Ta Mô Phỏng Trường Sinh Lộ

Chương 951: Phàm giải ưu Hãn Hải

“Tiện thể lúc giao nộp nói không chừng còn có thể moi ra chút đồ vật hữu dụng từ trong miệng Thiên Y.”
Nghĩ như vậy, Lý Phàm lại phân ra một luồng thần thức tiến vào bên trong quang cầu màu làm.
Dường như chịu ảnh hưởng từ lời khiêu khích của Lý Phàm vừa rồi, trên viên châu xanh trắng Hãn Hải, tốc độ lưu chuyển của hắc quang nhanh hơn trước đó mấy lần.
Như dấy lên một trận gió lốc mãnh liệt, khuấy viên châu xanh trắng trở nên có phần hỗn độn.
Bởi vậy, tần suất và cường độ sóng xung kích Hãn Hải phóng thích ra ngoài đều đang không ngừng tăng cao.
“Xem ra quả thật là vì nhiều năm bị ác mộng tra tấn và khát vọng báo thù mới dẫn đến tâm trạng không ổn định như thế.”
Như y giả từ bi hành y tế thế, Lý Phàm bắt đầu suy tư làm sao giải quyết chứng bệnh của Hãn Hải.
Y đạo cơ bản đều giống nhau.
Từ xưa đến nay, người ở trong thù hận của quá khứ không thể tự thoát khỏi giống như Hãn Hải cũng không hiếm thấy.
Chẳng mấy chốc, Lý Phàm đã tìm được cách ứng đối.
Đợi đến khoảng trống lúc sóng xung kích bạo phát dừng lại, sợi thần thức của Lý Phàm lại lần nữa xông vào trong gió lốc màu đen trên viên châu.
Vẫn là cảnh ác mộng không ngừng luân hồi.
Chẳng qua, hình như bởi vì tâm trạng Hãn Hải cực độ không ổn định, hình ảnh Lý Phàm lấy thị giác thứ nhất nhìn thấy đều phủ kín một tầng kính lọc màu đen vàng.
Hơn nữa vĩnh viễn nằm trong chấn động không ngừng.
Làm cho hình ảnh vốn đáng sợ dị thường lộ ra vẻ càng thêm âm u doạ người.
Lý Phàm ẩn nấp trong tối, yên tĩnh chờ đợi “nội dung cốt truyện” phát triển.
Rất nhanh lại tới điểm thời gian Hãn Hải “khám phá” thân phận thật của hung thủ.
Thân thể Hãn Hải hơi run, trên mặt mang biểu cảm khó tin: “Thiên Y? Ngươi là Thiên Y!?”
Hung thủ cũng vô cùng phối hợp, lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Ha ha ha, không sai. Ta chính là Thiên Y!”
Hãn Hải nhận được đáp án cả người nổi gân xanh, trợn mắt trừng trừng.
Trong đầu sắp bị lửa giận cắn nuốt...
Đúng lúc này, một âm thanh vô cùng lạnh băng bỗng vang lên trong lòng hắn.
Phiếu miểu bất định, lại giống như mưa to, nháy mắt giội tắt lửa giận vô tận của Hãn Hải: “Đừng để đối phương lừa gạt!”
“Ngươi nhìn kỹ lại, hắn rốt cuộc là ai?!”
“Người này táng tận lương tâm, tàn nhẫn đến cực điểm. Ác nhân như thế làm sao có thể đơn giản thừa nhận thân phận thật của mình?”
“Tỉnh táo lên! Trọng trách báo thù đều dựa hết vào một mình người! Không thể có mảy may sai lầm!”
Trong tiếng thì thầm không ngừng, Hãn Hải không kiềm được run rẩy.
“Không sai, không sai...”
“Làm sao có thể ta hỏi là hắn thừa nhận ngay?”
“Trong này nhất định có cổ quái...”
“Rốt cuộc là ai. Ngươi rốt cuộc là ai!”
Trong miệng Hãn Hải nỉ non lại nhìn lên hung thủ trước mặt.
Làm cho trong lòng hắn chấn động kịch liệt là, bởi vì sự nghi ngờ của hắn, diện mạo, khí tức của đối phương quả nhiên lại lần nữa xảy ra biến hóa.
Không còn là dáng vẻ Thiên Y mà biến thành Thiên Dụ tôn giả vẻ mặt nghiêm túc, cứng nhắc!
“Không, Thiên Dụ tôn giả hắn làm sao có thể làm ra loại chuyện này?!”
Hãn Hải điên cuồng lắc đầu, giống như muốn ném suy nghĩ đáng sợ ra sau đầu.
Mà theo nghi ngờ của hắn bộc phát, dáng vẻ hung thủ cũng không ngừng biến ảo.
“Thiên Hữu tôn giả? Thiên Âm tôn giả? Thiên Dật...”
Thứ duy nhất trước sau không đổi là khí tức nắm quyền Thiên Pháp giới hung thủ đại biểu.
Kẻ thù đã ở rất gần nhưng lại không có năng lực báo thù. Đây đã là chuyện bi thảm đến cực điểm rồi.
Thế nhưng càng bi thảm hơn là, ngay cả thân phận chân chính của kẻ thù đều không rõ ràng.
Muốn có mục tiêu báo thù cụ thể cũng không thể tìm được.
Cảnh tượng xung quanh rung lắc càng thêm nghiêm trong, trong kính lọc đen vàng còn xuất hiện từng vết nứt.
Cuối cùng, Hãn Hải cũng không chịu nổi loại tra tấn này nữa.
Cảnh tượng ầm ầm vỡ nát.
Bộc phát ra năng lượng cường hoành, chôn vùi tất cả mọi thứ trong ác mộng.
“Xong rồi!”
Sợi ý thức của Lý Phàm trước khi biến mất nghĩ như vậy.
Nơi ở của Hãn Hải, bên ngoài quang cầu màu lam.
Theo tinh thần của Hãn Hải tạm thời sụp đổ, sóng xung kích thỉnh thoảng phát ra ngoài phá hoại cấm chế phong ấn rốt cuộc ngừng nghỉ.
“Thù hận khắc cốt ghi tâm bây giờ biến thành hoang mang không biết kẻ thù là ai. Có lẽ Hãn Hải hẳn có thể tạm thời ổn định một thời gian.”
“Nhưng theo thời gian trôi qua, chắc hẳn hắn vẫn sẽ tìm tới đối tượng báo thù mới một lần nữa.”
“Ừm... Phỏng chừng vẫn sẽ là ‘Thiên Y’.”
Trong thời gian mấy ngàn năm, Thiên Y rất hiển nhiên đã từng trị liệu cho Hãn Hải không chỉ một lần. Nếu không dựa theo mức độ tra tấn của loại ác mộng hắn trải qua, tuyệt không thể còn giữ tỉnh táo ở mức độ tương đối.
Nhưng trên kết quả mỗi lần cuối cùng lại nhận định Thiên Y là hung thủ...
“Có thể là vì trong tiềm thức của Hãn Hải, trong chư vị tôn giả của Thiên Pháp giới năm đó, chỉ có ‘Thiên Y’ có thể làm ra loại chuyện hung ác này nhất.”
Lý Phàm trầm ngâm một lát, xác định nguyên nhân sẽ xảy ra loại hiện tượng này.
Mà nhận thức của Hãn Hải như vậy, thực ra Lý Phàm cũng có thể hiểu được một ít.
Bởi vì phương pháp chữa bệnh của Thiên Y được ghi lại trong “Bổ Thiên Lục” và “Thiên Y Tiên Kinh” có chút thực sự trái ngược với tam quan người bình thường.
Còn quá đáng hơn “lấy độc trị độc” rất nhiều.
Tất cả lấy chữa khỏi bệnh, đạt thành mục tiêu là mục tiêu sau cùng nhất, về phần trong quá trình này lấy thủ đoạn như này...
Đều không nằm trong phạm vi cân nhắc của Thiên Y.
Lấy Lý Phàm “trị liệu” Hãn Hải lần này để nói, quá trình trị liệu gần như có thể dùng hai chữ “lừa gạt” để khái quát.
Tuy rằng Hãn Hải sẽ không cảm nhận được khó khăn vì thù hận mang tới, nhưng cũng trước sau đắm chìm vào trong hoang mang vô tận.
Chữa lành lại không hoàn toàn chữa dứt.
Nhưng ít nhất: “triệu chứng” cần trị liệu Lý Phàm nhằm vào lúc đầu quả thực đã giải quyết.
Đây chính là nội dung xuyên suốt từ đầu đến cuối của Thiên Y chi đạo.
Có thể có chút xung đột với tam quan người thường.
Nhưng Lý Phàm sử dụng lại không có mảy may tâm lý chướng ngại nào.
“Thiên Y...”
Ánh mắt Lý Phàm hơi loé, chậm rãi thu liễm suy nghĩ.
Sau khi xác định chính mình trị liệu hữu hiệu, trong thời gian ngắn Hãn Hải sẽ không trùng kích phong ấn nữa.
Lý Phàm mới bắt đầu công việc sửa chữa phục hồi cấm chế.
Cấm chế ‘Ẩn Thế Tàng Không’ phức tạp vô cùng.
Đối với đạo cấm chế, Lý Phàm ở trong luân hồi lúc trước cũng chỉ đọc lướt sơ qua mà thôi.
Chẳng qua một pháp thông, vạn pháp thông. Trận pháp, cấm chế, có rất nhiều chỗ giống nhau.
Những gì Thiên Y truyền thụ cũng tường tận vô cùng.
Toàn bộ quá trình ngược lại không có chỗ sơ suất nào.
Nửa tháng trôi qua, phong ấn buông lỏng rốt cuộc được gia cố lại một lần nữa.
Vân Thủy Thiên Cung lần nữa rơi vào trong tĩnh mịch tuyệt đối.
“Đối với bọn họ, có lẽ vĩnh viễn rơi vào trạng thái ngủ say mới là kết cục tốt nhất.”
Trong lòng Lý Phàm cảm thán như thế, nhẹ nhàng đặt một bầu rượu bên chân tượng đá Tần Đường.
Sau đó thân hình phi độn, lặng lẽ rời khỏi nơi đây.
Bên ngoài Vân Thủy Thiên Cung, dị tượng đã từng hiển lộ trên trời lúc trước đã biến mất.
Khôi phục bình tĩnh thường ngày.
Lý Phàm trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra phương pháp liên hệ Thiên Y.
Thế là chỉ chắp tay hành lễ về phía bầu trời, tỏ vẻ mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận