Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 812: Trời sinh là tri kỷ

Nét mặt Lý Phàm tỏ ra hoảng hốt, giả vờ hỏi: “Ân đạo hữu, ngươi bị làm sao thế?”
“Có phải ‘dựa ta để trúc cơ’ mà ta thôi diễn có sai lầm gì phải không?”
Nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Lý Phàm, Ân thượng nhân há miệng muốn nói lại thôi.
Cuối cùng vẫn đành chán nản từ bỏ.
Ngỡ ngàng một lúc lâu hắn mới đứng dậy.
Hắn đi vòng qua Lý Phàm đến trước một lỗ trống trên bức tường trong mật thất, dùng tay làm bút.
Một mạch ghi chép lưu loát ‘dựa ta để trúc cơ’ lại.
Sau khi viết xong hắn đứng tại đó, nét mặt say mê.
Cảm xúc trên khuôn mặt thay đổi liên tục, có khâm phục, có cảm khái và cả tiếc nuối.
Lý Phàm cũng không quấy rầy, hắn cũng đứng trước tuyệt thế trúc cơ pháp này lặng lẽ thưởng thức.
Không biết qua bao lâu, Ân thượng nhân mới từ từ tỉnh lại.
Hắn nhìn Lý Phàm cúi đầu bái lạy: “Nếu như pháp này do đạo hữu lĩnh ngộ ra...”
“Như vậy đạo hữu mới thật sự là nhân tài tuyệt thế, ta còn kém xa!”
“Bản ‘dựa ta để trúc cơ’ này hoàn hảo không tỳ vết, có thể xem như là pháp truyền cho đời sau.”
Sau đó hắn lại thở dài: “Nếu như ngày đó khi ta là Trúc Cơ may mắn đạt được pháp này vậy cũng không đến nổi biến thành bộ dạng như hiện tại.”
“Lời này của đạo hữu là có ý gì?” Lý Phàm giả vờ không biết.
Ân thượng nhân nhếch môi cười, từ bên trong cơ thể nứt ra để lộ ra một bản thân khác bên trong cơ thể.
Sau đó lại giải thích.
“Dựa ta để trúc cơ đã hoàn thành, nhưng lại chẳng còn cơ hội nuối tiếc tu hành lại rồi.” Ân thượng nhân cảm khái.
Lý Phàm được nước lấn tới, nhân cơ hội an ủi: “Thật ra giữa hai người cũng không có khác biệt gì lớn. Đều là phía trước không có đường, dừng lại ở Trúc Cơ.”
Ân thượng nhân hơi sửng sốt: “Đạo hữu đây là...”
Lý Phàm thẳng thắn như thật: “Đây là một nguyên nhân khác ta đến tìm đạo hữu ngươi.”
“Sau khi ta thôi diễn pháp dựa ta để trúc cơ, vốn dĩ vui mừng không thôi. Bản thân tự cho rằng đã sáng lập ra một con đường hoàn toàn mới. Vốn tràn đầy tự tin muốn tiếp tục thôi diễn đến Kim Đan, Nguyên Anh sau này.”
“Thế nhưng...”
Lý Phàm khẽ lắc đầu, nét mặt đầy đau khổ: “Ta suy nghĩ rất lâu nhưng căn bản không tìm được con đường sau này ở đâu.”
“Sau dựa ta để trúc cơ, vạn pháp thuộc về bản thân. Muốn đến Kim Đan này cũng như thế, dựa vào điển tịch tu tiên cổ xưa, ta gọi nó là ‘Hỗn Nguyên Kim Đan’.”
“Nhưng cuối cùng phải làm thế nào để hoàn thành ‘Hỗn Nguyên Kim Đan’ hoàn chỉnh, ta nghĩ đủ mọi cách cũng không ra. Giống như linh cảm đã kiệt quệ toàn bộ, giống như có thứ gì đó đang tồn tại cố tình ngăn cản ta thăm dò mọi thứ...”
Lý Phàm nói xong, nét mặt trở nên vô cùng đau khổ.
Ân thượng nhân hơi cảm động lây, vội vàng an ủi.
“Đạo hữu có thể khám phá pháp ‘dựa ta để trúc cơ’ đã là thiên tài hiếm có trên thế gian này, vượt xa các tu sĩ tầm thường. Cớ gì phải trách móc bản thân như thế chứ?”
“Còn Hỗn Nguyên Kim Đan mà ngươi nói...”
Ân thượng nhân dường như suy nghĩ: “Đây đã định sẵn là một con đường không dễ đi. Thật sự có thể nói là đi ngược với trời.”
Nói rồi Ân thượng nhân dường như nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên rơi vào im lặng.
“Trong lòng ta mơ hồ cảm nhận được có lẽ đời này không thể nào bước tiếp trên con đường mới này. Cho nên ta mới đến tìm đạo hữu.” Lý Phàm nhìn Ân thượng nhân đầy chân thành.
“Có thể đưa ra ‘dựa ta để trúc cơ’ trước tiên, tư duy sáng tạo của đạo hữu chắc chắn hơn xa ta, có lẽ có thể lại mở ra một bước mới?”
Ngay lập tức, hắn mặc kệ mọi thứ một mạch trình bày và phân tích những điều liên quan đến ‘Hỗn Nguyên Kim Đan’.
Nói xong đầy mong chờ nhìn Ân thượng nhân: “Đạo hữu cảm thấy như thế nào?”
Ân thượng nhân không kìm chế nổi, nghe đến say mê.
“Ồ, để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ.” Dường như hắn trực tiếp chìm vào thôi diễn, nét mặt hơi hoảng hốt.
Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.
“Pháp này khó khăn còn hơn dựa ta để trúc cơ. Không phải là thứ có thể giải thích trong lúc nhất thời.”
“Huống hồ ta còn phải nghiên cứu việc khác...” Nét mặt Ân thượng thư hơi do dự.
“Ta thấy tình hình trên đảo của đạo hữu hình như có liên quan đến Tiên Phàm Chướng?” Lý Phàm hỏi.
Ân thượng nhân gật đầu: “Ánh mắt đạo hữu sáng như đuốc. Ta có dự cảm trong Tiên Phàm Chướng này ẩn giấu một bí mật cực lớn trong thế gian.”
“Vậy chúc cho đạo hữu giải đáp được bí ẩn này trước! Thật sự đến ngày hôm đó vẫn mong đạo hữu có thể chia sẻ với ta một ít.” Lý Phàm cười ha ha, vô cùng tự nhiên mà nói.
“Đạo hữu yên tâm! Ngươi đã không giấu giếm nói với ta về ‘pháp dựa ta để trúc cơ’ hoàn chỉnh, ta đương nhiên cũng không che giấu.” Ân thượng nhân đánh giá Lý Phàm, vô cùng vui mừng nói: “Không ngờ rằng đời này của ta còn có thể gặp được một người cùng chí hướng như đạo hữu đây.”
“Trước khi ta đến đây cũng không nghĩ rằng sẽ ăn ý với đạo hữu như thế.” Lý Phàm cũng đầy vui mừng.
“Đúng rồi, ta cảm thấy đạo hữu không cần phải lo lắng thôi diễn ‘Hỗn Nguyên Kim Đan’ sẽ kéo dài tiến độ nghiên cứu Tiên Phàm Chướng. Theo kinh nghiệm của ta, hai thứ thay thế cho nhau, tiến hành cùng lúc. Khi một bên gặp khó khăn cùng đường, có thể chuyển sang bên khác trước. Nói không chừng không lâu sau linh cảm tự động sinh ra.” Lý Phàm thao thao bất tuyệt nói về kinh nghiệm tâm đắc của mình.
Ân thượng nhân nghe vậy ánh mắt sáng rực.
Hai người giống như quen biết nhau từ lâu, nói chuyện kéo dài ba ngày ba đêm trên đảo.
Mãi đến cuối cùng trước lúc chia tay, Lý Phàm mời Ân thượng nhân.
“Hòn đảo này quá khó coi, làm sao có thể xứng với phong thái của đạo hữu? Ta có một thế giới nhỏ khác, cảnh sắc đẹp lạ kỳ, thanh tịnh tự nhiên rất thích hợp với lòng nghiên cứu của ta. Không biết đạo hữu có muốn cùng ta quay về không?”
Ở trong Huyền Hoàng giới mà có được động thiên, thế giới nhỏ của mình đều giàu có cao quý.
Sau khi Ân thượng nhân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Hắn hơi do dự nhưng mà cuối cùng vẫn từ chối lời mời nhiệt tình của Lý Phàm.
“Tuy hòn đảo này nhỏ, nhưng ta ở đây quen rồi. Có lẽ đợi khi chán ghét nơi này rồi sẽ đến chỗ ngươi tận hưởng.”
Lý Phàm không hề bất ngờ trước câu trả lời của Ân thượng nhân.
Nét mặt tỏ ra tiếc nuối, cuối cùng quyến luyến từ biệt.
Trước khi đi còn đưa linh phù truyền tin của mình.
Nói rằng nhất định phải liên lạc, trao đổi tâm đắc.
Quay người rời khỏi đảo Ân Ân, sau khi bay đi một đoạn bỗng dừng lại.
Lý Phàm quay lại nhìn hòn đảo, do dự một lúc cuối cùng vẫn từ bỏ ý định thi triển ‘Sát Cơ Vô Tướng’ khóa Ân thượng nhân.
“Thực lực Ân thượng nhân hơi kỳ lạ, không thể đánh giá như Trúc Cơ bình thường. Kiếp này đã nhờ vào dựa ta để trúc cơ lấy được sự tín nhiệm ban đầu của hắn, cũng không cần vẽ rắn thêm chân.”
“Tuy Sát Cơ Vô Tướng bí ẩn nhưng cũng không thể bảo đảm hắn sẽ không bị phát hiện.”
Suy nghĩ một lúc cuối cùng Lý Phàm mới rời đi.
Bay thẳng về phía tây ra khỏi biển Tùng Vân, đến châu Thạch Lâm.
Sau khi châu Cửu Sơn rớt đài, Vạn Tiên Minh thường tổ chức phản công vô số lần.
Ý muốn đoạt lại nó.
Thế nhưng Cửu Sơn địa hình nguy hiểm, mỗi một ngọn núi dòng sông đều giống như hàng rào của thiên nhiên.
Phản công đều rơi vào kết cục thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận