Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 938: Gặp lại xương trong quán

Giọng nói của Lý Phàm thánh thai quanh quẩn trong biển công pháp vô tận.
“Càng không có được thì càng muốn chiếm lấy.”
“Cho nên, nếu ngươi muốn triệt để bình ổn sự tham luyến trong lòng thì chỉ cần để cho tất cả dục vọng nội tâm được ‘nghỉ ngơi’ cho thật thỏa mãn.”
“Thưởng cho bản thân một kỳ nghỉ dài hạn. Dài đến mức ngươi không có việc gì để làm, rảnh rỗi một cách vô cùng nhàm chán…”
Nghe Lý Phàm nói vậy, ánh mắt tiểu loli nhất thời sáng lên.
Nàng không khỏi lên tiếng hỏi lại: “Sao lại có thể có người cảm thấy rảnh rỗi đến mức nhàm chán chứ?! Nếu như ta không cần thôi diễn công pháp nữa, ta chắc chắn sẽ ngủ luôn mấy chục năm rồi tình sau!”
Khuôn mặt Diễn Pháp loli tràn đầy khát khao, như thể đang ao ước được trải qua cuộc sống có ngày nghỉ tuyệt vời kia.
Có điều rất nhanh, nàng nản lòng: “Ai dà, đừng nói là nghỉ ngơi mấy chục năm, chỉ cần có thể nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng thôi là đã không dễ dàng rồi.”
“Không cần làm việc thật là sung sướng!”
Nhớ lại khoảng thời gian được đi sờ cá lúc trước khiến Diễn Pháp loli không khỏi thở dài.
Sau đó nàng nhìn Lý Phàm, oán giận: “Đều tại ngươi, bằng không ta vẫn còn có thể giả vờ một thời gian nữa rồi.”
“Cứ trốn tránh mãi cũng không phải là biện pháp.” Lý Phàm thản nhiên cười: “Giải quyết triệt để bệnh trạng mới là con đường đúng đắn.”
Tiểu loli hừ một tiếng: “Ngươi nói thì dễ. Năm đó ta đã ước định với Truyền Pháp thiên tôn, phải hoàn thành thôi diễn tất cả các công pháp trên thế gian thì mới có thể nghỉ ngơi.”
“Ai dà, dựa theo tốc độ hiện tại, ta đoán chừng vẫn phải làm thêm mấy ngàn năm nữa lận. Đúng là buồn chết ta rồi…”
Diễn Pháp loli bĩu môi, than thở.
“Nếu có thể tìm được một Diễn Pháp Giác khác giúp ngươi thôi diễn là được mà. Như vậy thì chẳng phải ngươi được nghỉ ngơi rồi sao?” Ngay lúc này, Lý Phàm thánh thai chợt cảm thán.
Tiểu loli liếc nhìn Lý Phàm: “Bổn cô nương là người độc nhất vô nhị trên thế gian này, đi đâu mới có thể tìm được một ta khác hả!”
Tuy nhiên sau đó tiểu loli ngẩn người: “Nếu như ta của mấy ngàn năm sau có thể trực tiếp giao công pháp đã hoàn thành thôi diễn cho ta thì tốt rồi. Vậy thì chẳng phải ta đã có thể ngoài mặt thì đang làm việc nhưng kỳ thực lại đang nghỉ ngơi?”
Ánh mắt tiểu loli trở nên phấn khởi và chìm vào thời gian ảo tưởng.
Thông qua cuộc nói chuyện với Diễn Pháp Giác, Lý Phàm thánh thai đã có đủ thông tin cần thiết.
Lúc này, hắn quả quyết lên tiếng đánh thức đối phương: “Ta đã nói rõ chứng bệnh của ngươi rồi, công pháp mà ta cần đâu?”
Diễn Pháp Giác căn bản không có phản ứng, chỉ có ánh mắt trống rỗng, miệng cười khúc khích.
Lý Phàm chỉ đành tăng âm lượng và lặp lại một lần nữa.
Lúc này, tiểu loli mới tỉnh cơn mơ.
Nàng bực bội nhìn Lý Phàm và oán trách: “Ngươi để ta nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, thật tình…”
“Nếu thêm một lúc nữa thì tên kia mới đến thúc giục.”
“Hơn nữa, đúng là công pháp này của ngươi tương đối phức tạp, ta còn có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”
Nàng xua tay, bảo Lý Phàm chờ thêm một lúc nữa.
Tiểu loli lại tiếp tục mơ mộng.
Lý Phàm cũng không lên tiếng ngăn cản, hắn liếc mắt nhìn vô số công pháp đang nổi lơ lửng xung quanh.
Khác với thời điểm Diễn Pháp Giác giả bộ ngủ trước đó, hắn chỉ có thể nhìn thấy tên công pháp được viết trên bìa thư tịch.
Bản thân công pháp đã bị trói buộc bởi các tự phù tạo thành xiềng xích, không cách nào xem được.
Lý Phàm bỏ qua ý định dò xét. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, kiên nhẫn đợi tiểu loli được nghỉ ngơi đầy đủ.
Một ngày trôi qua, có vẻ như bị vạn giới thúc giục và hỏi thăm, lúc này Diễn Pháp Giác mới từ từ tỉnh dậy với vẻ tiếc nuối.
“Ai dà…”
Nàng vươn bàn tay nhỏ bé ra, lập tức một thư tịch trống rỗng viết ‘Tam Tai Bách Kiếp Minh Thần Pháp’ xuất hiện.
Hiển nhiên, nó đã được nàng thôi diễn ra từ lâu.
“Nè, cầm lấy đi. Ngươi cũng đã đến lúc cần phải đi rồi đó.”
“Hy vọng lần tới thôi diễn công pháp cũng khó một chút, như vậy thì ta lại có thêm chút thời gian nhàn rỗi rồi.”
Theo giọng nói của tiểu loli, Lý Phàm thánh thai trở lại không gian quả cầu ánh sáng tự phù.
Vừa trở lại, Diễn Pháp Giác liền biến thành dáng vẻ bơ phờ và buồn ngủ như lúc trước.
Nhìn vào ánh mắt cảnh cáo như có như không của đối phương, Lý Phàm chợt hiểu ra.
Tốc độ thôi diễn công pháp của Diễn Pháp Giác còn nhanh hơn nhiều so với những gì nàng đã thể hiện ra bên ngoài.
Mỗi lần thôi diễn công pháp, nàng đều hoàn thành rất nhanh. Thế là thời gian còn lại nàng có thể tự do nghỉ ngơi.
Đây có lẽ là nguyên nhân mà nàng có thể kiên trì thôi diễn trong mấy ngàn năm qua.
Mà Hộ Pháp đường của Vạn Tiên Minh có lẽ cũng biết rõ chuyện này.
Nhưng nếu thúc ép quá mức có thể sẽ gây phản tác dụng. Thế nên bọn họ dứt khoát mắt nhắm mắt mở cho qua.
Công pháp đã tới tay, mục đích của chuyến này đã đạt được.
Lý Phàm chắp tay, từ biệt vị Hợp Đạo tóc trắng.
Trước khi đi, hắn cũng giải thích cặn kẽ về nguồn gốc phát bệnh của Diễn Pháp Giác.
Lúc sắp rời đi, Lý Phàm chợt nhớ ra gì đó và lấy ra một tín vật đưa cho lão giả tóc trắng.
“Trước khi rời khỏi tổng bộ Vạn Tiên Minh, ta muốn tham quan ‘Bác Vật Thần Tàng quán’ một chút, được không?”
Lão giả tóc trắng ngẩn người.
Đối với hắn, việc tham quan Thần Tàng quán là chuyện có thể thực hiện bất cứ lúc nào.
Tín vật mà hắn đưa ra đại biểu sự nhân tính từ hắn và nó có rất nhiều tác dụng.
Nếu để bên ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu tu sĩ liều mạng cướp đoạt.
Vậy mà hắn dễ dàng lãng phí như vậy ư?
“Tiểu tử, ngươi không cân nhắc lại ư?” Thậm chí, bản thân lão giả tóc trắng cũng cảm thấy hơi phí của trời, không khỏi khuyên nhủ hắn.
“Không cần, ý ta đã quyết.” Lý Phàm thản nhiên đáp lại.
Lão giả tóc trắng khẽ lắc đầu, không khuyên ngăn hắn nữa.
Sau khi thu hồi tín vật, lão giả đưa Lý Phàm ra khỏi Hộ Pháp đường rồi bàn giao với tu sĩ dẫn đường.
Sau đó, lão giả quay lại Hộ Pháp đường.
Còn Lý Phàm đi theo sau tu sĩ dẫn đường, đi thẳng về phía Bác Vật Thần Tàng quán.
Lần này, hắn thay đổi ý định, muốn tạm thời đến thăm Bác Vật Thần Tàng quán.
Kỳ thực đây là chủ ý của bản tôn.
Một là hắn muốn đi xem thử cái đầu lâu được trưng bày trong Thần Tàng quán.
Hai là tận dụng thời gian đi thăn Thần Tàng quán để ghi nhớ ‘Tam Tai Bách Kiếp Minh Thần Pháp’.
Trong Thần Tàng quán có lẽ sẽ an toàn.
Nhưng một khi hắn rời khỏi tổng bộ Tiên Mình thì điều này chưa chắc.
Hơn nữa, lần này ở Hộ Pháp đường hắn biểu hiện có phần khác người, khó tránh khỏi bị người khác nhắm tới.
Thế nên Lý Phàm quyết định, một khi vừa rời khỏi tổng bộ Tiên Minh, sẽ trực tiếp vứt bỏ thánh thai, phòng ngừa bị người khác truy tung.
Sau khi tiến vào Thần Tàng quán, nhiều ký ức khác nhau về đồ cất giữ cũng lần lượt hiện lên.
Xem ra, lúc trước bản tôn đã từng tới nơi này.
Có điều, Lý Phàm vẫn giả bộ như lần đầu tới thăm.
Thán phục hết lần này đến lần khác.
Kỳ thực, hắn đang âm thầm không ngừng xem công pháp ‘Tam Tai Bách Kiếp Minh Thần Pháp’ do Diễn Pháp Giác thôi diễn ra.
Trình độ phức tạp của môn công pháp này không hề kém hơn tiên pháp của Huyền Thiên giáo.
Chỉ là uy năng của nó thấp hơn một bậc, chỉ có biểu hiện và chiến lực là ở cảnh giới Hợp Đạo.
Tuy nhiên, nếu Lý Phàm dùng để giả thần giả quỷ, lừa gạt Mặc Nho Bân thì như vậy cũng đủ rồi.
Sau khi học thuộc toàn bộ công pháp, Lý Phàm hài lòng gật đầu.
Trong khi đang đắm chìm trong việc cảm ngộ công pháp, hắn đi đến trung tâm của Bác Vật Thần Tàng quán, lúc này mới bừng tỉnh.
Hắn suy nghĩ xuất thần khi nhìn thấy đầu lâu.
Nó không khác gì với đầu lâu của người phàm.
Nhưng cách tầng tầng phòng hộ, Lý Phàm vẫn có thể cảm nhận được một tia khí tức khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận