Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 1161: Kính nhân cùng tranh đấu

“Một vương triều được tạo ra bởi những người phàm bị trục xuất đến tiểu thế giới năm đó, đằng sau có thể có sự can thiệp của cường giả bí ẩn, tốc độ phát triển của nền văn minh hoàn toàn không hợp với lẽ thường.”
“Hoặc có lẽ trước khi đại kiếp buông xuống, nó có liên quan đến nhóm người thập tông Tiên đạo đã trốn thoát khỏi Huyền Hoàng giới.”
“Sau khi phán đoán sơ bộ, không loại trừ khả năng nội bộ Tiên Minh đã bị xâm nhập.”
Tôn Lộ Viễn cẩn thận nhìn những mảnh văn bản này, nhíu chặt mày.
Thánh triều Đại Khải này cực kỳ huyền bí, vẫn chưa thể biết nó ẩn giấu ở tiểu thế giới nào. Thiên Huyền Kính cũng chỉ thông qua tình trạng của người hoạt động trong thánh triều Đại Khải tại Huyền Hoàng giới, để đánh giá sức mạnh tổng thể.
“Tiếc là không thể nắm bắt được cơ sở suy luận hoàn chỉnh của Thiên Huyền Kính, chỉ có những mảnh tư liệu lẻ tẻ.”
Tôn Lộ Viễn không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tuy nhiên Tôn Lộ Viễn vẫn rất tin tưởng vào phán đoán của Thiên Huyền Kính.
Là nền móng để Vạn Tiên Minh hoạt động, Thiên Huyền Kính sẽ luôn nhận được dữ liệu Thiên Lượng không thể tưởng tượng được. Nếu là tu sĩ, cho dù là tồn tại của cảnh giới Trường Sinh, muốn xử lý nhiều dữ liệu cùng lúc như vậy, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào tình trạng trì trệ. Nhưng Thiên Huyền Kính không chỉ có thể xử lý mọi thứ một cách hoàn hảo, mà thậm chí còn có thể dự đoán tương lai ở một mức độ nào đó dựa trên những thông tin hiện có.
Nhưng đối với những “sự việc còn chưa xảy ra” này, ngoại trừ hiểu biết của bản thân, Thiên Huyền Kính không thể đưa ra đề xuất hay thực hiện bất kỳ biện pháp nào.
Đối với vấn đề này, lúc đầu Tôn Lộ Viễn cũng không hiểu nổi.
Tuy nhiên trong một lần trò chuyện với chưởng kính nhân Phục, hắn mới hiểu rõ huyền cơ ẩn trong này.
“Vạn Tiên Minh do con người cai trị, chứ không phải gương. Cho dù có thần kỳ đến đâu, nó cũng chỉ là một món đồ mà thôi. Nếu nó có thể đưa ra nhiều quyết sách mà không có sự đồng ý của chúng ta, vậy nó sẽ dẫn chúng ta đến đâu? Nếu tiền lệ này xuất hiện, chẳng phải Vạn Tiên Minh sẽ loạn sao?”
“Về phần tại sao không nên quá tin tưởng vào phán đoán của nó…”
Chưởng kính nhân Phục im lặng một lúc lâu, nói một cách xa xăm: “Huyền Hoàng giới không thể xảy ra rắc rối lớn nào. Cho dù có chuyện gì xảy ra, không gì có thể lay chuyển được vị thế của nhóm chúng ta.”
“Phán đoán của Thiên Huyền Kính là một suy luận thuần lí trí. Cách đây rất lâu, chúng ta cũng từng thử lợi dụng nhiều năng lực của Thiên Huyền Kính để quản lý Vạn Tiên Minh tốt hơn. Nhưng mà…”
Chưởng kính nhân Phục tạm dừng lại: “Ha ha, vậy mà nó lại đổ hết lên đầu chúng ta.”
“Vẫn nên thành thật làm một món ‘đồ vật’ thì hơn.”
Tôn Lộ Viễn hiểu rằng, nhóm người thực sự thống trị Tiên Minh, không thể để Thiên Huyền Kính vượt qua chính mình được. Bọn họ muốn đảm bảo quyền lực luôn nằm trong tay mình. Huống hồ gì Thiên Huyền Kính cũng chỉ là một món đồ vật, có thể hoàn toàn tin tưởng nó hay không thì vẫn là một ẩn số.
Suy nghĩ hồi lâu, trái tim đang khuấy động của Tôn Lộ Viễn cũng đã bình tĩnh lại.
“Vạn Tiên Minh thống trị nhiều năm như vậy, đã ăn sâu bén rễ. Nội tình dày đặc khó mà tưởng tượng được. Hơn nữa Truyền Pháp thiên tôn họ đã trấn áp hết thảy, sao có thể dễ dàng lay động như vậy được?” Tôn Lộ Viễn nghĩ như vậy, không khỏi cảm thấy khó tin đối với suy nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu mình.
“Nhưng mà, không có gì là tuyệt đối cả.”
Nhớ lại về những gì hắn thường thấy trong hoạt động thường ngày của Vạn Tiên Minh, vô hình trung đã đả kích sự tự tin của hắn.
“Tạm thời cứ quan sát đã, Thánh triều Đại Khải…”
“Nếu thật sự có thể xảy ra tình huống đó, đến lúc đó đưa ra quyết định cũng không muộn.”
Suy cho cùng với tư cách là gia chủ, mỗi nhất cử nhất động đều liên quan đến tính mạng của trăm người, nhất định phải thận trọng.
Sau khi khắc sâu vào đầu những thông tin liên quan, Tôn Lộ Viễn lập tức lại bắt đầu quan tâm đến tình hình của đệ đệ mình.
Vẻ mặt đau khổ vừa nãy của hắn, thực sự khiến Tôn Lộ Viễn có hơi lo lắng.
Mà lúc này, dường như Tôn Lộ Dao cũng đang dần dần hồi phục sau vô số cực hình.
“Ca, ta không sao, vì ngươi, vì Tôn gia, ta vẫn có thể kiên trì thêm một chút.” Tôn Lộ Dao cười gượng nói.
Trong lòng Tôn Lộ Viễn run rẩy, dẫu có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng vừa đến bên miệng đều biến thành sự im lặng.
“À đúng rồi, ca vừa nãy ngươi nói, yêu cầu nhiệm vụ lần này của Phục đại nhân, là tìm kiếm phân thân hình người của Thiên Huyền Kính? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mật thất dưới lòng đất yên tĩnh hồi lâu, cuối cùng vẫn là Tôn Lộ Dao phá vỡ sự im lặng đó.
Lúc này Tôn Lộ Viễn mới giải thích: “Phục đại nhân phát hiện ra, Thương - một chưởng kính nhân khác, dường như đang lén lút mưu tính điều gì đó. Trong nhất mạch chưởng kính nhân, Thương thuộc phái cấp tiến, luôn chủ trương áp dụng các biện pháp nghiêm ngặt hơn đối với Thiên Huyền Kính. Nhưng trong thời gian gần đây, thái độ của hắn lại trở nên hơi lung lay.”
“Phục đại nhân đoán rằng, sự khác thường của Thương, có thể có liên quan đến phân thân của Thiên Huyền Kính.”
Dường như Tôn Lộ Dao có hơi khó hiểu: “... Chuyện này đoán ra kiểu gì vậy?”
Tôn Lộ Viễn lắc đầu: “Ta không biết. Có lẽ Phục đại nhân còn biết điều gì khác nhưng không nói rõ cho ta.”
“Tuy chỉ là suy đoán vô căn cứ, nhưng vì hắn đã hạ lệnh, nên dù sao chúng ta cũng phải hoàn thành.”
“May là hắn cũng biết việc này cực kỳ khó khăn, cho nên cũng không có yêu cầu quá khắt khe.”
Tôn Lộ Viễn hừ lạnh một tiếng.
Sau đó hắn nhìn Tôn Lộ Dao: “Chỉ là lại khiến ngươi chịu khổ rồi.”
Tôn Lộ Dao không tiếp lời.
Một lát sau, hắn lặng lẽ nói: “Vậy bắt đầu đi. Nhân lúc tình trạng hiện của ta vẫn còn khỏe.”
Vẻ mặt Tôn Lộ Viễn phức tạp, hắn gật đầu, sau đó lấy Nhất Thiên Huyền Tiểu Kính từ trong ngực ra.
Nó khác xa Vô Lượng Hắc Kính.
Một lập trường vô hình tức khắc giáng xuống căn phòng bí mật dưới lòng đất, dường như một lối đi được hình thành giữa hai tấm gương. Vô số ánh sáng và bóng tối đan xen bên trong những sợi ánh sáng màu xanh lục, men theo lối đi, bị hút vào trong Vô Lượng Hắc Kính.
Bóng dáng mơ hồ của Tôn Lộ Dao, dần dần trở nên không ổn định.
Ánh mắt hắn nhìn Thiên Huyền Kính, lộ ra lòng tham không thể kiềm chế được. Nhưng trong nháy mắt, hắn đã cưỡng chế đè nén lòng tham này xuống.
Trong lúc sắc mặt hắn không ngừng thay đổi, thông tin mà Thiên Huyền Tiểu Kính thu thập được càng ngày càng nhiều.
Tôn Lộ Viễn có chút căng thẳng, luôn luôn theo dõi mọi biến hoá bên trong.
Thấy thời gian cũng gần giống như trước kia, hắn liền định cất Thiên Huyền Tiểu Kính đi.
“Ca, chờ một chút!”
Tôn Lộ Viễn có chút do dự.
Bởi vì thời gian mỗi lần nhìn trộm Thiên Huyền Kính càng lâu, khả năng bị phát hiện càng cao. Một thời gian dài, không an toàn bằng việc thử nhiều lần.
Nhưng ngay sau đó, lời nói của Tôn Lộ Dao khiến hắn bị sốc.
“Phân thân hình người, thật sự có chuyện này.”
“Ca, cho ta thêm chút thời gian nữa! Ta đã tìm được vài manh mối rồi!”
Không ngờ lần này lại thuận lợi như vậy, Tôn Lộ Viễn không khỏi vui mừng khôn xiết.
Nhưng rồi hắn lại nghĩ, liệu có phải do đệ đệ muốn nuốt chửng nhiều hơn, nên bịa ra cái cớ?
Suy cho cùng, cũng không phải là hắn chưa từng làm việc như này bao giờ.
“Hãy tin ta, ca!”
Thần giao cách cảm giữa huynh đệ ruột thịt, khiến Tôn Lộ Dao chủ động lên tiếng, xua tan sự nghi ngờ của Tôn Lộ Viễn.
Tôn Lộ Viễn nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn không cất Thiên Huyền Tiểu Kính đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận