Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 543: Cao Viễn biết nhìn người

Hà Chính Hạo liếc mắt nhìn Cao Viễn, cũng vội vàng biểu thị lòng trung thành với Lý Phàm.
Lý Phàm không tỏ ý kiến, chỉ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai bức tượng người tí hon bằng kim loại có vẻ ngoài khá giống hắn, phân biệt giao cho hai người.
“Đây là ngọc giản phân thân, bên trong ẩn chứa một tia thần niệm của ta, tương tự như tồn tại của một nửa phân thân.”
“Trong lúc ta bế quan sẽ cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài. Nếu như thật sự gặp phải tình huống khẩn cấp gì, các ngươi có thể thông qua phương pháp này liên lạc với ta.”
Lý Phàm thản nhiên nói.
Cao Viễn và Hà Chính Hạo cẩn thận thu hồi người tí hon kim loại, nhất thời có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Hai người cũng không lạ gì với ngọc giản phân thân này. Bình thường tu sĩ sẽ chỉ giao cho vãn bối cực kỳ thân cận, tín nhiệm để làm công cụ thiếp thân dốc lòng dạy bảo.
Bí sứ đại nhân có thể giao vật quan trọng như này cho chúng ta chứng minh rằng hắn tuyệt đối tín nhiệm bọn ta!
Trong lòng hai người Cao Viễn và Hà Chính Hạo kích động, lại lần nữa nói cảm tạ.
“Các ngươi đi đi.” Lý Phàm mặt không cảm xúc khẽ gật đầu, sau đó hạ lệnh đuổi khách.
Trong phòng nghị sự của Bố Chính đường, Hà Chính Hạo đang sửa sang lại danh sách tu sĩ liên quan.
Từ lần trước, sau khi Lý Phàm đột nhiên tuyên bố tạm thời bỏ dở kế hoạch chiêu mộ độ cống hiến, không ít các tu sĩ bởi vì do dự mà từ đầu tới cuối đều chọn đứng nhìn, trong lòng hối tiếc không kịp.
Suy cho cùng kế hoạch mộ tư của Lý Phàm đã thực hiện qua mấy kỳ. Mỗi lần độ cống hiến đều trả lại đúng hạn cả gốc lẫn lãi, thậm chí có lúc còn sẽ trả sớm. Chuyện Lý Phàm ôm tiền chạy trốn mọi người lo lắng cũng mãi không xảy ra.
Sau đó những tu sĩ vốn lựa chọn chờ xem tình huống cũng bắt đầu dần trở nên tín nhiệm Lý Phàm.
Bọn họ còn đỏ mắt mong chờ kỳ mộ tư tiếp theo có thể dính bọn họ nữa.
Ai biết Lý Phàm nói không làm là không làm.
“Xem ra là chúng ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, Lý đại sư cuối cùng vẫn là Lý đại sư.”
Lúc ấy bọn họ sôi nổi cảm thán như thế.
Mà chờ sau khi bọn họ nghe nói Lý Phàm nhận lệnh đảm nhiệm chức đảo chủ đại diện đảo Vạn Tiên, chút lo lắng trong lòng hoàn toàn biến mất không còn tung tích.
Bọn họ biết kế hoạch mộ tư của Lý Phàm đều là do Hà Chính Hạo phụ trách.
Thế là những tu sĩ này lộ ra thủ đoạn, tìm tới Hà Chính Hạo.
Đồng thời cũng đưa lên một đôi phần tâm ý, căn dặn Hà Chính Hạo, nếu như có một ngày kế hoạch mộ tư của Lý Phàm mở lại, xin nhất định phải ưu trước tiên suy xét bọn họ.
Người đứng xem đã như thế, huống chi những người đã nếm được ngon ngọt trong mấy kỳ chiêu mộ trước đó.
Bọn họ đã từng đánh tiếng với Hà Chính Hạo từ rất sớm.
“Ha ha, vốn dĩ ta vẫn lo lắng, nhiều người như vậy sẽ chia không xuể. Cái này tốt rồi, một trăm triệu độ cống hiến, người người đều có phần.”
Hà Chính Hạo đắc ý liệt ra tên từng người, bắt đầu gửi tin theo nhóm.
“Chuyện đạo hữu ngươi căn dặn ta trước kia có manh mối rồi! Tin tức chính xác nhận được...”
Khác với Hà Chính Hạo mặt mày tràn đầy hưng phấn, trên mặt Cao Viễn lại có hơi nghi hoặc.
Ngón tay hắn không ngừng gõ nhẹ lên mặt bàn, mắt híp lại, giống như đang suy tư điều gì.
Qua rất lâu, Hà Chính Hạo bận rộn một hơi duỗi lưng, thư giãn thân thể mỏi mệt. Lúc này cuối cùng cũng đã nhận ra dị dạng của Cao Viễn.
Hắn không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Cao huynh, ngươi làm sao vậy?”
“Ta đang nghĩ, lần này Bí sứ đại nhân giao cho chúng ta hai nhiệm vụ này có thâm ý gì.” Vẻ mặt Cao Viễn nghiêm trọng nói.
“Thâm ý? Không phải đã nói rất rõ ràng rồi à, chuyện này...” Hà Chính Hạo đầu tiên là bật cười, không để bụng, chỉ cho rằng Cao Viễn đã quá lo lắng.
Nhưng ngay sau đó, hắn chợt ngây ra.
Quét quanh trái phải một vòng, sáp tới, hạ thấp tông giọng hỏi: “Đạo huynh có cao kiến gì?”
Giọng điệu Cao Viễn thâm trầm nói: “Bí sứ đại nhân từ trước tới giờ đều lập kế trước hành động sau, không làm chuyện không có ý nghĩa.”
“Nhưng hai chuyện giao cho chúng ta lần này lại có chút kỳ quặc.”
Hà Chính Hạo hơi khó hiểu: “Kỳ quặc? Cái này lại nói từ đâu?”
“Đạo hữu cho rằng một trăm triệu độ cống hiến có nhiều không?” Cao Viễn không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Nhiều, đương nhiên nhiều.” Hà Chính Hạo bỗng cảm thấy ù ù cạc cạc, đương nhiên trả lời.
Cao Viễn khẽ cười nói: “Một trăm triệu độ cống hiến, ta cũng cảm thấy đây là con số cả đời đều khó mà với tới.”
“Nhưng...”
“Hà đạo hữu ngươi nhớ lại xem, lúc Bí sứ đại nhân hắn nói ra con số ‘một trăm triệu’ này, ngữ khí, thần sắc từng có bất kỳ dao động nào không?”
Hà Chính Hạo không kiềm được có phần sửng sốt.
Hắn cau mày, một lát sau lại lắc đầu.
Giọng điệu Cao Viễn dửng dưng nói: “Vậy thì đúng rồi. Việc nhỏ bình thường giống như chỉ là ăn cơm, uống nước, Bí sứ đại nhân chỉ thuận miệng nhắc tới như thế, không dặn dò quá nhiều.”
“Ngược lại liên tục căn dặn chúng ta, hắn phải bế quan bề sâu, cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài.”
“Chỉ một trăm triệu độ cống hiến có đáng Bí sứ đại nhân hắn đối đãi trịnh trọng như vậy không?”
Hà Chính Hạo nghe vậy, vừa muốn phản bác. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại nhớ tới lúc trước ở chung với Lý Phàm, trong lời nói của hắn đều toát ra khinh thường tiền tài.
Lại trở nên có phần do dự bất định.
Lại dư vị suy tư chốc lát, Hà Chính Hạo chậm rãi gật đầu: “Đúng là có một số vấn đề. Bí sứ đại nhân hắn vào lúc gặp mặt ta lần đầu đã biểu diễn năng lực mưu tài đáng sợ của hắn một lần.”
“Không đến bảy ngày, độ cống hiến gấp bội. Có thủ đoạn như thế, sợ rằng một trăm triệu độ cống hiến ở trong mắt đại nhân cũng chỉ là con số hơi lớn tí thôi.”
Cao Viễn gật đầu thật mạnh: “Chính là lý do này. Lúc trước khi đại nhân là một tán tu đơn độc một mình đều chưa hẳn sẽ coi trọng một trăm triệu độ cống hiến cỡ nào.”
“Càng không cần nhắc tới hắn bây giờ là chúa tể nắm quyền khu vực biển Tùng Vân trên thực tế.”
“Trước giờ ta chưa từng nghe nói có người đứng đầu một châu nào lại đơn thuần vì một trăm triệu độ cống hiến mà bế quan bề sâu.”
“Cái gọi là ‘chuyện rất quan trọng, cần dốc lòng chuẩn bị’ của đại nhân thuần túy là một cái cớ mà thôi!”
Trong mắt Cao Viễn chợt lóe lên tinh quang rồi biến mất, như chém đinh chặt sắt nói.
Hà Chính Hạo suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng chầm chậm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Nhưng đại nhân hắn rốt cuộc có ý gì chứ? thành Tùng Vân hiện nay vừa hoàn tất lần nữa, bách phế đãi hưng, vì sao hắn lại cố tình lựa chọn bế quan vào lúc này?” Hắn không hiểu lắm thỉnh giáo.
Cao Viễn thì tính sẵn trong lòng, mặt đầy ngạo nghễ nói: “Theo ta thấy, đây là khảo nghiệm của Bí sứ đại nhân với chúng ta.”
“Khảo nghiệm?” Hà Chính Hạo nghe vậy, không khỏi có phần mờ mịt.
“Không sai.” Cao Viễn rất chắc chắn.
“Đạo hữu cũng biết, từ trước đến nay ta có phương pháp biết người. Tính cách, tính nết của người nào đó như thế nào, ta chỉ cần tiếp xúc với hắn một thời gian là có thể hiểu rõ gần hết.”
“Bí sứ đại nhân...”
“Tuy rằng ta không dám nói có thể hoàn toàn nhìn rõ, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ.”
Cao Viễn thấp giọng: “Đại nhân hắn thiên tính tự do, tuyệt đối sẽ không cam nguyện chịu ràng buộc của chính vụ việc vặt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận