Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 622: Quyết đấu chân thiên kiêu

Một quyền này đấm ra, bên trong Vạn Tiên Minh nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Mà vị phụ nhân kia lại mang một bộ dạng điềm tĩnh không gì sánh được, chậm rãi thu quyền về: “Chúng ta về thôi.”
Trong mắt đại diện đấu võ của phía Ngũ Lão hội cũng loé lên một tia kinh hãi, đi theo sau lưng nông phụ, từ từ biến mất trong màn ảnh của Quan Cảnh Kính.
Cho đến khi vị Hoá Thần đỉnh phong tên Hứa Tĩnh của Vạn Tiên Minh mặt mày ngơ ngác tỉnh dậy sau cơn mê, quần chúng xem chiến mới từ kinh ngạc sôi nổi lấy lại tinh thần.
“Trời! Nữ nhân kia mạnh thật!”
“Với quyền đó, cả đại đạo đều phải bị tiêu diệt!”
“Các ngươi có ai nhìn rõ nàng ra tay như thế nào không?”
Trong đó bao gồm cả Lý Phàm, quần chúng xem chiến không ngừng phát lại hình ảnh Quan Cảnh Kính vừa thu lúc nãy.
Tuy nhiên, cho dù có phát đến cực chậm, lại vẫn cứ không cách nào xem rõ hành động của nông phụ.
Chỉ cảm thấy trước mắt loá một cái, quyền ảnh xuất hiện. Hứa Tĩnh đã bị quyền kình trấn áp, triệt để ngất đi.
“Ba quyền của nông phụ, trời đất chao đảo.”
Ngay cả giải thích cũng như bị một quyền này làm cho kinh hoàng, qua rất lâu sau, một câu thoại mới từ từ nổi lên mặt kính.
“Ba quyền của nông phụ? Đây không phải đang nói, tuyệt học của nàng vẫn còn hai quyền chưa sử dụng?”
“Trời, chỉ một quyền cũng đã dễ dàng trấn áp thiên kiêu như Hứa Tĩnh. Nếu như ba quyền đều thi triển, lại có ai đỡ nổi đây?”
“Sóc Phong chắc chắn không được rồi, Đệ Lục Vũ kia được không?”
“Tốc độ của Đệ Lục Vũ kia quá nhanh, nông phụ chưa chắc có thể làm hắn bị thương.”
“Ta thấy chưa chắc.”
Quần chúng đang bàn tán sôi nổi, ngày đầu tiên so tài cuối cùng cũng khép lại.
Kết quả hoà nhau cuối cùng hình như mở ra một khởi đầu tốt cho trận “Hội giao lưu thân thiện” này.
Nhưng tiếp theo sau đó, theo thời gian ngày qua ngày, khi kết quả so tài của mấy trận đạo, khí, trận, đan, phù còn lại đều hòa nhau nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bầu không khí dần trở nên kỳ quái.
Nếu là ngày so tài thứ nhất, thứ hai là hoà nhau, còn có thể miễn cưỡng dùng trùng hợp để giải thích.
Mà đây là liên tiếp sáu ngày, tất cả trận so tài đều như vậy…
Ý vị trong đấy, thật sự có chút khiến người ta phải suy nghĩ.
Có vẻ như Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội đã ngấm ngầm thoả hiệp gì đó với nhau, cùng nhau đưa ra tín hiệu gì đó với tất cả tu sĩ.
Tín hiệu “Hoà bình”.
Bất kể là ở phương diện nào, hai bên đều có vẻ như ngang tài ngang sức.
Tiếp tục đánh nhau, dường như cũng rất khó phân thắng bại, nhiều nhất cũng rơi vào kết cục lưỡng bại câu thương.
Như vậy, còn cần thiết phải đánh nhau không?
Thế là tu sĩ trong thiên hạ ào ạt bừng tỉnh. Nói cái gì mà “Hội giao lưu thân thiện”, thực chất chỉ là một trận biểu diễn quy mô lớn mà thôi.
Sợ rằng kết quả cuối cùng đã được định đoạt sẵn, thậm chí mỗi trận đấu đều là chiếu theo kịch bản mà làm.
Chỉ là dùng hết một trăm độ cống hiến, xem trận náo nhiệt. Hơn nữa lại có thể không ngừng phỏng đoán quá trình so tài của chư vị thiên kiêu, từ đó rút ra lĩnh hội.
Đối với tuyệt đại đa số tu sĩ cũng không thiệt thòi.
Hơn nữa lần biểu diễn này, cũng dường như điều chỉnh tính chất chủ yếu cơ bản của “Hoà bình” thời gian sau này, khiến các tu sĩ nhìn chung cũng yên lòng hơn rất nhiều.
Vì vậy, sau trận Hội giao lưu thân thiện kết thúc được một khoảng thời gian, bàn luận của các tu sĩ về nó lại vẫn chưa thể chấm dứt.
“Ta thấy mấy thiên kiêu xuất hiện trong lần so tài này chẳng qua cũng chỉ có thế. Mạnh thì có mạnh, nhưng cũng chưa vượt ra ngoài tưởng tượng của chúng ta. Nếu bây giờ tu vi của ta là Nguyên Anh, đợi sau khi ta đột phá chưa chắc không thể tham gia trận này!”
“Không sai, cứ lấy vị Đệ Lục Vũ Hoá Thần chín tuổi kia ra mà nói, dẫu sao cũng còn nhỏ tuổi. Xem cách đánh, cũng chỉ là do tốc độ nhanh một chút mà thôi. Nghiền ngẫm kỹ càng, chưa chắc không thể tìm được phương thức khắc chế hắn.”
“Ta cũng có suy nghĩ này. Xem ra không phải là ảo giác?”
“Chúng ta mà chuyên tâm tu hành, nói không chừng lần sau lại có cơ hội biểu diễn, chúng ta cũng có thể ra trận, nhân dịp này vang danh thiên hạ.”

Ngay lúc tu sĩ trong thiên hạ đang sôi nổi nghĩ rằng bản thân cũng được đấy, Lý Phàm lại nhận được truyền tin của Hồng Hi tiên quân.
“Trận đấu thực sự của hai bên đã sắp bắt đầu, tiểu tử nhà ngươi có muốn cùng đến xem không.”
Trong lòng Lý Phàm hơi động.
“Trận đấu thực sự? Đại nhân ngươi đây là có ý gì?”
Hồng Hi dùng giọng điệu lười biếng đáp: “Lần Hội giao lưu thân thiện này phân ra hai phần sáng tối. Ngoài sáng, là trận đấu mang tính biểu diễn đã sớm định sẵn kết quả.”
“Hai bên tham tự trận đấu, cũng không được thể hiện ra thực lực khiến người tuyệt vọng cùng kinh hãi. Đến nay đại chiến đang tạm nghỉ, đúng lúc phải bổ sung thành phần mới. Nếu như đánh phải tính tích cực tu hành của bọn họ, vậy thì không hay.”
“Vì vậy hai bên trong trận đấu, thực chất chưa ra toàn lực.”
“Mà trong âm thầm, vẫn phải phân được thắng bại thực sự, thăm dò tình hình bên trong của hai bên mới được.”
“Cả quá trình của trận đấu cần phải giữ bí mật, số lượng quan sát từ xa của mỗi châu chỉ có hai người. Tử Vân nàng đã đến nơi để quan sát rồi, vì vậy còn trống một chỗ.”
Hồng Hi tiên quân giải thích.
Lý Phàm nghe chuyện, lập tức nhận lời. Trong lòng đồng thời cũng có chút thư thái.
Hắn nghĩ rằng biểu hiện của mấy thiên kiêu kia, có chút không như mong đợi. Tuy biểu hiện của công pháp chiêu thức thực sự kinh người, nhưng lại không có ai có thể thi triển Đại thần thông có thể khiến người ta cảm thấy đáng kinh ngạc.
Cùng một cấp độ thực lực, đừng nói là đấu với Lý Phàm, e rằng ngay cả người nắm giữ Thần quang bảy màu như Chung Thần Thông cũng chưa chắc nhẹ nhàng thắng trận.
Bây giờ xem ra, trong đấy quả nhiên là có điều chưa biết.
Lý Phàm đi đến Bố Chính đường, Hồng Hi đã sớm đợi ở đấy rồi.
Hắn gõ nhẹ mặt bàn, trong nháy mắt, trời đất đã đổi cảnh sắc.
Từ Tùng Vân tiên thành, di chuyển đến đỉnh núi Vân Hải.
Trong lòng Lý Phàm trước tiên là giật mình. Nhưng nhìn Hồng Hi có vẻ là không có ác ý, thế là lựa chọn tạm thời quan sát.
“Lần so tài này sắp bắt đầu rồi. Không có thuyết minh, có thể lĩnh hội được bao nhiêu, hoàn toàn dựa vào lĩnh hội của bản thân ngươi.”
Nói xong, hắn phất tay một cái, biển mây phía xa cuồn cuộn, xuất hiện một con dấu hình vuông lớn.
Hình vẽ được khắc trên con dấu, dường như có vài điểm tương đồng với cảnh sắc biển Tùng Vân.
Lúc này, con dấu bắn một luồng ánh sáng lên trời, chiếu rọi cả màn trời.
Giây sau, hai bóng người đột nhiên hiện ra.
Không những mô phỏng hoàn toàn hình ảnh thực tế, thậm chí khí tức cùng bức bách trên người bọn họ, đều giống với hiện thực.
Trên người dường như đột nhiên bị một ngọn núi to đè xuống, Lý Phàm gần như cảm thấy muốn khom lưng, ngạt thở.
Pháp lực động thiên trong cơ thể từ từ chuyển động, không phải dốc hết sức lực, chỉ là từ từ giảm bớt sự nặng nề.
Lý Phàm chăm chú nhìn hai bóng người đứng sừng sững trên biển mây.
Một người trong đó, lại giống đến bất ngờ vị Hoá thần chín tuổi xuất hiện trước kia. Ngay cả y phục vũ khí cũng hoàn toàn giống nhau.
Nhưng tuổi tác lại càng nhỏ hơn, dáng dấp chỉ có năm sáu tuổi.
“Mời chỉ giáo!” Giọng nói cất lên, càng là giọng trẻ con non nớt, trông đến mười phần đáng yêu.
Lúc hắn bắt đầu động thủ, lại khiến Lý Phàm đột nhiên biến sắc.
Chỉ trông thấy hắn hướng đến khoảng không phía trước nắm một cái, trong phút chốc trời đất rơi xuống hàng nghìn vạn mũi bạc.
Nhuộm trời đất thành vương quốc màu bạc, đồng thời dường như cũng làm xung quanh hắn biến thành một vương quốc do chính hắn khống chế.
Trong cảm nhận của Lý Phàm, khu vực trước mặt giống như đã biến thành một thế giới độc lập khác.
“Chỉ sợ hiệu quả thần thông trói trùng của ta ở trong đấy cũng bị giảm xuống rất nhiều.”
Trong nháy mắt một ý nghĩ tuôn ra trong lòng Lý Phàm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận