Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 208: Bịa ra chuyện cũ của Chân Tiên

Tiêu Hằng dụi mắt, mơ mơ màng màng quan sát bốn phía.
Xung quanh có từng luồng khí tức lạnh lẽo truyền đến, khiến y bất giác cảm thấy không thoải mái.
Ở phía xa, có năm cây cột màu trắng kỳ quái cực kỳ bắt mắt, đứng nghiêng lệch sừng sững như cắm thẳng lên bầu trời.
Tiêu Hằng nhìn xuống chân, thấy mặt đất cũng là loại vật liệu màu trắng này.
"Nơi này..."
Tiêu Hằng có hơi mê mang.
Y nhớ rõ, mình hẳn đang ở trên một hòn đảo không người nào đó mới đúng.
Chẳng lẽ mình nằm mơ?
Tiêu Hằng dùng sức véo mình một cái.
“Đau!”
Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Tiêu Hằng lập tức tỉnh táo lại.
"Không phải mơ sao?"
Tiêu Hằng lập tức sợ hãi, run rẩy nhìn xung quanh.
Phía xa toàn là bóng đêm hư không vô tận, đầy khí tức tang thương cổ xưa.
Vùng đất dưới chân và năm khối trụ màu trắng xa kia nối liền thành một thể.
Trôi nổi một mình trong vùng không gian này.
Đột nhiên, Tiêu Hằng cảm thấy nơi này có chút quen, hình như mình đã từng thấy ở đâu rồi.
Nhìn kỹ một hồi, một hình ảnh dần hiện lên trong đầu y.
Tất cả các loại chi tiết, càng nhìn càng giống.
Tiêu Hằng lập tức cả kinh ngồi phệt xuống đất, cả người run như cầy sấy.
"Đây chẳng phải... khúc xương bàn tay trắng hếu kia sao?”
Chuyện quỷ dị như thế này đã vượt ra ngoài phạm trù hiểu biết của Tiêu Hằng.
Trong thoáng chốc, nỗi sợ hãi bắt đầu chiếm trọn tâm trí y, khiến y bất giác ôm lấy chính mình, vùi đầu vào trong ngực, co cụm thành một khối như con tê tê.
Tuy vậy, dù gì thì y cũng là con nít, nghé con không sợ cọp.
Qua hồi lâu vẫn thấy trong không gian này không có động tĩnh nào khác, sự tò mò bắt đầu át đi nỗi sợ hãi trong lòng Tiêu Hằng.
Y đứng dậy, cẩn thận thăm dò không gian này.
Lòng bàn tay khổng lồ này khá lớn, không cần lo sẽ trượt chân rơi xuống hư không vô tận phía dưới.
Khắp xung quanh đều chỉ là tàn tích đổ nát, giống như đã từng có một trận chiến vô cùng kịch liệt xảy ra ở đây, tàn phá hết tất cả kiến trúc.
Tiêu Hằng đi qua đống đổ nát, một lát sau, có một thức thu hút sự chú ý của y.
Một thanh trường kiếm sứt mẻ cắm dựng đứng trên mặt đất.
Thân kiếm bị phủ đầy bởi vết máu màu đỏ sậm.
Khi đến gần, Tiêu Hằng mới phát hiện ra thanh trường kiếm này đâm xuyên qua một hộp sọ rồi mới cắm chặt xuống mặt đất.
"Không biết nơi này đã tồn tại bao lâu rồi. Thanh kiếm này có thể tồn tại nhiều năm mà chưa bị hư hại bao nhiêu, đây chắc hẳn là một bảo bối.” Tiêu Hằng nghĩ như vậy, chậm rãi tiến lên.
Y nắm lấy chuôi kiếm bằng cả hai tay, dùng sức rút ra.
Tuy nhiên, khi Tiêu Hằng đang vui vẻ, còn chưa kịp đánh giá bảo bối vừa tới tay này, mặt đất dưới chân y bỗng dưng rung lắc mạnh.
“Vạn Tiên Minh đê tiện!”
Chiếc hộp sọ vốn bị trường kiếm đâm xuyên kia lại phát ra một tiếng rống giận dữ vang tận trời cao.
Ngay tức khắc, Tiêu Hằng đã bị âm thanh này dọa cho té ngã xuống đất.
“Leng keng”, trường kiếm trong tay y cũng rơi xuống đất theo.
Tiếng vang khi kiếm rơi kia đã thu hút sự chú ý của hộp sọ, một tia sáng đen phóng ra từ hốc mắt như lỗ đen không đáy của nó, trúng ngay vào thân kiếm.
“Bùm!”
Trường kiếm bị bắn nổ, tan thành mây khói.
Về phần Tiêu Hằng, trong nháy mắt khi tia sáng đen bắn ra, y đã kịp thời phản xạ nhảy lên, vừa lúc tránh được vụ nổ.
Nhưng mà y vẫn cực kỳ hoảng sợ, cả người toát mồ hôi lạnh.
"Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!” Tiêu Hằng trực tiếp quỳ xuống đất dập đầu, vừa dập đầu vừa hô to, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hộp sọ, chuẩn bị thấy tình thế không ổn thì sẽ lập tức chạy trốn.
Hình như tiếng hô to của Tiêu Hằng có hiệu quả.
Giọng nói phát ra từ hộp sọ có vẻ nghi ngờ: “Sao? Không phải Vạn Tiên Minh à? Thằng oắt nhà ngươi tới từ đâu?"
Sau đó, hộp sọ bay lên bầu trời, dò xét một vòng.
Một lúc lâu sau, nó mới trở lại chỗ cũ, phát ra tiếng than buồn bã thất lạc: "Thì ra đã lâu vậy rồi…”
Tiêu Hằng thấy hộp sọ này có vẻ không có địch ý, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Y hỏi dò: "Tiền bối, đây là nơi nào? Ngài có thể đưa vãn bối trở lại được không?"
Hộp sọ cười mỉa: "Thằng oắt nhà ngươi mới kỳ quái, đã vào được chỗ này còn không biết đây là đâu sao? Hỏi ta làm gì?”
Tiêu Hằng tỏ vẻ vô tội: "Tiền bối, vãn bối không nói dối, ta thực sự không biết đây là đâu!"
“Hừ!”
Hộp sọ không tin, nhanh chóng bay lại gần, liên tục bay vòng vòng.
Nó dùng hốc mắt đen sì của mình dò xét Tiêu Hằng thật kỹ.
"Hả? Sao ngươi vào được đây mà lại không có dấu vết của nghi lễ?” Hồi lâu sau, hộp sọ hình như đã phát hiện ra điều gì đó, nghi ngờ không thôi.
“Là sao?” Tiêu Hằng cũng không hiểu lời này có ý gì.
Nhưng rất nhanh, y lập tức nhớ ra: “Xương bàn tay! Ta có một cái xương bàn tay giống hệt nơi này!”
“Tiền bối, chỗ này chính là bên trong xương bàn tay đó sao?”
"Xương bàn tay?"
Hộp sọ giật mình: "Hóa ra là như vậy."
“Nhóc con, ngươi không phải người Huyền Hoàng giới đúng không?” Hộp sọ hỏi.
"Huyền Hoàng giới? Đó là đâu?" Tiêu Hằng khó hiểu.
"Ha ha, đó là tu tiên giới chứ đâu. Oắt con, chỗ thế giới của ngươi có truyền thuyết về tu tiên giả không?”
Tiêu Hằng tỏ vẻ quái lạ, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, y vẫn quyết định khai thật: “Không giấu tiền bối, nơi ta sinh ra được gọi là vương triều Đại Ly. Nhưng cách đây không lâu, ta và mấy người bạn từ quê nhà đã được một vị tiền bối tu tiên giả mang đến tu tiên giới.”
"Cái gì?" Hộp sọ hình như hơi hoảng, vội vàng hỏi gấp: “Vậy lúc này bản thể của ngươi đang ở trong tu tiên giới à? Xung quanh ngươi có tu tiên giả của Vạn Tiên Minh không?"
Tiêu Hằng lắc đầu: "Vị tu tiên giả dẫn chúng ta rời khỏi Đại Ly đã gặp phải một vị tu sĩ Vạn Tiên Minh. Sau đó, y bị nói là đã phạm tội phản giới gì đó rồi hai bên lao vào đánh nhau, nhân cơ hội đó, chúng ta điều khiển phi thuyền chạy đến một hòn đảo hoang.”
“Tuy rằng mới đây vị tiền bối tu tiên giả kia đã tìm về chỗ chúng ta ẩn nấp, nhưng lại không may ngã xuống.”
"Hừ, Vạn Tiên Minh thật sự là làm ác quen tay, chỉ giúp phàm nhân trở về tu tiên giới thôi mà lại bị chụp cho cái mũ lớn phản giới này. Quả thực là muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do!” Hộp sọ mắng với giọng điệu cực kỳ phẫn nộ và khinh thường.
"Nhóc con, ngươi phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được để tu sĩ Vạn Tiên Minh phát hiện ra bộ khúc xương bàn tay trên người.”
“Nếu không, ngươi chắc chắn sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng!”
Hộp sọ dặn dò.
"Tại sao lại như vậy?” Tiêu Hằng mở to hai mắt, hỏi.
"Chuyện này liên quan đến một tồn tại vĩ đại có ân oán với Vạn Tiên Minh." Hộp sọ thở dài một hơi, sau đó kể cho Tiêu Hằng một câu chuyện cũ.
Thật lâu trước đây, có một vị Chân Tiên giáng lâm Huyền Hoàng giới.
Ông từ ái nhân đức, thương xót chúng sinh trong thiên hạ.
Biết tu hành khó khăn, tu tiên khổ sở, vì vậy, ông không ngại khổ cực, truyền thụ và giảng giải chân lý tu hành cho tu tiên giả khắp thiên hạ.
Rất nhiều tu hành giả nhận được ân huệ, thực lực đột ngột tăng mạnh.
Cũng vì vậy, tu tiên giới mở ra một thời kỳ vô cùng phồn vinh hưng thịnh.
Thế nhưng, khi thời gian ở hạ giới đã hết, Chân Tiên chuẩn bị trở về Tiên giới thì lại bị một đám tu tiên giả liên thủ tập kích.
Nhóm người này có tu vi cao thâm, dũng mãnh không sợ chết.
Bọn họ trực tiếp phá vỡ thông đạo kết nối Tiên giới và Huyền Hoàng giới, khiến Chân Tiên không còn chỗ trốn.
Bị bọn người kia không ngừng tổn hao sức lực, Chân Tiên bị thương càng ngày càng nặng.
Cuối cùng, ông đã bỏ mạng ngay tại Huyền Hoàng giới.
Tuy Chân Tiên đã mất nhưng chấp niệm của ông lại không tan.
Trước khi ngã xuống, ông nhìn thoáng qua Huyền Hoàng giới lần cuối cùng.
Tất cả mọi thứ trong thế giới đều được ông ghi lại. Sau khi ông mất, chấp niệm vẫn không tan, trải qua ngàn năm diễn hóa, nó đã tạo nên một thế giới ý thức khổng lồ.
Vẫn Tiên giới.
Mà nhóm tu sĩ tập kích Chân Tiên năm đó, chính là Vạn Tiên Minh thuở sơ khai.
Lượng thông tin về câu chuyện này quá lớn, Tiêu Hằng mất rất nhiều thời gian để tiêu hóa nó.
"Tiền bối, vì sao Vạn Tiên Minh lại tập kích Chân Tiên?" Tiêu Hằng hỏi.
"Tại sao à? Tất nhiên là vì một chữ lợi! Chân Tiên đến từ thượng giới, tiên pháp và tiên khí trên người nhiều vô số kể."
"Tùy tiện lấy được một món cũng là một đại tạo hóa."
"Căn cơ lập minh hiện giờ của Vạn Tiên Minh, Thiên Huyền kính, chính là một trong những tiên khí ngày xưa được Chân Tiên mang theo bên người."
"Nó diệu dụng vô cùng."
Hộp sọ đầy oán hận Vạn Tiên Minh, giải thích cho Tiêu Hằng.
Sau đó, nó lại giới thiệu cho Tiêu Hằng chỗ huyền diệu của Thiên Huyền kính.
Tiêu Hằng chưa từng nhìn thấy bảo bối tầm cỡ này, ánh mắt lập tức phát sáng.
Sau đó y hung hăng nói: "Vạn Tiên Minh thật sự quá hèn hạ!"
Một lát sau, Tiêu Hằng lại hỏi: "Vậy tiền bối ngươi là ai? Tại sao lại trở thành như thế này?"
Hộp sọ im lặng hồi lâu, giống như rơi vào dòng hồi ức, rồi mới chậm rãi trả lời: "Không phải tất cả tu tiên giả đều phát điên giống Vạn Tiên Minh lúc trước."
"Còn có rất nhiều tu sĩ nhận được ân huệ của Chân Tiên, chúng ta đều vô cùng cảm kích và kính trọng Chân Tiên."
"Sau khi nghe thấy tin tức Chân Tiên bị Vạn Tiên Minh đánh lén, chúng ta cực kỳ thống hận, thề có chết cũng phải báo thù vì Chân Tiên."
“Chúng ta tự phát thành lập tổ chức “Phục Tiên”, đối kháng với Vạn Tiên Minh."
"Đáng tiếc, Vạn Tiên Minh thế lớn, Phục Tiên còn xa mới có thể so bì."
"Trải qua mấy ngàn năm chiến đấu, nhân số của Phục Tiên càng ngày càng ít. Bây giờ chỉ còn một mình ta sống chui nhủi trên thế gian này."
Lời nói của hộp sọ ẩn chứa vẻ bi tráng vô tận.
Tiêu Hằng có ý thức chính nghĩa cực mạnh, bị nhiễm cảm xúc của hộp sọ, hai mắt ửng đỏ.
"Tiền bối..." Hắn muốn an ủi vài câu nhưng lại bị hộp sọ cắt đứt.
“Ha ha, lão phu không cần một thằng nhóc con như ngươi thương hại!”
"Trước giờ, lão phu chỉ còn lại ý thức, sống trong khe nứt Vẫn Tiên Cảnh này, Phục Tiên cũng không có người kế thừa."
“Không ngờ, ông trời không muốn “Phục Tiên” ta diệt, đưa ngươi đến trước mặt lão phu!” Hốc mắt của hộp sọ bắn ra một tia sáng u ám, bao phủ Tiêu Hằng.
"Nhóc con, ngươi chính là kỳ tài tu hành ngàn năm khó gặp. Gia nhập “Phục Tiên” ta đi, cầm lấy lá cờ chống lại Vạn Tiên Minh, ngươi sẽ có chỗ tốt vô cùng!”
Nói xong, Tiêu Hằng lập tức nhìn thấy có một chiếc nhẫn trữ vật xuất hiện trên tay mình.
Đồng thời, trong nháy mắt, vô số tin tức đột nhiên hiện ra trong đầu y.
Phần lớn đều là những thường thức tu hành, thậm chí còn bao gồm một môn công pháp tên là ‘Định Hải Thần Kiếm’.
Hộp sọ thu hồi tia sáng u ám, chầm chậm nói: "Ta đã truyền thụ một ít tri thức tu hành giai đoạn đầu cho ngươi, cũng đủ để ngươi yên tâm tu luyện tới Kim Đan kỳ rồi."
“Tuy nhiên, ngươi phải nhớ cho kỹ, nhất định phải cẩn thận che giấu bản thân, không được bại lộ. Vị Trường Sinh Thiên Tôn của Vạn Tiên Minh kia có tu vi sâu không lường được. Mấy ngàn năm trôi qua, thực lực của y vẫn không ngừng mạnh lên, e rằng đã không dưới Chân Tiên năm đó rồi.”
Tiêu Hằng cũng tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, nhưng sau đó, y có vẻ ngượng ngùng, hỏi: "Tiền bối, tuổi ta còn nhỏ như vậy, lại một thân một mình, ngài muốn ta đối kháng với Vạn Tiên Minh, có phải hơi…”
Hộp sọ giận dữ mắng: "Ngu ngốc! Ngươi có thể tuyển thêm người! Nếu gặp được đồng bạn có thiên phú không tệ, ngươi có thể lôi kéo bọn họ gia nhập “Phục Tiên” ta. Phục Tiên chúng ta đã im hơi lặng tiếng mấy ngàn năm nay, đây chính là lúc cần người mới gia nhập."
“Chỉ có điều, ngươi nhất định phải bảo đảm đối phương là người đáng tin cậy, không thể để cho gian tế của Vạn Tiên Minh trà trộn vào."
Nghe vậy, Tiêu Hằng cũng hơi ngạc nhiên, rồi vui mừng đáp lời: “Vậy thật sự quá tốt rồi!”
Hộp sọ còn nói thêm: "Vì truyền công cho ngươi, ta đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, sắp rơi vào giấc ngủ sâu."
“Khoảng thời gian sau này, mọi chuyện của “Phục Tiên” đều giao cho ngươi."
"Nếu có thành viên mới gia nhập, ngươi có thể dẫn họ đến chỗ ngón giữa.”
“Ở đó có một cái tế đàn, chính là dị bảo của “Phục Tiên” chúng ta. Ngươi cứ bảo họ cầu nguyện thì ắt sẽ được truyền cho công pháp và vật phẩm."
"Nhưng tế đàn có linh, chỉ đáp ứng yêu cầu hợp lý. Cụ thể thế nào thì chờ đến khi ngươi dùng rồi sẽ biết."
Giọng nói của hộp sọ càng ngày càng suy yếu, nhưng vẫn không ngừng dặn dò thêm chút nữa.
“Tiền bối, ngươi phải ngủ say bao lâu mới có thể tỉnh lại?” Tiêu Hằng quan tâm, hỏi.
"Ha ha, điều này ta không nói trước được. Ta vốn đã là người chết, cũng chỉ nhờ vào một luồng chấp niệm mới có thể sống sót đến bây giờ."
"Có lẽ sau một năm rưỡi ta sẽ tỉnh lại, nhưng cũng có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."
"Nhưng nếu ngươi có tâm, sau này có thể thu thập kỳ vật Trúc Cơ của tu sĩ đã chết thay ta. Những thiên địa kỳ vật này tuy đã trở thành vật phàm, không có tác dụng gì nữa, nhưng chúng lại có thể giúp ta hồi phục.”
Hộp sọ nói từ từ.
Tiêu Hằng liên tục gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
"Hãy nhớ, nếu có ngày ngươi cảm thấy khí tức của ta hoàn toàn biến mất thì nghĩa là nơi này rất có thể đã bại lộ. Lúc đó, ngươi phải lập tức tiêu huỷ xương bàn tay này, không được đi vào đây nữa.” Hộp sọ lại dặn dò.
"Được rồi, hiện cứ như vậy đi." Hộp sọ dường như đã suy yếu đến cùng cực, không thể chống đỡ được nữa.
“Tiền bối!” Trước khi hộp sọ hoàn toàn rơi vào giấc ngủ say, Tiêu Hằng lại do dự một hồi, nói ra nghi vấn trong lòng:
“Ngài có thể nói cho ta biết tên được không?”
“... Bây giờ ngươi không xứng biết được tên của ta. Chờ sau này ngươi thật sự có thể gánh vác trách nhiệm của Phục Tiên, lúc đó tự sẽ biết được thôi.”
Sau khi nói xong lời này, hộp sọ lập tức hoá thành hư ảo, biến mất trong bóng tối.
"Tiền bối? Tiền bối?” Tiêu Hằng kêu vài tiếng, nhưng không có tiếng trả lời.
Y tiếc nuối thở dài. Nhìn khu vực trống rỗng xung quanh, Tiêu Hằng lấy một sợi dây chuyền màu bạc ra khỏi nhẫn trữ vật.
Y dựa theo phương pháp “tiền bối” dạy, tâm sinh cảm ứng, vòng cổ màu bạc phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ.
Sau đó, cảnh vật trước mắt Tiêu Hằng tối sầm lại, một lát sau, y đã trở lại trong phi thuyền trên đảo hoang.
Đồng bọn xung quanh vẫn còn đang ngủ say, tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ như một giấc mộng.
Nhưng chiếc nhẫn xuất hiện trong tay và vòng cổ trên ngực nhắc nhở Tiêu Hằng, đó không phải là một giấc mơ.
Tiêu Hằng còn nhỏ mà đã mang gánh nặng tuổi nhỏ không nên gánh chịu.
Tâm thần mệt mỏi, không bao lâu sau, y đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, y thức dậy sớm hơn mọi người, đi dạo một mình trên bờ biển, nhớ lại công pháp mà “tiền bối” hộp sọ đã truyền thụ, nhắm mắt cảm nhận linh khí bốn phía, yên lặng tu luyện.
Nửa ngày sau, Diệp Phi Bằng tỉnh dậy, không thấy tung tích Tiêu Hằng đâu, thế nhưng, y lại nhận thấy linh khí dao động bên bờ biển, bèn đi ra đó.
Y nhìn thấy Tiêu Hằng đang nhắm mắt thiền định, mới đầu còn không nhận ra có gì lạ.
Tuy nhiên, khi y tới gần, Tiêu Hằng đột nhiên mở hai mắt ra, một thanh thủy kiếm màu lam nhạt mơ hồ bỗng nhiên hình thành, xuất hiện bảo vệ trước mặt Tiêu Hằng, lưỡi kiếm chỉ thẳng vào Diệp Phi Bằng, sau đó phát ra một loạt công kích trí mạng.
Ngay lập tức, Diệp Phi Bằng như gặp quỷ, lảo đảo ngã xuống đất.
Y chỉ tay vào Tiêu Hằng, run lẩy bẩy, cả nửa buổi vẫn không thể thốt ra một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận