ảo ảnh dần dần tan vỡ, huyết thủy do Tôn Lộ Viễn biến thành cũng dần dần biến mất theo những cái lỗ này.
“Thoát ra được rồi!”
Trong lòng Tôn Lộ Viễn mừng như điên.
Trong lòng tràn ngập sát khí, đang tính tìm thiếu niên lang dẫn đường lúc trước để tính sổ, nhưng giọng nói truyền vào tai cũng khiến cho hắn như rơi vào hầm băng.
“Vậy mà lại bị phá?”
“Tiếp theo sư phụ sẽ trách phạt ta mất, dù sao thì cũng đã cực khổ nghiên cứu hơn nửa năm, nhưng ngay cả một tu sĩ Hợp Đạo cũng không giam cầm được...”
Giọng điệu của thiếu niên tà tính kia vô cùng ảo não, không giống như đang giả vờ.
“Có ý gì? Trận pháp đáng sợ vừa rồi là do thiếu niên kia bố trí sao? Không phải là đại trận phòng hộ của Thánh triều Đại Khải này sao?”
Tôn Lộ Viễn cực kỳ nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm.
“Nghiên cứu hơn nửa năm lại có nghĩa là gì nữa? Chẳng lẽ hắn vẫn còn là một học giả sơ cấp? Trận pháp mà ngay cả phá trận điệp thôi diễn đến cực hạn cũng không thể tìm ra sơ hở, chính là thành quả hơn nửa năm nghiên cứu của hắn?”
Tôn Lộ Viễn có chút chết lặng.
“Thật ra thì trận pháp này của ngươi không tệ. Chỉ là thực lực của ngươi hơi quá thấp. Huyết hỏa kia đang nở rộ toàn lực, ta đoán là ngay cả tu sĩ Hợp Đạo của Huyền Hoàng giới cũng không thể chống lại được. Trận pháp của ngươi không thể chịu nổi cũng là chuyện hiển nhiên.”
“Vẫn là nên tập trung tu luyện đi, ở Huyền Hoàng giới, cảnh giới vẫn là thứ đứng trên tất cả. Dị thú dị năng, trận pháp gì đó cũng chỉ là phụ trợ mà thôi.”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai thiếu niên kia.
“Ta hiểu rồi, Bách Hoa tiền bối.” Thiếu niên có chút uể oải đáp lại.
Bên trong kim quang lấp lánh, Tôn Lộ Viễn phát hiện chính mình đã bị một tầm nhìn khóa lại.
Mà khí tức phát ra từ phía đối phương khiến Tôn Lộ Viễn cảm thấy như rơi vào một hàm băng.
“Đây là…”
“Tu sĩ trường sinh kính?”
Đầu óc Tôn Lộ Viễn trống rỗng.
Hắn ngàn vạn lần không ngờ rằng vừa mới đến Thánh triều Đại Khải này thì đã lại gặp được một vị Trường Sinh thiên tôn?
“Bách Hoa? Đây là đang nghịch đạo gì vậy? Tại sao chưa từng nghe nói tới?”
“Ngươi là người của Vạn Tiên Minh sao? Đến Thánh triều chúng ta có mục đích là cái gì?” Bạch Hoa đạo nhân nhàn nhạt hỏi.
Kim quang vô hình đã bao bọc Tôn Lộ Viễn.
Chỉ với một ý của nàng là đã có thể biến Hợp Đạo cả vạn Vạn Tiên Minh thành thủy tinh, dễ dàng nghiền nát.
Suy cho cùng thì nhiều tinh túy nguyên lực như vậy, cũng không phải là không ăn uống gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận