Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 146: Sắm Vạn Tiên Trận Kỳ

Lý Phàm vốn đang cảm thán một mình, ai ngờ, tiếng cười khẽ vừa rồi lại khiến cho Khấu Hồng bất mãn.
Hắn ta nhìn Lý Phàm chằm chằm rồi phi thân tới gần, ngữ điệu có vẻ bất thiện: “Vị đạo hữu này, vì sao lại bật cười?”
Phùng Mộc biến sắc, vị tu sĩ Trúc Cơ này thoạt nhìn không phải dễ chọc.
Vậy mà một lời không hợp liền có ý muốn động thủ.
Lý Phàm không tỏ vẻ sợ hãi, chỉ thở dài, nói: “Đạo hữu không biết a, tuy ta tự xưng bản thân có kiến thức rộng rãi, nhưng lại không ngờ rằng, trong tu tiên giới ngày nay còn có tu sĩ có nhân phẩm cao đẹp, không bị công pháp mê hoặc như đạo hữu.”
“Thật sự xấu hổ hết sức, tự thẹn không bằng a!"
“Còn không biết tục danh của đạo hữu?”
Lý Phàm biết rõ còn hỏi.
Khấu Hồng nghe vậy thì hoà hoãn sắc mặt, ngạo nghễ xưng: “Ta tên Khấu Hồng.”
Tiếp theo, hắn ta chỉ vào Đạo Huyền Tử ở một bên: “Vị này là hiền đệ của ta, Đạo Huyền Tử.”
Đạo Huyền Tử không đi tới đây, chỉ đứng từ xa gật gật đầu với Lý Phàm và Phùng Mộc.
Lý Phàm nghiêm mặt, nói: “Không ngờ hai vị là Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử! Ngưỡng mộ đã lâu!”
Khấu Hồng thấy phản ứng của Lý Phàm thì cũng hơi ngỡ ngàng, sau đó, nhìn chằm chằm vào Lý Phàm, tỏ vẻ không tin: “Ngươi từng nghe nói qua hai huynh đệ chúng ta?”
Đạo Huyền Tử cũng hơi sửng sốt, cũng quay sang quan sát Lý Phàm thật kỹ.
Đáng tiếc, đối phương dùng Tàng Hình phù che giấu tu vi, hắn ta không thể thấy rõ chi tiết.
"Đương nhiên rồi. Khấu Hồng một thân đạo pháp xuất thần nhập hóa, lại tinh thông thuật luyện khí. Còn Đạo Huyền Tử thì kiếm pháp thông thần, Tú Kiếm Đạo Huyền uy thế vô song. Sao ta lại có thể không nghe nói đến cơ chứ.” Lý Phàm nghiêm nghị nói.
Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử cũng cảm thấy da mặt nóng ran.
Đạo Huyền Tử vội vàng tới gần, bảo: "Đạo hữu nhỏ giọng chút, hai vị Hóa Thần Tiên quân còn đang đại chiến trên đỉnh đầu, không nên khen ngợi như thế.”
Sắc mặt của Khấu Hồng lập tức khôi phục bình thường, mừng rỡ nói: “Thật không ngờ, danh hào của hai huynh đệ chúng ta vậy mà đã truyền khắp Nguyên Đạo châu này.”
“Không biết nên xưng hô với đạo hữu thế nào?”
"Tại hạ Lý Phàm."
...
Hai người tức thì tám chuyện với nhau.
Càng tán gẫu, Khấu Hồng càng cảm thấy người này rất hợp cạ.
Từ đề tài đến tính nết đều hết sức phù hợp với khẩu vị của Khấu Hồng.
Giống như hảo huynh đệ trời sinh vậy, có chủ đề chung nói mãi không hết.
Hơn nữa, tự xưng kiến thức rộng rãi cũng không phải nói suông.
Người này kể ra đủ loại bí văn tu tiên giới, rất nhiều điều bí ẩn mà Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử chưa từng nghe thấy bao giờ.
Trận pháp, luyện khí, luyện phù, đan dược, cái nào người này cũng biết sơ sơ.
Đặc biệt, trình độ trận pháp của hắn càng cực kỳ cao thâm.
Dù tinh thông luyện khí nhưng Khấu Hồng vẫn có hiểu biết một hai với trận đạo.
Thế nhưng, so với người này, hắn ta giống như học đồ đi so với đại sư, chênh lệch quá lớn.
Vài câu lời ít ý nhiều người này nói ra trong lúc lơ đễnh giống như tia sáng chiếu rọi màn đêm, giúp Khấu Hồng giải toả đủ loại nghi hoặc khó hiểu trong quá trình tự học trận pháp trước kia.
Điều này khiến cho Khấu Hồng mở rộng tầm mắt, ấn tượng sâu sắc.
Hơn nữa, khác với khi nói chuyện với Đạo Huyền Tử.
Lúc nói chuyện với Khấu Hồng, thỉnh thoảng Lý Phàm lại lơ đễnh chêm vào vài câu tâng bốc.
Điều này càng khiến Khấu Hồng cảm thấy lâng lâng, không khỏi thêm đắc ý trong lòng.
Vì thế, hắn ta nhìn Lý Phàm càng thuận mắt, một cảm giác hận gặp nhau quá trễ tự nhiên được sinh ra.
Đạo Huyền Tử ở một bên nghe hai người nói chuyện với nhau, cũng không xen vào. Chỉ thỉnh thoảng gật gù, biểu thị rất tán thành.
Thấy một màn này, Phùng Mộc không khỏi lộ ra vẻ cổ quái. Tuy nhiên, vẻ dị thường này chỉ thoáng qua, được che giấu rất tốt, không bị Đạo Huyền Tử hay Khấu Hồng phát hiện.
Cứ như vậy, mấy người vừa đứng nói chuyện phiếm, vừa xem cuộc chiến.
Trận đại chiến Hoá Thần này lại kéo dài thêm hai ngày, trong khoảng thời gian này, bọn họ trò chuyện một khắc cũng không ngừng.
Hai ngày sau, trận đại chiến Hoá Thần trên đỉnh đầu rốt cuộc cũng tạm chấm dứt.
Hiển nhiên, kết quả vẫn là bất phân thắng bại.
Hai người Độc Cô Khê và Độc Cô Thức ước định, một năm sau lại chiến tiếp trận nữa.
Sau đó, mỗi người hoá thành một tia sáng, lần lượt bay ra khỏi Thiên Đô Diễn Võ Trường.
Đại chiến kết thúc, đông đảo tu sĩ xem cuộc chiến cũng dần dần tản đi.
"Ta muốn trở về Nguyên Đạo thành, không bằng đi cùng hai vị đạo huynh được chứ?” Lúc này, Lý Phàm thân thiết hỏi.
Khấu Hồng cũng cảm thấy chưa thỏa mãn, đang định đáp ứng.
Lại chợt thấy ánh mắt ra hiệu của Đạo Huyền Tử, hắn ta đành tiếc nuối tràn trề, nói: “Tạm thời chúng ta còn có việc nên sẽ không quay về đó.”
“Lần sau có dịp, chúng ta lại nói chuyện thoả thích một phen.”
“Dễ bàn, tại hạ nhất định sẽ phụng bồi!” Lý Phàm sảng khoái đáp ứng.
Sau khi trao đổi linh phù thông tin với nhau, hai người Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử nhìn Lý Phàm đi xa, không khỏi cảm thán: “Không ngờ lại có thể gặp được một tri kỷ như thế ở Nguyên Đạo châu này.”
“Nếu gặp sớm hơn một, hai trăm năm, biết đâu ba người chúng ta đã có thể cùng nhau kết bái huynh đệ rồi.” Đạo Huyền Tử cũng chêm vào.
“Đáng tiếc, Lam Vũ di bảo ở chỗ đó chỉ có hai món. Bằng không thì kéo người này đi theo cũng không vấn đề gì.”
...
“Thì ra là Lam Vũ di bảo, mình còn tưởng là động phủ bọn họ tìm thấy “Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương”…”
"Bất quá, ngẫm lại cũng đúng, bây giờ còn rất sớm, chưa phải lúc bọn họ phát hiện ra môn công pháp này.”
Từ phía xa, cảm ứng được hình ảnh truyền tới từ Thiên Thị Địa Thính, Lý Phàm có chút tiếc nuối.
Lý Phàm làm quen với Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử, đương nhiên vì chuẩn bị cho tương lai.
Hắn cũng không quên, môn công pháp chủ tu hiện tại của bản thân sẽ bị hai người này tìm thấy vào đúng hai mười năm sau.
Trong thời gian ngắn như vậy, khả năng cao là Lý Phàm không tu luyện kịp đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Vả lại, mình tán gẫu với hai người đó thoả thuê như vậy, còn hận không thể cùng kết bái huynh đệ khác họ tại chỗ.
Vì thế, để ngăn chặn thảm kịch huynh đệ tương tàn.
Lý Phàm đành phải nghĩ kế hại chết hai người này sớm sớm mới được.
Trên đường trở về, Phùng Mộc nhìn nhìn Lý Phàm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, sau khi về đến Nguyên Đạo thành, hai người liền tách ra, không nói thêm một lời nào.
Lý Phàm đi thẳng đến chỗ Thiên Huyền kính.
Lần này, hắn tới Nguyên Đạo thành để mua một pháp trận phòng ngự.
Với tu vi trận đạo hiện tại của mình, Lý Phàm nói miệng khè Khấu Hồng còn được, chứ bảo hắn đi bố trí một đại trận có thể chống đỡ được ngoại địch.
Thì hắn cũng bó tay bó chân, lực bất tòng tâm.
Hiện giờ, Lý Phàm vẫn còn thừa 14600 điểm cống hiến.
Vì để đảm bảo quá trình Trúc Cơ có thể an toàn tuyệt đối, hơn nữa, còn phải bảo vệ động phủ đang chứa những cổ vật đạo vận kia.
Lý Phàm quyết định vung tiền mua một toà pháp trận có thể chống đỡ công kích của Kim Đan Chân nhân.
Lập tức, Lý Phàm bắt tay vào chọn lựa trong Thiên Huyền cảnh.
Không bao lâu, Lý Phàm nhìn thấy lời giới thiệu của một vật phẩm, hai mắt sáng ngời.
"Vạn Tiên Trận Kỳ.”
"Ba trăm sáu mươi lăm trận kỳ hợp thành một bộ Vạn Tiên Pháp Trận cỡ nhỏ, có thể bao trùm phạm vi tối đa ba mươi dặm, đến cả tu sĩ Kim Đan đại viên mãn cũng không thể phá vỡ.”
“Khi trận kỳ được mở rộng hoàn toàn, nơi nó bao trùm được Vạn Tiên Minh che chở.”
“Hễ kẻ nào tấn công vô cớ, tất sẽ bị Diễn Võ đường Vạn Tiên Minh đuổi giết.”
"Lưu ý: Không nên sử dụng trong lãnh địa không thuộc Vạn Tiên Minh.”
“Đề nghị nên mua chung với Thiên Huyền Tiểu kính để có thể nhận được ưu đãi giảm giá còn 90%.”
"Thiên Huyền Tiểu kính."
“Là phân thân mặt kính của Thiên Huyền kính, có nhiều phiên bản.”
“Bản sơ cấp nhất chỉ có thể cung cấp thông tin trong Thiên Huyền kính, tìm kiếm và chọn mua vật phẩm, công bố và tiếp nhận nhiệm vụ.”
"Phiên bản cao cấp hơn được kèm theo không gian Thiên Huyền kính, có thể tu luyện và Khải Linh.”
“Phiên bản chí tôn còn được gia tăng thêm chức năng phòng địch. Có thể phòng ngự và phản xạ tất cả không kích của tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận