Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 135: Lần đầu Lý Phàm bái sư

Lý Phàm đoán rằng, nếu tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ bình thường gượng ép đọc nội dung trong “Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ” này.
Vậy thì dòng tin tức mãnh liệt trong đó sẽ khiến đầu óc của hắn nổ tung.
Cho dù Lý Phàm có cường độ tinh thần cao hơn tu sĩ bình thường chút ít nhưng kết quả chắc cũng không khá hơn là bao.
Hắn lập tức thu hồi thần thức rồi trịnh trọng thu nó vào nhẫn trữ vật.
“Ngươi học tập trận pháp như thế nào rồi?” Cung Bá Vũ thuận tiện hỏi một câu.
Lý Phàm trầm ngâm một lát: "Vãn bối đã nghiên cứu được hai năm rồi. Tuy rằng hơi có tâm đắc, nhưng đã đạt đến trình độ nào thì vãn bối cũng không biết nữa.”
Cung Bá Vũ nói: "Chuyện này dễ thôi!”
Sau đó, ông ta lấy ra một quả cầu nhỏ đen kịt rồi ném qua: “Ngươi cứ phân một luồng thần thức ra, đưa vào trong đó là được.”
Lý Phàm ngắm nghía quả cầu tuy có bề ngoài đen kịt nhưng lại dường như có ánh sáng lấp lánh này một hồi, làm theo lời Cung Bá Vũ.
Trong phút chốc, hắn cảm thấy bản thân đang ở trong một đường hầm đen kịt.
Tư duy của hắn, như một chiếc tàu lượn siêu tốc, lướt nhanh trong đường hầm này.
Khi đụng phải một vấn đáp về trận đạo nào đó, Lý Phàm không tự chủ được mà nhanh chóng trả lời theo bản năng.
Nếu là vấn đề hắn đã biết và trả lời chính xác, tốc độ lướt đi của suy nghĩ sẽ được tăng nhanh.
Còn nếu gặp phải vấn đề hắn không biết và trả lời sai thì tốc độ suy nghĩ sẽ giảm mạnh.
Loại cảm giác tư duy được phóng đại lên gấp trăm lần này có vẻ giống với Khải Linh trong Thiên Huyền kính.
Nhưng còn thần diệu hơn gấp nhiều lần.
Cứ như thế, qua một khoảng thời gian, Lý Phàm cảm thấy tốc độ suy nghĩ của mình càng ngày càng chậm rồi dừng lại hoàn toàn.
Ngay sau đó, thần thức của hắn bị trục xuất khỏi quả cầu đen.
Cung Bá Vũ thu hồi quả cầu, quan sát một tia sáng không dễ thấy trên đó rồi chợt nhìn Lý Phàm bằng ánh mắt không thể tin nổi: “Ngươi thật sự nghiên cứu hai năm rồi?
Lý Phàm không biến sắc chút nào: “Đúng là như vậy.”
Sau khi câm lặng một hồi, ông ta cũng chủ động mở lời an ủi: “Trận pháp nhất đạo, thật ra phụ thuộc rất lớn vào thiên phú. Tiến bộ của ngươi hơi chậm cũng là chuyện bình thường. Không cần phải để tâm.”
Lý Phàm rất tán thành lời này, khẽ gật đầu.
Ai mà ngờ, lời này của Cung Bá Vũ lại chọc giận một vị tu sĩ khác đang ở đây.
"Đạo lý chó má gì thế? Trận pháp chi đạo, chỉ cần một chữ “cần”! Tuy Cung Bá Vũ ngươi có thiên phú trận đạo cao tuyệt, nhưng ngươi có dám tuyên bố rằng, hiểu biết về trận pháp của bản thân đã vượt qua ta hay không?”
Lý Phàm ngoảnh sang, chỉ thấy người đang nói chuyện, tóc trắng như tuyết nhưng đôi mắt lại ẩn chứa tinh quang, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng.
"Chí Lương huynh có cần phải nóng nảy như vậy không. Ta cũng vì an ủi tiểu bối nên mới thuận miệng nói vậy mà thôi. Cần gì phải làm quá lên? Trên Vạn Tiên đảo này, có ai mà không biết Trương Chí Lương ngươi trận pháp đệ nhất cơ chứ?” Cung Bá Vũ cũng hơi bất đắc dĩ.
“Trận pháp chi đạo, chí cần chí chân, há có thể nói bừa!” Trương Chí Lương hừ lạnh, hiển nhiên không đồng ý với lý do của Cung Bá Vũ.
Tiếp đó, ông ta quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Lý Phàm: “Tiểu tử, ngươi không cần nản lòng. Nên biết rằng, trước đây, khi mới vừa học trận pháp hai năm, kết quả Thức Linh cầu của ta còn không bằng ngươi nữa!”
“Năm trăm năm qua, ta hầu như đều vùi đầu trong nghiên cứu trận pháp, chậm rãi học tập từng chút từng chút một, mới có thể có được lý giải về trận pháp như ngày hôm nay. Cần cù bù thông minh, trận pháp một đạo càng là như thế.”
“Tuy trận pháp trong thiên hạ có biến hoá vô cùng, nhưng những hình thái thường gặp trong số đó thì lại có hạn, dùng sức người ắt có thể tinh thông.”
“Nếu ngươi dốc lòng nghiên cứu, không ngừng không nghỉ, không bỏ cuộc, thì biết đâu mấy trăm năm sau, ngươi sẽ trở thành một thế hệ đại sư trận pháp mới thì sao?”
Lý Phàm nghe vậy, thần sắc nghiêm túc: "Đa tạ tiền bối chỉ bảo, vãn bối nhất định nhớ kỹ trong lòng.”
Trương Chí Lương nói xong một hơi, cũng dần dần bình tĩnh lại.
Ông ta dò xét Lý Phàm một hồi rồi nói tiếp: “Tuy rằng cần cù bù thông minh, nhưng sư phụ dẫn vào cửa cũng vô cùng quan trọng.”
“Lúc trước tự học trận pháp, ta hiểu rõ tự mình mò mẫm gian nan như thế nào.”
Trương Chí Lương trầm ngâm một lát: "Ta thấy tâm tính của ngươi trầm ổn, không kiêu ngạo không nóng nảy. Khá giống ta năm đó.”
“Bản thân ta cũng có được lợi ích không nhỏ từ quyển “Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ” của Hà Chính Hạo này. Ngươi có công mang tàn quyển đến đây, ta cũng xem như đã nhận được ân huệ của ngươi.”
Ông ta chậm rãi mở lời: “Liệu ngươi có nguyện đi theo bên cạnh ta, học tập trận pháp hay không?”
Cung Bá Vũ ở một bên nghe vậy thì vội vàng nhắc nhở: "Còn không mau cảm tạ Trương đại sư!”
Lý Phàm cũng vô cùng kinh ngạc và vui mừng, vội vàng khom người hành lễ.
Trương Chí Lương thản nhiên nhận lễ bái của Lý Phàm, nói tiếp: "Lời xấu nói trước, ta không muốn thu đồ đệ. Vì vậy, giữa ta và ngươi sẽ không có danh phận sư đồ.”
“Đương nhiên, ta cũng sẽ không truyền thụ trận pháp độc môn cho ngươi.”
“Ta chỉ phụ trách dẫn ngươi chính thức bước vào trận pháp nhất đạo này, cũng sẽ không giấu giếm một vài cảm ngộ tâm đắc.”
“Việc bận quấn thân, ta chỉ có thể dùng thời gian rảnh để chỉ điểm cho ngươi.”
“Ta thường làm việc tỉ mỉ, có yêu cầu rất nghiêm khắc với người khác. Nếu phát hiện ra ngươi lười biếng, ta tất sẽ trục xuất ngươi không chút lưu tình.”
Trương Chí Lương đưa ra toàn bộ những điều kiện nghe thì có vẻ khắc nghiệt nhưng lại hợp tình hợp lý.
Cuối cùng, ông ta lại hỏi: “Thế nào, ngươi có nguyện ý đi theo ta học tập trận pháp hay không?”
Lý Phàm thu hồi kinh hỉ trong lòng, trầm tĩnh lại.
Hắn khom người bái lạy Trương Chí Lương lần nữa, nói như đinh đóng cột: “Vãn bối nguyện ý.”
Trương Chí Lương thấy biểu hiện của Lý Phàm thì hài lòng sờ ria mép.
“Tốt, vất vả cần cù không chọn thời gian.”
“Việc học tập trận pháp bắt đầu ngay hôm nay đi!”
Vừa dứt lời, Trương Chí Lương bắt lấy Lý Phàm, thân hình của cả hai loé lên, đã biến mất khỏi phòng hội nghị này.
Cung Bá Vũ và các đại sư trận pháp khác chỉ biết trố mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ cười khổ.
Lý Phàm đi theo Trương Chí Lương, trong thoáng chốc, hai người đã đến một nơi nào đó trong tinh không.
Xung quanh là một màu đen kịt với vô số ánh sao lấp lánh.
“Ngươi có biết, trận pháp là gì không?” Trương Chí Lương hỏi.
Lý Phàm định đáp lời ngay, nhưng lại suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Đệ tử không biết.”
“Trận pháp, chính là chế định hoá pháp tắc.”
Trương Chí Lương gằn từng chữ, nói:
"Thiêu đốt, đóng băng, thiểm điện..."
"Đây đều là hiện tượng tự nhiên tồn tại trong trời đất, mà thứ thúc đẩy chúng hình thành, vận chuyển, chính là đủ loại pháp tắc trong thiên địa.”
“Pháp tắc, không bao giờ thay đổi. Ừm, ngoại trừ một số tình huống đặc thù...”
“Tu sĩ tu hành, thường thường cũng đều phải quan sát và cảm ngộ thiên địa pháp tắc."
“Còn trận pháp, chính là quá trình vận dụng pháp tắc đã được chế định hoá, cơ giới hoá và tiêu chuẩn hoá.
Trong sự giảng giải của Trương Chí Lương, đại môn của trận pháp nhất đạo cũng dần dần mở ra trước mắt Lý Phàm.
Hắn đắm chìm thật sau vào trong quá trình đó, không cảm nhận được thời gian đã trôi qua.
Trong chớp mắt, đã đến năm 20 sau Lưu Điểm.
Tùng Vân Hải.
Trương Hạo Ba đứng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn lên.
"Một kích giãy chết của ngươi, sắp tới rồi sao."
Trong trí nhớ của hắn, ở kiếp trước, không lâu sau sẽ có một trận bão cực kỳ khủng khiếp xảy ra.
Uy thế của nó rất mạnh, trực tiếp khiến cho thiên địa phải biến sắc.
Hơn hai trăm hòn đảo, bao gồm cả Đại Dụ đảo đều bị san thành bình địa, không biết có bao nhiêu phàm nhân đã hồn về biển cả.
So với cơn bão kinh khủng đó, cơn bão hắn đang khống chế này quả thực nhỏ yếu đến đáng thương.
Nhưng...
Hắn, Trương Hạo Ba, kẻ trọng sinh, con trai của vận mệnh, người được cả Tùng Vân Hải chiếu cố.
Muốn dùng rắn nuốt voi, sau đó…
Nuôi bão!
Lấn Vạn Tiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận